Lầu xanh đình các, mái ngói chạm trổ rực rỡ nhưng không mất đi vẻ khí khái uy nghiêm. Các đình viện nằm im lìm dưới những tán cây càng làm phủ tể tướng thêm phần âm trầm uy nghi. Ven hồ sen rộng lớn, một nam nhân vận lục bào thanh nhã thoải mãi đi dạo quanh hồ, nhìn mặt hồ trong xanh với những chiếc lá bản to phủ đầy trên mặt hồ. Nhưng một thanh âm rống to lại làm mất đi phần uy nghi đó.
-Phùng Trần Bảo Nam, ta muốn giết ngươi!
Lục y nam nhân khẽ nhấc khóe môi, tựa như mọi chuyện đều năm trong suy tính của hắn. Gập nhẹ cánh quát đang phe phẩy, dùng một khuôn mặt tươi cười bậc nhất quay đầu lại:
-Hình tượng, chú ý hình tượng!
-Hình tượng cái đầu ngươi! Hôm nay ngươi đã gây ra chuyện tốt gì ngươi nhớ không?
-Quên rồi!-Mắt ngây thơ
-Ngươi…
-Hahaha, ngươi còn thời gian để rống ta thì sợ về nhà vợ ngươi đã động phòng mất rồi!
-Ngươi…
-Về đi! Ha ha ha! Giải quyết xong vấn đề ở nhà ngươi đi đã rồi làm gì thì làm.-Bảo Nam cười lớn rồi phẩy áo bỏ đi, để lại một con người tức không còn gì để nói. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy lạnh toát sống lưng. Vừa quay người lại thì bỗng, một con dao kề sẵn trên cổ:
-Ngươi nên lo tốt chuyện của mình trước khi lo chuyện bao đồng!
-Rina?
-Ta có chuyện cần xử lý với ngươi!-Rina gằn từng chữ rồi mau chóng đưa Bảo Nam đi. Mọi người hỏi tại sao Bảo Nam không phản lại ư? Từ từ sẽ biết lý do cả thôi!
Cùng lúc đó, tại Vũ vương phủ
-Nương tử, nàng đã hứa với ta có chuyện gì cũng nói cho ta mà, tại sao nàng lại giấu ta chuyện này?-Hoàng Vũ mặt mày khó chịu đi qua đi lại bên con người đang điềm tĩnh vẽ tranh kia
-Chuyện gì?
-Chuyện của Thiên Thiên Phương. Có vẻ như cả nàng, Tinh Vệ và Bảo Nam đều biết, tại sao ta không biết!
-Huynh biết để làm gì? Đâu phải chuyện của huynh!-Tiếp tục vẽ tranh
-Nàng!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!-Rống giận
-Ta đùa thôi! Ờm, vài ngày nữa huynh sẽ biết chuyện của hắn thôi! Không biết giờ Nam ca thế nào rồi nhỉ?
Cùng lúc đó
-Rina… ta, ta thực sự xin lỗi! Ta không muốn làm vậy, nhưng mà…-Bảo Nam vẻ mặt hối lỗi nhìn Rina
-Phùng Ngọc Bảo Nam, ngươi còn có thứ gì gọi là bất đắc dĩ ư? Ông trùm Hắc đạo châu Á? Tổng giám đốc Tập đoàn Đá quý I.L? Ngươi còn gì giấu ta nữa Phùng Ngọc Bảo Nam.-Rina ngẩng đầu lên. Đôi mắt trong veo giờ đỏ ngầu như tu la địa ngục.
-Rina…
-Quá khứ của ta, ngươi muốn biết ta đều kể cho ngươi rồi! Từ ngày mẹ ta bỏ ta đi, ta đã mất dần niềm tin vào con người. Ngươi có biết, ngày ta nói mọi chuyện cho ngươi, ta đã tin tưởng ngươi thế nào không? Ngươi có biết ta thất vọng thế nào khi nghe tin ngươi giết chết người anh em vào sinh ra tử của ta không? Ngươi biết ta đau thế nào khi giáo chủ chỉ lặng lặng thốt lên: “Chôn cất tử tế!” rồi quay đi, không nhìn đến hắn không? Ngươi có biết trái tim ta như bị vò nát khi thấy ngươi trong buổi tiệc rượu đó không? Ngươi có biết ta đau thế nào khi ngươi đồng ý cho ta đến Vũ vương phủ không? Ngươi hoàn toàn phá hủy niềm tin của ta, Phùng Ngọc Bảo Nam à!
-Rina, mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu. Ta…ta…
-Không như ta nghĩ? Vậy nó như thế nào? Ngươi giải thích rõ ràng cho ta, hôm nay ta đủ kiên nhẫn để nghe ngươi nói.
-Ta muốn ngươi đến Vũ vương phủ để tiện gặp ngươi, để Băng chăm sóc ngươi! Còn Kei, thực ra…-Ấp úng
-Thực ra, Kei là do ta giết. Không liên quan gì đến hắn! Kei phản bội tổ chức, đáng bị giết.-Bất ngờ, Tinh Vệ đẩy cửa tiến vào.
-Giáo chủ…-Rina buông tay quỳ gối trước mặt nàng. Chu sa trên trán chạm xuống nền đất lạnh lẽo, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc
-Ta không còn là giáo chủ của ngươi. Ngươi đứng dậy đi!
-Thuộc hạ không dám.-Rina vẫn giữ nguyên tư thế đó, buộc Tinh Vệ phải ra lệnh:
-Ta ra lệnh cho ngươi đứng dậy.
-Thuộc hạ tuân mệnh.-Lúc này Rina mới đứng lên, phủi đi cát bụi vướng trên hồng sắc y phục, lạnh lùng đến trước mặt Tinh Vệ.-Xin thứ lỗi cho thuộc hạ mang hắn đi.
-Ta cần biết quan hệ giữa ngươi và Bảo Nam!
-Không là gì cả.-Rina lạnh lùng nói mà trong lòng đau như cắt. Đã từng làm đôi uyên ương bên nhau mãi không rời mà giờ lại chia xa.
-Rina…
-Ta và ngươi không còn gì cả, từ này ân đoạn oán tuyệt!
-Bao Nam trầm lặng nhìn bóng lưng Rina khuất dần sau cửa. Một kẻ tài trí như hắn, một kẻ tiên đoán như thần, bình ổn trầm lặng như hắn lại có lúc không biết phải làm sao. Tinh Vệ phi thân ra ngoài. Giờ là lúc vô cùng cần thiết cho hắn yên tĩnh. Bảo Nam tự trẫn tính lại mình. Hiện tại, hắn vô cùng tỉnh táo. Tỉnh táo đến phát sợ. Một kế hoạch nhanh chóng xuất hiện trong đầu một kẻ IQ 3 chữ số như hắn, một kế hoạch để kéo người yêu về.
Bên ngoài
-Mọi chuyện là thế sao?-Hoàng Vũ vừa nắm tay Băng đi vừa hỏi
-Thế là thế nào?
-Nam thích nam nhân!?
-Chuyện này lâu rồi mà huynh không biết sao? Bảo Nam yêu Rina, từ rất lâu rồi.-Tỉnh bơ
-Nàng không sợ Phùng gia tuyệt hậu sao?
-Còn ta nữa mà. Tuyệt hậu sao được…
-Nhưng…
-Huynh an tâm là đứa con đầu tiên của chúng ta sẽ mang họ Phùng Ngọc.
-Uhm, con của chúng ta!-Hoàng Vũ khuôn mặt ánh lên hạnh phúc.
-Muội muốn ăn hồ lô.
-Dạo này sao muội thích ăn hồ lô vậy?-Nhăn nhó
-Không biết nữa. Huynh đi mua cho muội đi!-Nhõng nhẽo
-Được! Mệnh lệnh của lão bà đại nhân là nhất!
-Phùng Trần Bảo Nam, ta muốn giết ngươi!
Lục y nam nhân khẽ nhấc khóe môi, tựa như mọi chuyện đều năm trong suy tính của hắn. Gập nhẹ cánh quát đang phe phẩy, dùng một khuôn mặt tươi cười bậc nhất quay đầu lại:
-Hình tượng, chú ý hình tượng!
-Hình tượng cái đầu ngươi! Hôm nay ngươi đã gây ra chuyện tốt gì ngươi nhớ không?
-Quên rồi!-Mắt ngây thơ
-Ngươi…
-Hahaha, ngươi còn thời gian để rống ta thì sợ về nhà vợ ngươi đã động phòng mất rồi!
-Ngươi…
-Về đi! Ha ha ha! Giải quyết xong vấn đề ở nhà ngươi đi đã rồi làm gì thì làm.-Bảo Nam cười lớn rồi phẩy áo bỏ đi, để lại một con người tức không còn gì để nói. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy lạnh toát sống lưng. Vừa quay người lại thì bỗng, một con dao kề sẵn trên cổ:
-Ngươi nên lo tốt chuyện của mình trước khi lo chuyện bao đồng!
-Rina?
-Ta có chuyện cần xử lý với ngươi!-Rina gằn từng chữ rồi mau chóng đưa Bảo Nam đi. Mọi người hỏi tại sao Bảo Nam không phản lại ư? Từ từ sẽ biết lý do cả thôi!
Cùng lúc đó, tại Vũ vương phủ
-Nương tử, nàng đã hứa với ta có chuyện gì cũng nói cho ta mà, tại sao nàng lại giấu ta chuyện này?-Hoàng Vũ mặt mày khó chịu đi qua đi lại bên con người đang điềm tĩnh vẽ tranh kia
-Chuyện gì?
-Chuyện của Thiên Thiên Phương. Có vẻ như cả nàng, Tinh Vệ và Bảo Nam đều biết, tại sao ta không biết!
-Huynh biết để làm gì? Đâu phải chuyện của huynh!-Tiếp tục vẽ tranh
-Nàng!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!-Rống giận
-Ta đùa thôi! Ờm, vài ngày nữa huynh sẽ biết chuyện của hắn thôi! Không biết giờ Nam ca thế nào rồi nhỉ?
Cùng lúc đó
-Rina… ta, ta thực sự xin lỗi! Ta không muốn làm vậy, nhưng mà…-Bảo Nam vẻ mặt hối lỗi nhìn Rina
-Phùng Ngọc Bảo Nam, ngươi còn có thứ gì gọi là bất đắc dĩ ư? Ông trùm Hắc đạo châu Á? Tổng giám đốc Tập đoàn Đá quý I.L? Ngươi còn gì giấu ta nữa Phùng Ngọc Bảo Nam.-Rina ngẩng đầu lên. Đôi mắt trong veo giờ đỏ ngầu như tu la địa ngục.
-Rina…
-Quá khứ của ta, ngươi muốn biết ta đều kể cho ngươi rồi! Từ ngày mẹ ta bỏ ta đi, ta đã mất dần niềm tin vào con người. Ngươi có biết, ngày ta nói mọi chuyện cho ngươi, ta đã tin tưởng ngươi thế nào không? Ngươi có biết ta thất vọng thế nào khi nghe tin ngươi giết chết người anh em vào sinh ra tử của ta không? Ngươi biết ta đau thế nào khi giáo chủ chỉ lặng lặng thốt lên: “Chôn cất tử tế!” rồi quay đi, không nhìn đến hắn không? Ngươi có biết trái tim ta như bị vò nát khi thấy ngươi trong buổi tiệc rượu đó không? Ngươi có biết ta đau thế nào khi ngươi đồng ý cho ta đến Vũ vương phủ không? Ngươi hoàn toàn phá hủy niềm tin của ta, Phùng Ngọc Bảo Nam à!
-Rina, mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu. Ta…ta…
-Không như ta nghĩ? Vậy nó như thế nào? Ngươi giải thích rõ ràng cho ta, hôm nay ta đủ kiên nhẫn để nghe ngươi nói.
-Ta muốn ngươi đến Vũ vương phủ để tiện gặp ngươi, để Băng chăm sóc ngươi! Còn Kei, thực ra…-Ấp úng
-Thực ra, Kei là do ta giết. Không liên quan gì đến hắn! Kei phản bội tổ chức, đáng bị giết.-Bất ngờ, Tinh Vệ đẩy cửa tiến vào.
-Giáo chủ…-Rina buông tay quỳ gối trước mặt nàng. Chu sa trên trán chạm xuống nền đất lạnh lẽo, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc
-Ta không còn là giáo chủ của ngươi. Ngươi đứng dậy đi!
-Thuộc hạ không dám.-Rina vẫn giữ nguyên tư thế đó, buộc Tinh Vệ phải ra lệnh:
-Ta ra lệnh cho ngươi đứng dậy.
-Thuộc hạ tuân mệnh.-Lúc này Rina mới đứng lên, phủi đi cát bụi vướng trên hồng sắc y phục, lạnh lùng đến trước mặt Tinh Vệ.-Xin thứ lỗi cho thuộc hạ mang hắn đi.
-Ta cần biết quan hệ giữa ngươi và Bảo Nam!
-Không là gì cả.-Rina lạnh lùng nói mà trong lòng đau như cắt. Đã từng làm đôi uyên ương bên nhau mãi không rời mà giờ lại chia xa.
-Rina…
-Ta và ngươi không còn gì cả, từ này ân đoạn oán tuyệt!
-Bao Nam trầm lặng nhìn bóng lưng Rina khuất dần sau cửa. Một kẻ tài trí như hắn, một kẻ tiên đoán như thần, bình ổn trầm lặng như hắn lại có lúc không biết phải làm sao. Tinh Vệ phi thân ra ngoài. Giờ là lúc vô cùng cần thiết cho hắn yên tĩnh. Bảo Nam tự trẫn tính lại mình. Hiện tại, hắn vô cùng tỉnh táo. Tỉnh táo đến phát sợ. Một kế hoạch nhanh chóng xuất hiện trong đầu một kẻ IQ 3 chữ số như hắn, một kế hoạch để kéo người yêu về.
Bên ngoài
-Mọi chuyện là thế sao?-Hoàng Vũ vừa nắm tay Băng đi vừa hỏi
-Thế là thế nào?
-Nam thích nam nhân!?
-Chuyện này lâu rồi mà huynh không biết sao? Bảo Nam yêu Rina, từ rất lâu rồi.-Tỉnh bơ
-Nàng không sợ Phùng gia tuyệt hậu sao?
-Còn ta nữa mà. Tuyệt hậu sao được…
-Nhưng…
-Huynh an tâm là đứa con đầu tiên của chúng ta sẽ mang họ Phùng Ngọc.
-Uhm, con của chúng ta!-Hoàng Vũ khuôn mặt ánh lên hạnh phúc.
-Muội muốn ăn hồ lô.
-Dạo này sao muội thích ăn hồ lô vậy?-Nhăn nhó
-Không biết nữa. Huynh đi mua cho muội đi!-Nhõng nhẽo
-Được! Mệnh lệnh của lão bà đại nhân là nhất!
/34
|