Tôi bảo mọi người tạm dừng lại để tìm Lê Vận Chi, tại sao cô ấy lại lạc đội ngũ? Tôi nhớ rằng suốt dọc đường Lê Vận Chi luôn đi ngay sau tôi. Cô ấy tuy mảnh dẻ nhưng sức chịu đựng cũng rất khá. Lúc đầu tôi còn lo cô ấy không theo kịp mọi người nên rất để ý quan sát, nhưng sau khi đi khá lâu không thấy vấn đề gì nên tôi không chú ý nữa vì mải suy nghĩ về nguy cơ nội bộ không tin nhau trong mấy hôm nay. Trong đêm tối, hai tai bị mũ hoặc khăn bịt kín, chỉ tiếng gió rít là có thể nghe rõ nhất, hơi sơ ý thế là một bạn đồng hành mất hút trong im lặng.
Cứ như là trong đêm tối có một bàn tay nhấc Lê Vận Chi đi mất.
"Chúng ta phải quay lại tìm." Tôi hô lên. "Và đừng đi cách nhau quá xa."
Cốc Y Dương trượt đến bên tôi, nói: "Chú ý dưới chân, tuyết rơi lấp một số bụi cây, có thể tạo thành các hố sâu ở đó, rất có thể Lê Vận Chi bị rơi xuống hố."
Đèn pin lia một cách bất lực, chúng tôi quay lại tìm một đoạn; trước hết quay lại lối cũ vừa đi qua, đi đến khi các vết trượt tuyết và dấu chân đã bị tuyết lấp kín mà vẫn không thấy bóng Lê Vận Chi đâu.
Giản Tự Viễn nói: "Đừng quay lại thêm nữa. Sắp quay về ngôi nhà gỗ rồi đấy. Về để làm mồi cho linh miêu à?"
Cốc Y Dương dừng lại, buồn bã, suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta tiếp tục đi vậy.’ rồi anh quay người lại"
Tôi bước thấp bước cao đuổi theo anh, hỏi: "Anh là người hiểu Lê Vận Chi nhất, cô ấy có kinh nghiệm gì về cách tự sinh tồn không ?"
"Ai bảo là anh hiểu cô ấy nhất?" Cốc Y Dương chẳng thiết ngoái đầu. "Nhưng anh biết, cô ấy đột nhiên mất tích chẳng phải chuyện ngẫu nhiên."
Trong đêm lạnh âm bao nhiêu độ dưới không này, giá rét đã quen, và nỗi khiếp sợ lại tăng thêm cho con người cái lạnh đang lan tỏa trong lòng.
Cốc Y Dương vừa cố nói cho tôi nghe rõ lại vừa cố hạ thấp giọng chỉ để mình tôi nghe được: "Không phải La Lập Phàm tự sát, mà là bị giết chết."
Cái kết luận này không phải là quá kinh khủng nhưng tôi vẫn thấy giật mình. "Tại sao lại nói thế ?"
"Sau khi Thạch Vi treo cổ, anh và An Hiểu có đọc vài tài liệu pháp y, nói về đặc điểm của tự treo cổ và bị treo cổ. Thạch Vi và An Hiểu sau đó xảy ra chuyện, có các dấu hiệu cho thấy đúng là tự treo cổ. Còn xác La Lập Phàm thì mặt sưng húp, mặt và cổ có các đốm máu nhỏ, tức là đặc điểm của nạn nhân bị treo cổ. Lúc kiểm tra xác La Lập Phàm, anh không nói gì, sợ Giản Tự Viễn nghe thấy." Cốc Y Dương ngoảnh lại nhìn. Giản Tự Viễn và Hân Nghi cách phía sau vài bước, chắc không thể nghe thấy.
Tức là rất có khả năng hung thủ nằm trong số chúng tôi.
Hân Nghi bước lên, kéo tay tôi nói: "Cậu phải đi sát ván trượt tuyết của tôi, không thể để biến mất thêm ai." Giọng cô run run, thật xót xa.
Chúng tôi tiếp tục tiến lên, tất cả đều im lặng.
Khi ngẩng đầu nhìn thấy bóng đen giống một ngôi nhà, tôi hiểu rằng đó là nơi Cốc Y Dương muốn dẫn chúng tôi đến. Ngôi nhà gỗ không có gì nổi bật, nhỏ hơn nhiều so với ngôi nhà chúng tôi vừa ở. Cốc Y Dương nói rất nhiều nhà gỗ ở đây đều được khai thác để xây cất lại thành biệt thự. Có lẽ ngôi nhà nhỏ bé này là của độc "nguyên thủy" rất hiếm hoi. Chắc ngôi nhà ngày trước Thạch Vi và An Hiểu treo cổ cũng chỉ nhỏ bằng chừng này cũng nên.
Cửa khép, không khóa. Giản Tự Viễn kéo cái khăn bịt mồm bịt mũi xuống, thở một hơi rõ dài, nói: "Vậy là đã về đến nhà rồi."
Hân Nghi cũng kéo khăn xuống, khẽ hỏi tôi: "Gã Giản công công này thật sự vô tâm hay là tố chất tâm lý của gã quá tốt nhỉ?"
Tôi cũng đang băn khoăn như vậy. Trên đường đi vừa rồi tôi nghĩ mãi về Lê Vận Chi, cô ấy đi đâu? Tại sao đột nhiên biến mất? Trong đêm giá rét này, lành ít dữ nhiều. Thành Lộ biến tích, La Lập Phàm chết, Lê Vận Chi mất tích, tiếp theo sẽ là ai? Đến được ngôi nhà, tránh được gió rét là đáng mừng nhưng lòng tôi nặng trĩu vô cùng. Thế mà Giản Tự Viễn còn mở mồm nói đùa được.
Cốc Y Dương cũng chẳng nhẹ nhõm gì, anh bước đến đẩy cửa, cứ như đây là quán trọ thứ hai của anh ở vùng núi này.
Dưới ánh đèn pin, có thể nhận ra đây không phải chỗ ở của bất cứ ai. Không chỉ vì nó chật chội, chỉ khoảng hai chục mét vuông, chủ yếu là trong nhà chất đống đủ thứ: chổi rễ, xẻng, thùng nước, ván gỗ, bao xi-măng… Cốc Y Dương nói: "Có lẽ vì nhà này nằm sâu nhất trong núi nên không được cải tạo nâng cấp. Khu nghỉ dưỡng dùng làm nơi chứa đồ."
Giản Tự Viễn đóng chặt cửa, Cốc Y Dương tắt đèn pin, ngôi nhà tối đen như mực. Giản Tự Viễn nói: "Chúng ta ngồi xuống sàn, nghỉ ngơi, chờ trời sáng."
Cốc Y Dương nói: "Nhà này nếu không đốt lửa thì quá lạnh, muốn nghỉ ngơi thì phải xuống hầm ngầm."
"Hầm ngầm?" Hân Nghi kinh ngạc kêu lên.
"Đúng." Cốc Y Dương lại bật đèn pin. "Những ngôi nhà nhỏ như thế này thường có hầm ngầm, khi trời lạnh thì dưới hầm sẽ ấm hơn; đôi khi hầm ngầm cũng dùng để chứa đồ."
"Có cần phải như thế không?" Hân Nghi hoảng sợ. "ý tôi là có nhất thiết phải xuống hầm không ? Tôi… tôi sợ lắm. Tôi mắc chứng sợ không gian khép kín, rất sợ bị ở dưới hầm."
Tôi nắm tay cô nói: "Cả bốn chúng tay cùng xuống thì có gì đáng sợ? Cậu cứ nắm chặt tôi, giữ ấm để sinh tồn còn quan trọng hơn. Và có thể sẽ cảm thấy an toàn hơn." Tôi đang nghĩ rằng lỡ chẳng may bọn linh miêu kia mò đến, chúng vào nhà này chẳng khó gì, nhưng tìm ra hầm ngầm thì không dễ.
Lối xuống hầm nằm ở một góc nhà, chỉ là tấm gỗ nhỏ có tay nắm bằng sắt, nhấc lên thấy bên dưới tối om. Giản Tự Viễn nói: "Người ngày trước sao mà lười biếng, chẳng chịu lắp một cái tay vịn."
Cốc Y Dương nói: "Đây là hầm dưới đất, đâu phải ca-bin của du thuyền? Nhảy một cái là xuống được ngay." Anh nhảy xuống trước.
Tôi thả bộ ván trượt tuyết của Cốc Y Dương xuống. Anh ngạc nhiên: "Để làm gì?"
"Không nên để lại dấu vết trên này, đề phòng bất trắc." Tôi không nói được lý do nào khác.
Giản Tự Viễn lầu bầu "khó hiểu quá", nhưng mà cũng giúp tôi thả bộ ván trượt tuyết của Hân Nghi xuống hầm.
Căn hầm thấp hơn đầu người, Cốc Y Dương phải khom lưng như con tôm, tôi cũng chẳng khá hơn, vừa nhảy xuống phải cúi đầu ngay. Hân Nghi xuống cuối cùng, cô đứng trên miệng hầm, tay còn lại cầm hai cây gậy trượt tuyết, và cứ đứng đó mãi không nhúc nhích. Cốc Y Dương chiếu đèn lên, thấy mặt cô tái xanh, có lẽ tại ánh đèn LED. Hân Nghi có vẻ hoảng sợ, cứ như là ba chúng tôi xuống đó rồi đã biến thành quái vật.
"Xuống đi, sao còn đứng mãi thế?" Giản Tự Viễn giục.
Tôi nói: "Đừng sợ, cứ nhảy đi, tôi sẽ đỡ cậu."
"Mọi người đã… nhìn xem dưới đó... có thứ gì không ?" Giọng Hân Nghi run run.
"Có. Có một lô quái vật." Giản Tự Viễn cười khì.
Tôi đá anh ta một phát: "Vào lúc này mà còn nói đùa được ư? Vô duyên quá thể."
Cốc Y Dương soi đèn khắp một lượt, tôi cũng nhìn theo. Căn hầm rộng xấp xỉ gian nhà bên trên, bốn bề trống không, tường vách và sàn quét nước xi-măng qua loa. Cốc Y Dương nói: "Chỉ có ba chúng tôi chứ không thấy gì khác, yên tâm, xuống đi."
Rốt cuộc Hân Nghi cũng nhảy xuống, tôi ôm chặt cô, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ, ở đây rất an toàn."
"Rất an toàn, thì tại sao phải đem cả ván trượt tuyết xuống?" Hân Nghi hỏi.
Tôi nghĩ ngợi, ừ nhỉ, tại sao: "Để cho chắc ăn… tôi cho rằng ba con linh miêu ấy xuất hiện chẳng phải ngẫu nhiên; Lê Vận Chi mất tích cũng không phải ngẫu nhiên; tất cả đều là hành vi của con người, cho nên ít có khả năng ai đó tìm đến, nhưng nếu tìm đến - cũng không hề ngẫu nhiên - thì sẽ nguy hiểm cho chúng ta."
Hai mặt ấm ván đậy cửa hầm đều có tay nắm, Cốc Y Dương đưa tay kéo nó xuống đậy chặt, lúc này tôi mới tạm thở phào.
"Tại sao, tại sao lại như thế, tôi không hiểu nổi." Hân Nghi lẩm bẩm.
Tôi định trả lời rằng tôi cũng chịu. Ở đây có quá nhiều uẩn khúc và những mối nguy hiểm chưa biết. Tôi an ủi cô: "Chúng ta cố thủ ở đây thì khả năng xảy ra bất trắc sẽ giảm thiểu. Có vẻ như gió tuyết đã yếu đi, chưa biết chừng sáng mai chúng ta có thể xuống núi."
Tất cả im lặng. Có lẽ vì ai cũng mệt mỏi sau chuyến đi nên đều dựa vào tường ngồi im. Giản Tự Viễn bỗng nói: "Mọi người có nghĩ đến điều này không: Thành Lộ mất hút, La Lập Phàm chết, bây giờ Lê Vận Chi cũng mất tích, chứng tỏ… Nói thật nhé, xin lỗi hiền đệ Cốc Y Dương tôi vốn nghi ngờ bạn gái của đệ, ai cũng nghi ngờ cô ấy nhưng giờ đây có thể khẳng định rằng Lê Vận Chi không phải hung thủ giết La Lập Phàm, và có thể thu dẹp diện tích nghi ngờ chỉ trong bốn chúng ta, đúng không?"
Tôi nói: “Sao cứ phải là bốn chúng ta? Chẳng lẽ Lê Vận Chi mất tích cũng là do bốn kẻ mệt nhoài chúng ta “tranh thủ thời gian” để ra tay à?”
“Hung thủ là cô ta.” Hân Nghi nói.
Tôi sửng sốt: "Ai?"
"Thành Lộ. Thành Lộ đã gây ra mọi chuyện, chắc chắn là thế." Hân Nghi nói khẽ nhưng rất kiên quyết.
Tôi nhớ ra rằng hôm trước ở ngôi nhà gỗ, lúc ngồi trên đi-văng, Hân Nghi cũng nói thế. Tại sao cô ấy cứ nhận định là Thành Lộ? còn tôi thì không cho là thế, bởi vì tôi hiểu người chị họ của mình, nhưng tôi có thật sự hiểu chị ấy không?
Cũng như tôi hiểu về Cốc Y Dương hay sao?
Tôi có thật sự hiểu Giản Tự Viễn không?
Có thật sự hiểu Hân Nghi không?
Hân Nghi là vẻ đẹp trên tuyết, là nữ kiệt, cởi mở, thẳng thắn, xinh đẹp như bông hoa tuyết, nhưng sau khi La Lập Phàm bị giết, nguy hiểm rình rập xung quanh, thì cô ấy dần suy sụp. Là đáng trách hay sao?
Chính tôi cũng đã gần như suy sụp.
Khoảng giờ này hôm trước, tôi bị nhức đầu và dồn nén mọi bề rồi ngủ lịm đi rất lâu, trong thời gian đó đã xảy những gì ? Thành Lộ mất tích, tôi mộng du.
Và chập chờn mơ thấy bao nhiêu chuyện cũ.
Cứ như là trong đêm tối có một bàn tay nhấc Lê Vận Chi đi mất.
"Chúng ta phải quay lại tìm." Tôi hô lên. "Và đừng đi cách nhau quá xa."
Cốc Y Dương trượt đến bên tôi, nói: "Chú ý dưới chân, tuyết rơi lấp một số bụi cây, có thể tạo thành các hố sâu ở đó, rất có thể Lê Vận Chi bị rơi xuống hố."
Đèn pin lia một cách bất lực, chúng tôi quay lại tìm một đoạn; trước hết quay lại lối cũ vừa đi qua, đi đến khi các vết trượt tuyết và dấu chân đã bị tuyết lấp kín mà vẫn không thấy bóng Lê Vận Chi đâu.
Giản Tự Viễn nói: "Đừng quay lại thêm nữa. Sắp quay về ngôi nhà gỗ rồi đấy. Về để làm mồi cho linh miêu à?"
Cốc Y Dương dừng lại, buồn bã, suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta tiếp tục đi vậy.’ rồi anh quay người lại"
Tôi bước thấp bước cao đuổi theo anh, hỏi: "Anh là người hiểu Lê Vận Chi nhất, cô ấy có kinh nghiệm gì về cách tự sinh tồn không ?"
"Ai bảo là anh hiểu cô ấy nhất?" Cốc Y Dương chẳng thiết ngoái đầu. "Nhưng anh biết, cô ấy đột nhiên mất tích chẳng phải chuyện ngẫu nhiên."
Trong đêm lạnh âm bao nhiêu độ dưới không này, giá rét đã quen, và nỗi khiếp sợ lại tăng thêm cho con người cái lạnh đang lan tỏa trong lòng.
Cốc Y Dương vừa cố nói cho tôi nghe rõ lại vừa cố hạ thấp giọng chỉ để mình tôi nghe được: "Không phải La Lập Phàm tự sát, mà là bị giết chết."
Cái kết luận này không phải là quá kinh khủng nhưng tôi vẫn thấy giật mình. "Tại sao lại nói thế ?"
"Sau khi Thạch Vi treo cổ, anh và An Hiểu có đọc vài tài liệu pháp y, nói về đặc điểm của tự treo cổ và bị treo cổ. Thạch Vi và An Hiểu sau đó xảy ra chuyện, có các dấu hiệu cho thấy đúng là tự treo cổ. Còn xác La Lập Phàm thì mặt sưng húp, mặt và cổ có các đốm máu nhỏ, tức là đặc điểm của nạn nhân bị treo cổ. Lúc kiểm tra xác La Lập Phàm, anh không nói gì, sợ Giản Tự Viễn nghe thấy." Cốc Y Dương ngoảnh lại nhìn. Giản Tự Viễn và Hân Nghi cách phía sau vài bước, chắc không thể nghe thấy.
Tức là rất có khả năng hung thủ nằm trong số chúng tôi.
Hân Nghi bước lên, kéo tay tôi nói: "Cậu phải đi sát ván trượt tuyết của tôi, không thể để biến mất thêm ai." Giọng cô run run, thật xót xa.
Chúng tôi tiếp tục tiến lên, tất cả đều im lặng.
Khi ngẩng đầu nhìn thấy bóng đen giống một ngôi nhà, tôi hiểu rằng đó là nơi Cốc Y Dương muốn dẫn chúng tôi đến. Ngôi nhà gỗ không có gì nổi bật, nhỏ hơn nhiều so với ngôi nhà chúng tôi vừa ở. Cốc Y Dương nói rất nhiều nhà gỗ ở đây đều được khai thác để xây cất lại thành biệt thự. Có lẽ ngôi nhà nhỏ bé này là của độc "nguyên thủy" rất hiếm hoi. Chắc ngôi nhà ngày trước Thạch Vi và An Hiểu treo cổ cũng chỉ nhỏ bằng chừng này cũng nên.
Cửa khép, không khóa. Giản Tự Viễn kéo cái khăn bịt mồm bịt mũi xuống, thở một hơi rõ dài, nói: "Vậy là đã về đến nhà rồi."
Hân Nghi cũng kéo khăn xuống, khẽ hỏi tôi: "Gã Giản công công này thật sự vô tâm hay là tố chất tâm lý của gã quá tốt nhỉ?"
Tôi cũng đang băn khoăn như vậy. Trên đường đi vừa rồi tôi nghĩ mãi về Lê Vận Chi, cô ấy đi đâu? Tại sao đột nhiên biến mất? Trong đêm giá rét này, lành ít dữ nhiều. Thành Lộ biến tích, La Lập Phàm chết, Lê Vận Chi mất tích, tiếp theo sẽ là ai? Đến được ngôi nhà, tránh được gió rét là đáng mừng nhưng lòng tôi nặng trĩu vô cùng. Thế mà Giản Tự Viễn còn mở mồm nói đùa được.
Cốc Y Dương cũng chẳng nhẹ nhõm gì, anh bước đến đẩy cửa, cứ như đây là quán trọ thứ hai của anh ở vùng núi này.
Dưới ánh đèn pin, có thể nhận ra đây không phải chỗ ở của bất cứ ai. Không chỉ vì nó chật chội, chỉ khoảng hai chục mét vuông, chủ yếu là trong nhà chất đống đủ thứ: chổi rễ, xẻng, thùng nước, ván gỗ, bao xi-măng… Cốc Y Dương nói: "Có lẽ vì nhà này nằm sâu nhất trong núi nên không được cải tạo nâng cấp. Khu nghỉ dưỡng dùng làm nơi chứa đồ."
Giản Tự Viễn đóng chặt cửa, Cốc Y Dương tắt đèn pin, ngôi nhà tối đen như mực. Giản Tự Viễn nói: "Chúng ta ngồi xuống sàn, nghỉ ngơi, chờ trời sáng."
Cốc Y Dương nói: "Nhà này nếu không đốt lửa thì quá lạnh, muốn nghỉ ngơi thì phải xuống hầm ngầm."
"Hầm ngầm?" Hân Nghi kinh ngạc kêu lên.
"Đúng." Cốc Y Dương lại bật đèn pin. "Những ngôi nhà nhỏ như thế này thường có hầm ngầm, khi trời lạnh thì dưới hầm sẽ ấm hơn; đôi khi hầm ngầm cũng dùng để chứa đồ."
"Có cần phải như thế không?" Hân Nghi hoảng sợ. "ý tôi là có nhất thiết phải xuống hầm không ? Tôi… tôi sợ lắm. Tôi mắc chứng sợ không gian khép kín, rất sợ bị ở dưới hầm."
Tôi nắm tay cô nói: "Cả bốn chúng tay cùng xuống thì có gì đáng sợ? Cậu cứ nắm chặt tôi, giữ ấm để sinh tồn còn quan trọng hơn. Và có thể sẽ cảm thấy an toàn hơn." Tôi đang nghĩ rằng lỡ chẳng may bọn linh miêu kia mò đến, chúng vào nhà này chẳng khó gì, nhưng tìm ra hầm ngầm thì không dễ.
Lối xuống hầm nằm ở một góc nhà, chỉ là tấm gỗ nhỏ có tay nắm bằng sắt, nhấc lên thấy bên dưới tối om. Giản Tự Viễn nói: "Người ngày trước sao mà lười biếng, chẳng chịu lắp một cái tay vịn."
Cốc Y Dương nói: "Đây là hầm dưới đất, đâu phải ca-bin của du thuyền? Nhảy một cái là xuống được ngay." Anh nhảy xuống trước.
Tôi thả bộ ván trượt tuyết của Cốc Y Dương xuống. Anh ngạc nhiên: "Để làm gì?"
"Không nên để lại dấu vết trên này, đề phòng bất trắc." Tôi không nói được lý do nào khác.
Giản Tự Viễn lầu bầu "khó hiểu quá", nhưng mà cũng giúp tôi thả bộ ván trượt tuyết của Hân Nghi xuống hầm.
Căn hầm thấp hơn đầu người, Cốc Y Dương phải khom lưng như con tôm, tôi cũng chẳng khá hơn, vừa nhảy xuống phải cúi đầu ngay. Hân Nghi xuống cuối cùng, cô đứng trên miệng hầm, tay còn lại cầm hai cây gậy trượt tuyết, và cứ đứng đó mãi không nhúc nhích. Cốc Y Dương chiếu đèn lên, thấy mặt cô tái xanh, có lẽ tại ánh đèn LED. Hân Nghi có vẻ hoảng sợ, cứ như là ba chúng tôi xuống đó rồi đã biến thành quái vật.
"Xuống đi, sao còn đứng mãi thế?" Giản Tự Viễn giục.
Tôi nói: "Đừng sợ, cứ nhảy đi, tôi sẽ đỡ cậu."
"Mọi người đã… nhìn xem dưới đó... có thứ gì không ?" Giọng Hân Nghi run run.
"Có. Có một lô quái vật." Giản Tự Viễn cười khì.
Tôi đá anh ta một phát: "Vào lúc này mà còn nói đùa được ư? Vô duyên quá thể."
Cốc Y Dương soi đèn khắp một lượt, tôi cũng nhìn theo. Căn hầm rộng xấp xỉ gian nhà bên trên, bốn bề trống không, tường vách và sàn quét nước xi-măng qua loa. Cốc Y Dương nói: "Chỉ có ba chúng tôi chứ không thấy gì khác, yên tâm, xuống đi."
Rốt cuộc Hân Nghi cũng nhảy xuống, tôi ôm chặt cô, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ, ở đây rất an toàn."
"Rất an toàn, thì tại sao phải đem cả ván trượt tuyết xuống?" Hân Nghi hỏi.
Tôi nghĩ ngợi, ừ nhỉ, tại sao: "Để cho chắc ăn… tôi cho rằng ba con linh miêu ấy xuất hiện chẳng phải ngẫu nhiên; Lê Vận Chi mất tích cũng không phải ngẫu nhiên; tất cả đều là hành vi của con người, cho nên ít có khả năng ai đó tìm đến, nhưng nếu tìm đến - cũng không hề ngẫu nhiên - thì sẽ nguy hiểm cho chúng ta."
Hai mặt ấm ván đậy cửa hầm đều có tay nắm, Cốc Y Dương đưa tay kéo nó xuống đậy chặt, lúc này tôi mới tạm thở phào.
"Tại sao, tại sao lại như thế, tôi không hiểu nổi." Hân Nghi lẩm bẩm.
Tôi định trả lời rằng tôi cũng chịu. Ở đây có quá nhiều uẩn khúc và những mối nguy hiểm chưa biết. Tôi an ủi cô: "Chúng ta cố thủ ở đây thì khả năng xảy ra bất trắc sẽ giảm thiểu. Có vẻ như gió tuyết đã yếu đi, chưa biết chừng sáng mai chúng ta có thể xuống núi."
Tất cả im lặng. Có lẽ vì ai cũng mệt mỏi sau chuyến đi nên đều dựa vào tường ngồi im. Giản Tự Viễn bỗng nói: "Mọi người có nghĩ đến điều này không: Thành Lộ mất hút, La Lập Phàm chết, bây giờ Lê Vận Chi cũng mất tích, chứng tỏ… Nói thật nhé, xin lỗi hiền đệ Cốc Y Dương tôi vốn nghi ngờ bạn gái của đệ, ai cũng nghi ngờ cô ấy nhưng giờ đây có thể khẳng định rằng Lê Vận Chi không phải hung thủ giết La Lập Phàm, và có thể thu dẹp diện tích nghi ngờ chỉ trong bốn chúng ta, đúng không?"
Tôi nói: “Sao cứ phải là bốn chúng ta? Chẳng lẽ Lê Vận Chi mất tích cũng là do bốn kẻ mệt nhoài chúng ta “tranh thủ thời gian” để ra tay à?”
“Hung thủ là cô ta.” Hân Nghi nói.
Tôi sửng sốt: "Ai?"
"Thành Lộ. Thành Lộ đã gây ra mọi chuyện, chắc chắn là thế." Hân Nghi nói khẽ nhưng rất kiên quyết.
Tôi nhớ ra rằng hôm trước ở ngôi nhà gỗ, lúc ngồi trên đi-văng, Hân Nghi cũng nói thế. Tại sao cô ấy cứ nhận định là Thành Lộ? còn tôi thì không cho là thế, bởi vì tôi hiểu người chị họ của mình, nhưng tôi có thật sự hiểu chị ấy không?
Cũng như tôi hiểu về Cốc Y Dương hay sao?
Tôi có thật sự hiểu Giản Tự Viễn không?
Có thật sự hiểu Hân Nghi không?
Hân Nghi là vẻ đẹp trên tuyết, là nữ kiệt, cởi mở, thẳng thắn, xinh đẹp như bông hoa tuyết, nhưng sau khi La Lập Phàm bị giết, nguy hiểm rình rập xung quanh, thì cô ấy dần suy sụp. Là đáng trách hay sao?
Chính tôi cũng đã gần như suy sụp.
Khoảng giờ này hôm trước, tôi bị nhức đầu và dồn nén mọi bề rồi ngủ lịm đi rất lâu, trong thời gian đó đã xảy những gì ? Thành Lộ mất tích, tôi mộng du.
Và chập chờn mơ thấy bao nhiêu chuyện cũ.
/54
|