Tuyệt Kiếm Đoạn Trường Nhai

Chương 5: Già Đương Tự Giáo Tông

/14


Dị Cư Hồ không đáp, lạng người đến bên vách đá, dựa lưng vào vách cất người lên, thoáng chốc đã lên đến nóc lầu, đưa tay chõi vào vách đá, người liền lập tức nhẹ nhàng lướt ngang đi, trông hết sức ngoạn mục.

Trên nóc lầu vốn có rất nhiều lỗ nhỏ để cho người bị giam trong lầu thông hơi, Dị Cư Hồ tay phải vươn ra, ngón giữa móc vào lỗ nhỏ, nhưng chưa kịp kề mắt vào xem tình hình bên ngoài, đã nghe tiếng binh khí xé gió vang lên.

Dị Cư Hồ biết ngay có người ở trên nóc lầu dùng binh khí chém ngón tay mình, vội rụt tay về, tay trái vung lên, “bộp” một tiếng, bám chặt vào đá, người treo lơ lửng trên nóc lầu.

Dị Cư Hồ vừa rụt tay phải về, đã nghe “choang” một tiếng, quả là binh khí chạm mạnh vào đá, nếu chậm một chút là ngón tay đã bị tiện lìa rồi.

Chỉ nghe phía trên có người quát:

- Dị tiên sinh thanh danh trong võ lâm không được tốt, chúng tôi làm vậy cũng là bất đắc dĩ, xin hãy lượng thứ cho.

Dị Cư Hồ cười khẩy:

- Các ngươi tưởng là ngôi lầu đá này có thể giam hãm Dị mỗ vĩnh viễn sao?

Lúc này các cao thủ nhà họ Thương thảy đều ở trên nóc lầu, nghe tiếng nói của Dị Cư Hồ không phải là từ dưới vọng lên, thảy đều kinh ngạc, chả lẽ lão bay được hay sao? Bằng không sao lại có thể ở trên không trung?

Đâu biết công lực của Dị Cư Hồ đã đến mức tuyệt đỉnh, chân khí nội gia thuận nghịch vận hành theo ý muốn, nên có thể dùng chưởng lực hút vào vách đá treo mình trên không trung.

Sau đó lại nghe có người nói:

- Đại muội hà tất nói nhiều với lão làm gì? Lão đã buông lời khoác lác, để xem lão sẽ ra khỏi ngôi lầu này bằng cách nào.

Dị Cư Hồ cười khẩy liên hồi, di chuyển bàn tay, đến một lỗ nhỏ khác, nhìn ra ngoài nói:

- Khi nào Dị mỗ ra khỏi đây, các ngươi sẽ biết tay.

Một đại hán tính nóng nảy, vừa thấy gương mặt Dị Cư Hồ xuất hiện, liền rút ra một ngọn đoản đao, đâm thẳng vào lỗ.

Theo ý nghĩ, Dị Cư Hồ nhất định không sao chống đỡ nổi, cho dù không đâm chết được lão thì cũng có thể khiến mặt lão mang thương tích.

Ngờ đâu mũi đao vừa xuyên qua lỗ, Dị Cư Hồ nghiêng đầu, tay trái chớp nhoáng hai ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt vào mũi đao.

Rồi thì đại hán ấy rú lên thảm thiết, xen lẫn trong tiếng kinh hoàng của mọi người, lại nghe “phịch” một tiếng, đại hán ấy đã ngã ra trên nóc lầu.

Dị Cư Hồ buông tiếng cười khẩy nói:

- Đã biết lợi hại chưa?

Thì ra khi Dị Cư Hồ kẹp chặt vào mũi đao, liền lập tức nhả nội lực ra truyền qua thân đao. Đại hán ấy là đường huynh của Thương Linh, có bối phận khá cao trong Thương Gia Bình, nhưng trong thoáng chốc chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh như bài sơn đảo hải truyền qua cán đao, xông thẳng vào huyệt Lao Cung nơi lòng bàn tay, tức khắc phun máu ra và chết ngay.

Thế là, những người trên nóc lầu thảy đều khiếp hãi, đồng thanh quát:

- Đi mau! Đằng nào lão cũng bị giam trong lầu đá, sớm muộn gì cũng chết đói thôi.

Mọi người đổ xô nhau xuống lầu, chẳng ai đếm xỉa đến Dị Cư Hồ nữa.

Dị Cư Hồ đoạt lấy đoản đao, đưa lên miệng ngậm, tay trái thò vào lòng, rồi thò ra ngoài lỗ nhỏ, vung sang tả hữu, tiếng rít gió vang lên, đã phóng ra một chòm ngân châm, chỉ nghe tiếng rú thảm thiết cùng tiếng vật nặng rơi vang lên liên hồi. Sau đó, Dị Cư Hồ mới buông tay, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Khi Dị Cư Hồ chạm chân trên mặt đất, hãy còn nghe hai người rơi phịch xuống đất.

Diêm Phùng Hiểu thở dài nói:

- Các hạ quả là thần nhân.

Dị Cư Hồ nhếch môi cười:

- Nắm ám khí của tại hạ đã đả thương bao nhiêu người, Diêm bằng hữu có đếm được không?

Diêm Phùng Hiểu cười đáp:

- Có đến chín người từ trên lầu rơi xuống, có lẽ còn có người đã chết trên nóc lầu.

Dị Cư Hồ trong lòng đắc ý, vỗ tay cười vang.

Diêm Phùng Hiểu chú mắt nói:

- Các hạ uy thế thế này, vừa rồi người nhà họ Thương lại gọi các hạ là Dị tiên sinh, hay các hạ chính là Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ?

Dị Cư Hồ gật đầu:

- Không sai, Diêm bằng hữu không ngờ gặp Dị mỗ tại đây phải không?

Diêm Phùng Hiểu cười ảo não:

- Quả là không thể ngờ được.

Bởi Diêm Phùng Hiểu là người chính phái trong giới hiệp nghĩa, mà Dị Cư Hồ lại là một đại ma đầu giết người như rạ, hai người vốn khó thể thuận hòa, vậy mà trời xui đất khiến lại cùng bị giam hãm trong ngôi lầu đá này.

Dị Cư Hồ bỗng hỏi:

- Diêm bằng hữu, vợ chồng Lý Viễn đã bị người điểm huyệt ra sao? Thương Hào thật ra đã chết như thế nào? Xin Diêm bằng hữu hãy cho biết tường tận.

Diêm Phùng Hiểu gật đầu nói:

- Được!

Đoạn lão bèn kể lại tường tận hai sự việc ấy.

Dị Cư Hồ vốn đã nghe nói, giờ nghe Diêm Phùng Hiểu thuật lại cũng chẳng có gì khác. Nghe xong, Dị Cư Hồ ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn nói:

- Vậy là lão Thương đã bị chết khiếp bởi người điểm huyệt hai vợ chồng Lý Viễn ư?

- Tại hạ cũng nghĩ như vậy. Hôm nọ, khi Thương Sở Chi vừa trông thấy vợ chồng Lý Viễn bị điểm huyệt là lập tức mặt mày thất sắc, nhưng đó có lẽ vì môn điểm huyệt của nhà họ Thương thiên hạ vô song, vậy mà y lại không biết vợ chồng Lý Viễn đã bị điểm vào huyệt gì, chứ chưa chắc đã biết ai điểm huyệt họ, có đúng vậy không?

Dị Cư Hồ gật đầu:

- Đúng, nhưng lão Thương lại nhận ra được ai đã hạ thủ, nên mới bị chết khiếp, người ấy quả cũng rất đáng tự hào. Để Dị mỗ xem thử, chẳng rõ sẽ nối gót theo lão Thương hay không?

Đoạn lão mỉm cười cúi xuống xem xét Lý Viễn, nụ cười trên mặt lão vốn hết sức tự nhiên và tự phụ, nhưng vừa nhìn Lý Viễn, nụ cười trên môi liền đờ ra, trông khôi hài như đang cười mà bị điểm huyệt vậy.

Diêm Phùng Hiểu thấy vậy không khỏi rúng động cõi lòng, ông hộ tống vợ chồng Lý Viễn đến đây hoàn toàn là do hảo ý, bởi ông cũng không biết người nào đã điểm huyệt họ.

Khi đến Thương Gia Bình, Bạch Đầu Ông Thương Hào bị chết khiếp, người nhà họ Thương lập tức động thủ với ông. Diêm Phùng Hiểu quả bất địch chúng, đã thọ trọng thương và bị giam tại đây, ông vốn đã hết sức lấy làm lạ, vì lẽ gì một người có chân tài thực học, và lừng danh trong võ lâm như Bạch Đầu Ông Thương Hào vừa nhìn vợ chồng Lý Viễn đã chết khiếp ngay thế này.

Giờ đây thấy Dị Cư Hồ như vậy, lòng càng thêm kinh ngạc, biết Dị Cư Hồ nhất định nhận ra người điểm huyệt vợ chồng Lý Viễn, mà người đó lại có thể khiến một đại ma đầu như Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ cũng phải thất sắc, vậy thì người đó là ai?

Diêm Phùng Hiểu cực kỳ thắc mắc nhưng lại không sao hiểu nổi nguyên do, chỉ thấy Dị Cư Hồ thừ ra một hồi, nụ cười trên môi mới sống lại, song hết sức miễn cưỡng, chấp hai tay sau lưng đi qua đi lại trong lầu đá, như đang suy ngẫm một vấn đề vô cùng nan giải.

Một hồi thật lâu, vẫn chưa nghe Dị Cư Hồ lên tiếng, Diêm Phùng Hiểu không nén được, nói:

- Dị tiên sinh có nhận ra người đã điểm huyệt họ không?

Dị Cư Hồ chỉ buộc miệng nói:

- Vâng!

Diêm Phùng Hiểu lại hỏi:

- Vậy thì Dị tiên sinh có thể giải huyệt cho họ được không?

Dị Cư Hồ bỗng chững bước, hai mắt sắc lạnh và ẩn chứa sát cơ chằm chặp nhìn Diêm Phùng Hiểu.

Diêm Phùng Hiểu bất giác rùng mình, chỉ nghe Dị Cư Hồ nói:

- Diêm bằng hữu ở trong ngôi lầu đá này đằng nào cũng chẳng thể nào ra khỏi được, hà tất phải sợ chết?

Diêm Phùng Hiểu nghe nói vậy biết ngay là mình khó có thể thoát chết, nhưng trong lòng hết sức thắc mắc, vì sao Dị Cư Hồ bỗng dưng lại có hung niệm với mình thế này? Bởi mới rồi hãy còn nghe lời nói hết sức khách sáo, không hề có ý hãm hại, nên lão cười thảm não nói:

- Diêm mỗ cũng chẳng tiếc gì kiếp sống thừa này, nhưng Dị tiên sinh vì sao bỗng lại nổi sát cơ, tại hạ rất muốn được biết.

Dị Cư Hồ cười:

- Tôn giá quả không hổ là một nam nhân đại trượng phu. Chẳng giấu gì tôn giá, Dị mỗ này không sao giải được huyệt đạo của họ, song lại không muốn có người biết là Dị mỗ hãy còn có chỗ kém cõi trong võ học, cho nên cần phải giết người diệt khẩu.

Diêm Phùng Hiểu kinh hãi, thầm nghĩ đối phương có tiếng tăm rất độc ác xấu xa trong võ lâm, hẳn không phải hư truyền, chỉ vì một nguyên nhân như vậy mà đã có thể ra tay giết người.

Diêm Phùng Hiểu thừ ra một hồi, cười ảo não nói:

- Vậy thì xin các hạ cứ ra tay.

Dị Cư Hồ vụt lướt tới, tay áo phất ra, một luồng tụ phong liền nhắm ngay huyệt Hoa Cái trước ngực Diêm Phùng Hiểu phóng tới.

Diêm Phùng Hiểu biết mình đang thọ trọng thương, có tránh cũng không khỏi, đành nhắm mắt lại, chưa kịp nói lên tiếng nào thì huyệt Hoa Cái đã bị phất trúng, chết ngay tức khắc.

Dị Cư Hồ buông tiếng cười sắc lạnh, lại chậm rãi đi về phía Lý Viễn và Lâm Tịnh Nhân.

Đào Lâm từ khi bước chân vào trong ngôi lầu đá này, chỉ kêu lên một tiếng thảng thốt khi phát hiện cửa lầu bị đóng, tự nãy giờ không nói một tiếng nào nữa, lúc này thấy Dị Cư Hồ đi về phía Lý Viễn và Lâm Tịnh Nhân, không khỏi rúng động cõi lòng, hai người ấy chính là song thân của Lý Thuần Như.

Lý Thuần Như hiện chẳng rõ ở đâu, cuộc đời này mình cũng không muốn gặp lại chàng, nhưng song thân chàng gặp nạn, mình đâu có thể bàng quang không cứu, nên buột miệng nói:

- Phu quân, hãy khoan.

Dị Cư Hồ ngoảnh mặt lại, lạnh lùng nói:

- Phu nhân định cầu xin cho hai người này phải không?

Đào Lâm tiến tới một bước:

- Họ đã bị điểm trúng kỳ huyệt, phu quân còn giết họ làm gì?

Dị Cư Hồ cười phá lên:

- Phu nhân có điều chưa rõ, kẻ ra tay điểm huyệt họ, thủ đoạn độc ác hơn Dị mỗ xa, lúc này trong lòng họ chỉ ước được chết ngay, nên Dị mỗ sát hại họ, đó quả là sự giải thoát, dưới chín suối nhất định họ hết sức cảm kích đại ân của Dị Mỗ.

- Vâng.

Đào Lâm nhất thời không biết nói sao, Dị Cư Hồ lại nói tiếp:

- Thế nhưng, Dị mỗ còn phải khai giải huyệt đạo của họ, để họ còn nói vài lời trước đã.

Đào Lâm kinh ngạc:

- Ủa, phu quân... vừa mới bảo không giải được huyệt đạo của họ, và chính vì vậy phu quân đã...

Dị Cư Hồ cười ngắt lời:

- Quả đúng là Dị mỗ không giải được huyệt đạo của họ, nhưng Dị mỗ có cách khiến cho kỳ kinh bát mạch và chân khí toàn thân họ cùng lúc vỡ nứt và tản mác, bất luận huyệt đạo nào bị phong tỏa cũng sẽ tự khai giải.

Đào Lâm vốn thông minh, liền nói:

- Vậy là họ chết ngay còn gì?

- Đúng vậy, lẽ ra là chết ngay tức khắc, nhưng Dị mỗ lại có thể dùng nội lực tuyệt đỉnh của mình kéo dài thêm sự sống của họ một chút, hầu trả lời những gì Dị mỗ muốn hỏi.

Đào Lâm ngẫm nghĩ hồi lâu, lại nói:

- Phu quân có thể vị tình thiếp tạm khoan hạ độc thủ được chăng?

Dị Cư Hồ cười khẩy:

- Phu nhân không muốn họ chết phải chăng là vì Lý Thuần Như?

Đào Lâm nghe Dị Cư Hồ nói đúng tâm sự mình, không khỏi giật mình kinh hãi, vội nói:

- Không... không phải.

Dị Cư Hồ không màng đến nàng, nói tiếp:

- Nhưng nếu họ không chịu tiết lộ thân phận thật sự của Lý Thuần Như, con người Dị mỗ hết sức đa nghi, thà giết lầm mười người chứ không muốn tha lầm một kẻ địch.

Lý Thuần Như quả đúng là do họ sinh ra thì hắn còn có hy vọng sống.

Đào Lâm nghe Dị Cư Hồ nói vậy không khỏi cứng họng, đưa mắt nhìn Lý Viễn và Thương Linh, thấy hai người mặt mày trắng bệch và gầy quắt queo, rõ ràng chẳng còn sống được bao lâu nữa, so ra dĩ nhiên không quan trọng bằng sinh mạng của Lý Thuần Như, bèn thở dài nói:

- Thôi thì tùy ý phu quân.

Dị Cư Hồ cười, đi đến cạnh Lý Viễn và Lâm Tịnh Nhân, trước hết đỡ Lý Viễn lên, ngón giữa nhẹ búng vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Lý Viễn.

Huyệt Bách Hội chính là trung tâm điều khiển kỳ kinh bát mạch của cơ thể con người, vừa bị điểm trúng Lý Viễn liền tức thời toàn thân run lên lẩy bẩy.

Tiếp theo, “bốp” một tiếng, Dị Cư Hồ lại vỗ vào huyệt Linh Đài nơi sau lưng Lý Viễn, chỉ thấy sắc mặt Lý Viễn đột nhiên ửng hồng lên, “ồ” một tiếng, miệng phún máu xối xả.

Dị Cư Hồ tay vẫn đặt trên huyệt Linh Đài quát:

- Lý bằng hữu, tôn giá đằng nào cũng chết, Lý Thuần Như có phải là con thân sinh của tôn giá hay không? Nói mau!

Lý Viễn sắc mặt từ đỏ nhạt dần dần, buông tiếng thở dài hỏi:

- Các hạ là ai?

Dị Cư Hồ không chút lấy làm lạ, bởi vì vợ chồng Lý Viễn chẳng những huyệt đạo bị phong tỏa, mà toàn thân đều đầy thương thế, không hề hay biết những gì xảy ra xung quanh, bèn truyền chân lực liên tục vào người Lý Viễn để duy trì sự sống cho đối phương và nói:

- Tôn giá không cần biết kẻ này là ai, kẻ này rất có quan hệ với Hắc Thủy đảo chủ Khúc Cầm Phu, Lý Thuần Như có phải là ấu tử của Khúc Cầm Phu hay không? Nói mau!

Lý Viễn mặt bỗng lộ vẻ quái dị:

- Ấu tử... của Hắc Thủy đảo chủ... Khúc Cầm Phu ư? Các hạ bảo...

Lý Viễn nói đến đó, Dị Cư Hồ và Đào Lâm đều hồi hộp cực độ, song tâm trạng hai người khác hẳn nhau, nếu Lý Viễn trả lời “phải”, Dị Cư Hồ sẽ vui mừng và Đào Lâm lại đau khổ, bởi Lý Thuần Như nhất định sẽ chết và Dị Cư Hồ sẽ trừ khử được hậu hoạn.

Thế nhưng, Lý Viễn lại bỏ dở câu nói. Dị Cư Hồ nóng lòng giục:

- Nói mau, phải hay không?

Lý Viễn trợn trừng mắt, cổ họng kêu rồn rột, như cố gắng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói thêm được tiếng nào nữa, mắt trợn ngược chết ngay.

Dị Cư Hồ thấy uổng phí không ít nội lực mà chẳng đạt được chút kết quả nào, không khỏi tức giận, nhả nội lực đẩy bắn thi thể Lý Viễn ra xa. Đoạn lão quay người, nhìn Đào Lâm buông tiếng cười khẩy. Đào Lâm rùng mình, Dị Cư Hồ lại đỡ Lâm Tịnh Nhân lên, cũng như đối với Lý Viễn vừa rồi, khẽ búng vào huyệt Bách Hội của Lâm Tịnh Nhân.

Lâm Tịnh Nhân cũng “ồ” lên một tiếng, khóe môi rỉ máu tươi, mở bừng mắt nhìn quanh hỏi:

- Tôi... đang ở đâu đây?

Dị Cư Hồ cố nén lửa giận, dịu giọng nói:

- Lý phu nhân, tôn phu đã chết, phu nhân cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, có gì cần trăn trối hãy nói mau.

Lâm Tịnh Nhân tình trạng xem ra khá hơn Lý Viễn nhiều, buông tiếng thở dài nói:

- Chẳng còn gì trăn trối cả.

Dị Cư Hồ vội nói:

- Hai con trai của phu nhân, một đã chết tại Đông Xuyên, còn một người nữa, chả lẽ không còn điều chi dặn bảo nữa sao?

Lâm Tịnh Nhân uể oải đảo mắt nhìn quanh hỏi:

- Y... y... hiện đang ở đâu?

- Y hiện đang bình an vô sự, nhưng có điều không muốn gặp hai vợ chồng phu nhân thôi.

Lâm Tịnh Nhân mặt lộ vẻ đau khổ:

- Vì sao?

Dị Cư Hồ đăm mắt nhìn Lâm Tịnh Nhân:

- Y bảo hai người không phải là cha mẹ thân sinh ra của y, mà trước nay hai người lại dấu diếm, nên y không muốn gặp hai người nữa.

Lâm Tịnh Nhân ngẩn người, như muốn gắng gượng đứng lên, nhưng vì quá suy nhược, không sao đứng lên được, đỏ bừng mặt nói:

- Tại sao... y lại thốt ra những lời như vậy?

Dị Cư Hồ vội nói:

- Phu nhân hãy nói mau, điều y nói có đúng hay không, để tại hạ còn bảo lại với y, hai người tuy chết, nhưng không nên để cho con mình phải thắc mắc về thân thế của mình suốt đời.

Dị Cư Hồ ra chiều rất quan tâm đến tương lai của Lý Thuần Như, khiến Lâm Tịnh Nhân bùi ngùi thở dài nói:

- Việc này kể ra... rất dông dài...

Dị Cư Hồ đang đặt tay lên huyệt Linh Đài của Lâm Tịnh Nhân, cảm thấy tâm mạch của bà lúc này đã yếu dần, có thể chết trong tức khắc, bèn vội nói:

- Phu nhân khỏi nói dông dài, chỉ cần trả lời phải hay không là đủ.

Lâm Tịnh Nhân đầu dần rũ xuống, tiếng nói vô cùng yếu ớt, nhưng trong lầu đá rất thinh lặng, nên tiếng nói của Lâm Tịnh Nhân tuy khẽ, song Dị Cư Hồ và Đào Lâm vẫn nghe rõ ràng.

Lâm Tịnh Nhân lại buông tiếng thở dài, mới nói:

- Y... quả thật... không phải... con thân sinh... của chúng tôi.

Dị Cư Hồ buông tiếng cười dài, buông tay nói:

- Kẻ này sớm đã biết rồi.

Lâm Tịnh Nhân vốn chỉ sống nhờ vào nội lực của Dị Cư Hồ, bây giờ Dị Cư Hồ buông tay ra, bà chết ngay tức khắc.

Đào Lâm vội lao tới hỏi:

- Vậy Lý Thuần Như có phải là con của Hắc Thủy đảo chủ Khúc Cầm Phu hay không?

Song Lâm Tịnh Nhân đã chết, đâu thể trả lời câu hỏi của nàng được nữa.

Đào Lâm thờ thẫn đứng lên, trước mắt như hiện lên hình ảnh bơ vơ của Lý Thuần Như và bàn tay máu của Dị Cư Hồ đang chộp xuống chàng.

Nàng nghe lòng đau nhói, hai gối nhũn ra, quì sụp xuống trước mặt Dị Cư Hồ nói:

- Phu quân, lời nói trước khi chết của Lâm Tịnh Nhân chưa chắc đã đúng, chả lẽ phu quân quả muốn hạ độc thủ với Lý Thuần Như thật sao?

Giọng nói của Đào Lâm thật não nùng bi thiết, song Dị Cư Hồ chẳng chút động lòng, sầm mặt nói:

- Phu nhân, hai ta đã trở thành phu thê, phu nhân hẳn không muốn Dị mỗ mai sau bị hại chứ?

Đào Lâm vội nói:

- Phu quân tài ba thông thiên triệt địa, còn ai hại được phu quân nữa chứ?

Dị Cư Hồ lạnh lùng:

- Cũng chưa chắc, Dị mỗ đã tìm kiếm y gần hai mươi năm dài, đến nay mới có tin tức, diệt cỏ phải nhổ tận gốc thôi, phu nhân đừng nói nữa.

Đào Lâm biết nói nhiều cũng vô ích, đành đứng lên. Dị Cư Hồ chỉ đi loanh quanh trong lầu đá, nhất thời trong lầu yên lặng như tờ.

Đào Lâm thì đứng thừ ra, lòng hết sức rối rắm và trống trải, niềm suy tư như lạc lỏng chơi vơi. Hồi lâu, bỗng nghe tiếng vật nặng rơi bình bịch xuống đất liên hồi.

Dị Cư Hồ vừa nghe tiếng động ấy, lập tức đến bên vách đá ngưng thần lắng nghe, chỉ thấy vẻ mặt lão mỗi lúc càng thêm kỳ quặc và đầy tức giận, buông tiếng cười gằn rồi đi đến cạnh cửa, ra sức lay mạnh mấy cái.

Nhưng cánh cửa đá dầy gần hai thước, nặng không dưới mười vạn cân, Dị Cư Hồ tuy công lực cái thế vô song, nhưng cũng chẳng thể nào lay chuyển được.

Vẻ tức giận trên mặt Dị Cư Hồ càng gia tăng, lão không ngừng đi qua đi lại, bước chân nặng nề, bước đến đâu là dấu chân in trên mặt đất tới đó.

Lát sau, bên ngoài lại vang lên tiếng lách cách và tiếng phừng phực, Đào Lâm vốn không hề biết vì sao Dị Cư Hồ lại tức giận khi nghe tiếng vật nặng rơi, giờ mới biết bên ngoài đang chất củi đốt ngôi lầu đá này.

Vách lầu đá tuy dầy, nhưng nếu đốt ngày đêm, có lẽ chỉ ba ngày là ngôi lầu đá này sẽ bị nung đỏ, người bên trong nhất định phải chết.

Nghĩ vậy Đào Lâm vô vàn đau xót, song cũng cảm thấy hết sức an ủi, nụ cười từ lâu vắng bẳng bất giác lại hé nở trên môi, bởi chẳng phải mình nàng sẽ chết trong ngôi lầu này, mà còn có cả Dị Cư Hồ.

Nàng vốn chẳng có chút tình cảm nào với Dị Cư Hồ, niềm vui của nàng dĩ nhiên không phải của hai kẻ yêu nhau được chết chung, mà là một khi Dị Cư Hồ chết đi, thì Lý Thuần Như sẽ được an toàn.

Lý Thuần Như là người nàng yêu tha thiết, có thể khiến Lý Thuần Như được an toàn, cho dù nàng bị cháy thành tro than trong ngôi lầu đá này thì vui lòng hả dạ, không một lời than oán.

Trước mắt nàng lại hiện lên hình bóng của Lý Thuần Như, lần này bên cạnh Lý Thuần Như không còn bàn tay máu của Dị Cư Hồ đe dọa tính mạng chàng nữa.

Đào Lâm cười vui sướng, mặc dù nàng sắp chết, nhưng cõi lòng nàng ngập đầy hân hoan. Nàng cảm thấy Dị Cư Hồ không còn đáng sợ nữa, bởi tối đa chỉ ba ngày là Dị Cư Hồ cũng sẽ trở thành tro bụi như mình mà thôi, nàng thậm chí cười ra thành tiếng.

Dị Cư Hồ lạnh lùng nhìn nàng, trên mặt cũng có vẻ cười, nhưng vẻ cười đầy tức giận và tàn bạo, hồi lâu mới lạnh lùng nói:

- Phu nhân tưởng Dị mỗ không bao giờ ra khỏi được ngôi lầu đá này chứ gì?

Đào Lâm ngẩng đầu lên, như không hề nghe thấy lời nói của Dị Cư Hồ.

Dị Cư Hồ buông tiếng cười ghê rợn, nói tiếp:

- Phu nhân đã lầm rồi, Dị mỗ chắc chắn sẽ ra khỏi được đây, nhà họ Thương chắc chắn sẽ bị mỗ giết sạch và Lý Thuần Như cũng chắc chắn sẽ táng mạng dưới huyết chưởng của Dị mỗ.

Lão đã lặp lại ba lần tiếng “chắc chắn”, giọng nói hết sức rắn rỏi. Song Đào Lâm chỉ lắc đầu, ra chiều không tin lời nói của lão.

Dị Cư Hồ ngửa mặt cười vang, lúc này có lẽ lão quả thật nghĩ là mình có thể thoát thân ra khỏi đây, bởi lão chưa trông thấy cảnh tượng bên ngoài.

Bên ngoài ngôi lầu đá, từng khúc gỗ to đã được gác lên thành một cái giá cao hơn ba trượng, vây phủ hoàn toàn ngôi lầu đá. Những khúc gỗ ấy đều là cây tùng chứa rất nhiều chất dầu, mỗi khúc cây đều có thể đốt rất lâu và đã bắt đầu đốt cháy.

Thương Linh và những người nhà họ Thương đứng cách đó rất xa, vậy mà tiếng cười của Dị Cư Hồ cũng vọng đến tai họ, mặc dù Dị Cư Hồ bị giam hãm trong lầu đá, song vẫn khiến họ không khỏi tái mặt.

Có mấy người đồng thanh hỏi:

- Đại muội, tuy hiện giờ chúng ta đã giam hãm lão trong lầu đá, nhưng nếu đốt lão không chết thì Thương Gia Bình e sẽ trở thành bình địa mất.

Thương Linh không đáp ngay, thật ra chính bà cũng lo sợ như vậy, nhưng sau khi Bạch Đầu Ông Thương Hào qua đời, vô hình trung bà đã trở thành người lãnh đạo trong Thương Gia Bình. Bà biết rõ Dị Cư Hồ không thể nào thoát ra khỏi ngôi lầu đá được, nhưng chẳng qua vì võ công của Dị Cư Hồ quá cao nên mình và mọi người mới lo sợ vậy thôi.

Thương Linh bèn thản nhiên nói:

- Mọi người hãy cứ yên tâm.

Thế là mọi người lẳng lặng đứng xem, lửa cháy mỗi lúc một to thêm, chưa đầy một giờ, cả ngôi lầu đá hoàn toàn chìm trong biển lửa.

Đến tối, mọi người lại chêm thêm củi mới vào, lửa đỏ bốc cao tận mây xanh.

Mặc dù biển lửa đã phủ trùm cả ngôi lầu đá, lưới lửa táp vào vách đá nghe xèo xèo, song những người trong Thương Gia Bình vẫn không dám đi nghỉ ngơi.

Mọi người phải chính mắt trông thấy Dị Cư Hồ đúng thật là không thoát ra được thì mới có thể yên tâm, ánh lửa soi trên mặt mấy mươi người, ai nấy đều lộ vẻ bồn chồn lo lắng. Nếu Dị Cư Hồ chết đi, thanh danh nhà họ Thương từ nay sẽ vang lừng khắp thiên hạ võ lâm.

Nhưng nếu Dị Cư Hồ không chết thì sao? Thế thì tất cả đều kết thúc từ đây.

Mọi người chờ đợi, một ngày đã qua đi, trong ngôi lầu đá không một chút động tĩnh, ngay khi họ vừa cảm thấy nhẹ người, đột nhiên, trong ngôi lầu đá lại vọng ra tiếng cười vang dội của Dị Cư Hồ.

Mọi người cùng đưa mắt nhìn nhau, lại thêm củi vào, lửa lại tiếp tục rực cháy...

Trận lửa này có thiêu chết được Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ hay không?

Xin tạm gác lại hồi sau.

o O o Giờ hãy nói về Dị Ngọc Phụng, con gái của Dị Cư Hồ, bất luận thế nào, nàng cũng không chịu quì xuống gọi Đào Lâm bằng mẹ, thậm chí sau khi gãy hai chân, chấp nhận đoạn tuyệt tình cha con với Dị Cư Hồ, dùng đơn đao chõi đất, cố nén đau bỏ đi.

Nàng gắng gượng đi được chừng bốn dặm đường, nỗi đau đớn đã khiến nàng mồ hôi nhễ nhại, không còn chịu đựng được nữa.

Nàng ngoái lại nhìn, bốn bề đều tĩnh lặng, chứng tỏ phụ thân không hề đuổi theo.

Nàng nhếch môi cười, ra chiều hết sức kiêu ngạo và bất khuất.

Nàng ngồi bệt xuống đất, hai chân duỗi thẳng ra, thận trọng nối lại chỗ xương gãy, xé lấy áo ngoài băng lại, nghỉ ngơi một lúc mới tiếp tục dùng đao chõi đất đi tới.

Lúc trời sẩm tối, nàng đến bên bờ một hồ nhỏ, xung quanh hồ có rất nhiều cây cối, nàng nằm xuống trên thảm cỏ non hồi lâu, mùi cỏ thơm đã khiến tinh thần nàng phấn chấn. Ngửa mặt nhìn trời, trăng đã mọc lên, mặt hồ phẳng lặng như gương.

Nàng đến bên bờ hồ, nước hồ trong vắt, nàng vốc lấy uống thoải mái. Sau đó, nàng vung roi cuốn lên vài con cá to, gom cành khô và đánh đá lấy lửa, nướng cá ăn tạm, liên tiếp năm hôm đều như vậy.

Qua ngày thứ sáu, nàng thấy thương thế nơi chân đã lành, đã có thể rời khỏi đây được rồi.

Nàng thơ thẩn nhìn nước hồ, lòng hết sức bâng khuâng. Bỗng nhiên, nàng thấy nước hồ dao động, sau lưng mình như có một người đang chậm chạp đi đến.

Lúc đầu Dị Ngọc Phụng tưởng đâu đó là một nông dân ở quanh vùng, song dưới ánh mặt trời, bên mình người đó bỗng lóa sáng, thì ra là một thanh trường kiếm.

Dị Ngọc Phụng vội quay lại, người ấy chỉ còn cách nàng chừng hai trượng. Dị Ngọc Phụng nhìn kỹ, đó là một thanh niên mặt châu mày ủ, thì ra lại là Đào Hành Khản.

Dị Ngọc Phụng vừa thấy Đào Hành Khản đột nhiên xuất hiện, bất giác rúng động cõi lòng, cảnh tượng hôm trước Đào Hành Khản cầm kiếm đâm nàng nhưng lại chững lại giữa chừng lập tức hiện lên trước mặt nàng, song việc Đào Lâm kết làm phu thê với phụ thân nàng cũng lập tức dâng lên cõi lòng.

Trong năm ngày tại đây, Dị Ngọc Phụng đã thề độc biết bao lần, nhất định sẽ băm vằm Đào Lâm ra muôn mảnh, giờ đây gặp Đào Hành Khản, nàng bỗng thấy căm hận lạ thường.

Đào Hành Khản cũng không ngờ lại gặp Dị Ngọc Phụng tại đây, bất giác ngẩn người nói:

- Dị cô nương... thì ra... cô nương ở đây.

Dị Ngọc Phụng mỉm cười lặng thinh. Đối với Đào Hành Khản, trời xanh mây trắng, nước hồ phẳng lặng, và bên bờ hồ lại có thiếu nữ áo trắng xinh đẹp thế kia, đó là một bức tranh đẹp tuyệt vời, song chàng đâu biết trong lòng Dị Ngọc Phụng lúc này đang nghĩ gì?

Chàng đi đến gần hơn trượng, nói tiếp:

- Dị cô nương... không trách tại hạ chứ?

Dị Ngọc Phụng hé môi cười:

- Tôi trách công tử làm gì chứ?

Đào Hành Khản cười cười, từ trong lòng lấy ra một chiếc túi da nói:

- Lý Thuần Như thương thế chưa lành, hiện đang ở gần đây, tại hạ lấy chút nước cho y.

Dị Ngọc Phụng buông tiếng cười lảnh lót:

- Hồ này đâu phải của tôi, Đào công tử lấy nước, hà tất hỏi tôi làm gì?

Đào Hành Khản đỏ mặt, đến bên hồ cúi xuống lấy nước. Dị Ngọc Phụng đứng cách chàng chừng hai thước, tay trái cầm đơn đao, tay phải cầm ngân tiên.

Dị Ngọc Phụng biết là Đào Hành Khản không bao giờ ngờ mình lại có ý định sát hại chàng, nàng chỉ cần vung đao, Đào Hành Khản nhất định sẽ máu long bờ hồ, đó là việc hết sức dễ dàng.

Thế nhưng, Dị Ngọc Phụng với nụ cười quyến rũ vẫn treo trên môi, và cánh tay cầm đơn đao vẫn bất động, đó chẳng phải nàng không muốn hạ sát Đào Hành Khản, mà là không muốn Đào Hành Khản chết một cách nhẹ nhàng, chẳng chút đau khổ, khiến nàng không thể nguôi hả niềm căm hận trong lòng.

Vả lại, trong lòng nàng hãy còn nhiều nghi vấn, chính người thanh niên trước mắt đã là một bí mật, sư phụ của chàng ta là ai? Vì sao y lại cướp lấy Lý Thuần Như mang đi?

Trước khi Đào Hành Khản đựng đầy nước vào túi da, nàng đã quyết định phải từ từ hành hạ Đào Hành Khản và làm sáng tỏ điều thần bí khó hiểu kia.

Chờ đến khi Đào Hành Khản đứng lên, nàng bèn tủm tỉm cười, đến gần nói:

- Đào công tử, sư phụ của công tử đâu?

Đào Hành Khản thoáng giật mình:

- Ồ, sư phụ tại hạ đã đi gặp các tăng nhân Tây Tạng Giáo rồi, nhưng chẳng rõ ở đâu.

Dị Ngọc Phụng nhoẽn miệng cười:

- Đào công tử, lệnh muội đã có chồng, công tử biết chưa vậy?

Đào Hành Khản ngẩn người:

- Xá muội đã có chồng ư? Nàng ta lấy ai vậy?

- Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ.

Đào Hành Khản sửng sốt:

- Xá muội đã lấy lệnh tôn ư?

Dị Ngọc Phụng mặt lộ vẻ giận:

- Sao công tử lại xưng hô Dị Cư Hồ như vậy với tôi? Tôi với ông ta đã đoạn tình cha con, xưng hô như vậy đừng trách tôi nổi giận đấy.

Đào Hành Khản lại ngẩn người, cười gượng nói:

- Tại hạ quả tình không biết, xin cô nương chớ trách, thật ra sự việc thế nào, cô nương có thể cho biết chăng?

Dị Ngọc Phụng nghe Đào Hành Khản nói năng nhã nhặn, nhoẽn cười nói:

- Dị Cư Hồ đánh gãy hai chân tôi, đương nhiên tôi không nhìn nhận ông ta là phụ thân nữa. Đào công tử bảo Lý Thuần Như đang ở đâu? Chúng ta cùng đến thăm y được chăng?

Đào Hành Khản vội nói:

- Được, được!

Thế là hai người cùng bước đi, được chừng hơn dặm đường, thấy có hai con ngựa trên một đồi cao. Khi đến gần, Đào Hành Khản bỗng kinh ngạc kêu lên:

- Ủa!

Dị Ngọc Phụng ngạc nhiên hỏi:

- Gì vậy?

Đào Hành Khản chỉ tay lên đồi:

- Lý Thuần Như... mới vừa rồi còn nằm ngủ trên đồi kia, không chút động đậy được, bây giờ lại đi đâu mất nhỉ?

Dị Ngọc Phụng nhếch môi cười:

- Y thật đã trở thành báu vật rồi, hết kẻ này giành lại đến người kia giật, phen này có lẽ lại bị cướp đi mất rồi.

Dị Ngọc Phụng vốn chỉ buột miệng nói đùa, song Đào Hành Khản nghe vậy lại tái mặt nói:

- Dị cô nương bảo là Lý Thuần Như đã bị cướp đi phải không?

Dị Ngọc Phụng ngạc nhiên:

- Phải thì sao nào?

Đào Hành Khản không đáp, tung mình lên đồi. Dị Ngọc Phụng vung roi, “vút” một tiếng, đầu roi quất xuống mặt đất, mượn sức vọt người lên không, liên tiếp tung mình ba lượt đã vượt qua Đào Hành Khản lên đến đỉnh đồi trước.

Hai người vừa lên đến đỉnh đồi, liền quét mắt nhìn quanh, chỉ thấy phía tây nam, cách chừng hai dặm, cát bụi mịt mù, rõ ràng có người giục ngựa phóng đi rất nhanh.

Đào Hành Khản vội nói:

- Dị cô nương, tại hạ phải đuổi theo họ ngay!

Dị Ngọc Phụng đang khi không biết đi đâu, và đã hạ quyết tâm dày vò Đào Hành Khản để báo thù Đào Lâm đã chia rẽ hai cha con nàng, liền nói:

- Tôi đi cùng với!

Hai người lập tức xuống đồi, đuổi theo về hướng tây nam. Hai người võ công đều đã đạt đến mức đăng đường nhập thất, thuộc hàng cao thủ bậc nhất trong võ lâm, một trước một sau phóng đi như sao băng, thoáng chốc đã vược qua mười mấy dặm đường.

Thế nhưng, lúc hai người bắt đầu đuổi theo, cát bụi phía trước vẫn còn trông thấy, khi đuổi theo mười mấy dặm thì lại mỗi lúc càng cách xa hơn, và rồi hoàn toàn mất dạng.

Dị Ngọc Phụng nói:

- Đào công tử, e không đuổi kịp đâu.

Đào Hành Khản cương đến đỏ mặt, nói:

- Không được, đuổi không kịp thì cũng phải cố sức đuổi.

Dị Ngọc Phụng thắc mắc hỏi:

- Đào công tử có quan hệ thế nào với Lý Thuần Như mà lại quan tâm đến như vậy?

Đào Hành Khản thở dài:

- Tại hạ cũng không rõ, nhưng nếu mà tại hạ đánh mất Lý Thuần Như thì sư phụ sẽ không bao giờ buông tha cho tại hạ. Tại hạ chết chẳng đáng sợ, nhưng lại liên lụy đến gia phụ và gia mẫu bị thảm họa, như vậy... như vậy biết làm sao đây?

Dị Ngọc Phụng thấy Đào Hành Khản lo đến mồ hôi nhễ nhại, lòng cũng hết sức lấy làm lạ, đành bám theo chàng tiếp tục đuổi theo.

Lại vượt qua bảy tám dặm đường, đất cát đã hết, trước mặt là một bãi đất bùn ẩm ướt.

Hai người vừa đặt chân lên, Dị Ngọc Phụng bỗng ngạc nhiên kêu lên:

- Ủa, Đào công tử, chúng ta không nên hoài công nữa!

Dị Ngọc Phụng trong khi nói đã dừng bước. Đào Hành Khản thì vẫn phóng đi hơn trượng, mới dùng chân hỏi:

- Sao vậy?

- Khi nãy chúng ta ở trên đồi chỉ trông thấy cát bụi tung bay, có nghe tiếng vó ngựa gì hay không?

Đào Hành Khản ngớ người, nghĩ quả đúng là không hề nghe có động tịnh gì, bèn nói:

- Hay là kẻ nào đó khinh công tuyệt đỉnh nên chúng ta đã không đuổi kịp?

- Nếu là người có khinh công tuyệt đỉnh lẽ nào lại gây ra bụi cát mù mịt? Công tử hãy xem, dấu chân này có phải là của người hay không?

Đào Hành Khản cúi xuống nhìn, chỉ thấy một hàng dấu chân quái dị in trên mặt đất bùn và tiến tới trước, dấu chân ấy tuy chẳng khác với người là bao, nhưng dài đến cả thước và năm ngón tách bạch, in xuống rất sâu.

Đào Hành Khản sửng sờ, bởi cho dù con người cao lớn đến mấy thì bàn chân cũng chẳng thể to đến vậy, và hơn nữa chẳng thể nào lại không mang giày thế này?

Sau một thoáng ngớ người, Đào Hành Khản nói:

- Dị cô nương biết nhiều hiểu rộng, có biết đây là dấu chân của loài vật gì không?

Dị Ngọc Phụng cười:

- Đào công tử nói gì lạ vậy, tôi đâu dám đón nhận bốn tiếng biết nhiều hiểu rộng chứ?

Đào Hành Khản tuy lúc này hết sức nóng lòng lo lắng, song nụ cười Dị Ngọc Phụng tươi như hoa nở, không khỏi khiến chàng ngây ngất trong thoáng chốc, đoạn thở dài nói:

- Dị cô nương, nếu tại hạ mà đuổi không được Lý Thuần Như, bắt buộc phải tự tận mà thôi.

Đoạn chàng lại tung mình phóng đi. Dị Ngọc Phụng vội theo sau, thoáng chốc lại vượt qua bốn dặm đường, bãi bùn lầy đã hết, phía trước lại là đất cát rắn, và dấu chân kia đến đây cũng biết mất.

Đào Hành Khản chỉ thoáng ngẩn người, rồi vẫn tiếp tục phóng đi, lại vượt qua hơn mười dặm nữa, chỉ thấy trước mặt nước chảy cuồn cuộn, một con sông lớn đã ngăn cản lối đi.

Con sông này rộng đến bảy tám trượng, Đào Hành Khản đứng bên bờ thừ ra hồi lâu, bỗng huýt lên một tiếng ngập đầy bi thiết, rút kiếm đưa ngang toan tự cứa vào cổ mình.

Dị Ngọc Phụng đứng bên bờ đã sớm trông thấy mặt mày chàng xám ngắt, ra chiều thất vọng tột cùng, nên vừa thấy chàng đưa tay lên, ngọn roi bạc đã quét ra, chỉ nghe “choang” một tiếng, đã quấn vào thanh trường kiếm, kéo ngược ra sau nói:

- Đào công tử tuổi còn trẻ, hà tất tự tìm cái chết thế này?

Đào Hành Khản thở dài:

- Dị cô nương... không cứu tại hạ được đâu, hãy để mặc tại hạ chết đi cho rồi.

Dị Ngọc Phụng nhoẽn miệng cười:

- Đào công tử biết đó, tôi cả thân phụ cũng ruồng bỏ, vậy mà tôi vẫn tiếp tục sống, còn công tử thì đầy đủ song thân, sao lại chẳng thể sống tiếp được?

Đào Hành Khản thừ ra hồi lâu, lắc đầu buông tiếng thở dài, buông tay ra, thanh trường kiếm “keng” một tiếng rơi xuống đất.

Dị Ngọc Phụng cúi xuống nhặt lấy, đi đến bên cạnh chàng, tra trường kiếm vào bao.

Đào Hành Khản ngơ ngẩn nói:

- Cô nương sao lại đối xử tốt với tôi như vậy...

Dị Ngọc Phụng nói:

- Đào công tử đối với tôi cũng đâu có xấu, hôm trước lệnh sư bảo công tử dùng kiếm đâm tôi, công tử đâu chịu vâng lời.

Đào Hành Khản đỏ mặt:

- Nhưng tại hạ... tại hạ...

- Công tử khỏi nói nhiều, hiện giờ chưa chắc là không đuổi kịp kẻ đã bắt Lý Thuần Như mang đi, chúng ta mau đuổi theo là hơn.

Đào Hành Khản lưỡng lự:

- Nhưng làm sao biết được qua bên bờ sông, đối phương đã rẽ sang phải hay sang trái, chúng ta biết đuổi theo hướng nào?

Dị Ngọc Phụng mỉm cười:

- Vậy thì chúng ta đành đuổi bừa để xem may rủi thôi.

Đào Hành Khản cười áo não:

- Vậy có nghĩa là tính mạng hai chúng ta ba phần đã mất hai, tại hạ thì đã đành, còn cô nương thì hà tất phải mạo hiểm làm gì?

Dị Ngọc Phụng nghe chàng nói một cách thành khẩn như vậy cũng không khỏi động lòng, thầm nghĩ Đào Hành Khản quả là một chính nhân quân tử, song nàng chẳng qua cũng chỉ động lòng một chút mà thôi.

Dị Ngọc Phụng chú mắt nhìn Đào Hành Khản nói:

- Đào công tử, cảnh ngộ của công tử, cả võ lâm đều hay biết, và công tử cũng đã trở thành một nhân vật thần bí nhất võ lâm hiện nay, nhưng hôm trước tại nhà Diêm Phùng Hiểu, vì sao công tử lại giết chết Lý Bảo? Sư phụ công tử là ai? Công tử có thể cho biết chăng?

Đào Hành Khản thừ ra một hồi mới nói:

- Nếu tại hạ mà không gặp cô nương thì bây giờ đã tự tuyệt chết rồi... Ôi, lẽ ra tại hạ không nên giấu giếm cô nương điều gì cả mới phải.

Dị Ngọc Phụng vội nói:

- Đúng rồi, chúng ta đã quen biết nhau thì nên đối xử chí thành với nhau mới phải.

Đào Hành Khản gật đầu:

- Nhưng việc này nói ra chỉ sợ cô nương cũng chẳng tin.

Dị Ngọc Phụng mỉm cười:

- Tuy là tôi chẳng dễ tin người, nhưng lời nói của công tử thì tôi nhất định tin.

Đào Hành Khản lộ vẻ cảm kích, quay đầu nhìn quanh.

Dị Ngọc Phụng cười nói:

- Đào công tử sợ có người nghe được phải không? Xung quanh đây mấy dặm không có kẻ thứ ba đâu.

Đào Hành Khản giọng thành khẩn:

- Dị cô nương, nếu không đuổi tìm được Lý Thuần Như, gia sư nhất định sẽ tìm gặp chúng ta, bấy giờ khó mà thoát khỏi bàn tay vô tình của ông, cô nương... cô nương tốt hơn nên...

Dị Ngọc Phụng thoáng lộ vẻ giận:

- Đào công tử khỏi nói nhiều, tôi không bao giờ bỏ công tử đâu.

Đào Hành Khản lộ vẻ vô cùng cảm kích, nắm lấy tay Dị Ngọc Phụng nói:

- Dị cô nương, nếu một ngày nào đó tại hạ có thể tự quyết, nhất định sẽ không quên ân đức của cô nương.

Dị Ngọc Phụng nghe chàng nói vậy, biết là ắt có liên quan đến cảnh ngộ ly kỳ của chàng, bây giờ chàng đã tự nguyện tỏ bày, mình cũng chẳng cần gạn hỏi nữa, bèn cười nói:

- Đào công tử sao lại nói vậy?

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đào Hành Khản đang nhìn mình với ánh mắt đầy thâm tình, Dị Ngọc Phụng bất giác nghe tim đập rộn rạo, mặt hoa ửng đỏ, một cảm giác kỳ lạ len nhẹ vào lòng.

Hai người ngây ngẫn hồi lâu, Đào Hành Khản mới buông tay Dị Ngọc Phụng nói:

- Dị cô nương, chúng ta nên đi theo hướng nào bây giờ?

Dị Ngọc Phụng ngước lên nhìn, nước chảy cuồn cuộn, mặt sông lại rộng và không có thuyền bè, xem ra dù khinh công tuyệt đỉnh và giỏi bơi lội đến mấy cũng chẳng dễ vượt qua, có lẽ đối phương đã không qua sông, bèn nói:

- Đào công tử đã nói một cách nghiêm trọng như vậy, chúng ta đành phó thác cho số trời thôi.

Nói đoạn nàng chỉ tay sang phải, nói tiếp:

- Chúng ta hãy đi theo hướng phải vậy!

Đào Hành Khản gật đầu:

- Vâng!

Thế là hai người liền theo bờ sông thẳng tiến về hướng phải.

Hai người vừa đi khỏi không lâu, bỗng bờ sông vang lên “ầm” một tiếng rền rĩ, rồi thì một cột nước phun lên cao từ dưới sông đã nhô lên hai người.

Hai người ấy, một có vóc dáng rất cao to, thoạt nhìn giống như người, nhưng nhìn kỹ lại thì không phải, mà là một quái thú nửa người nửa vượn, toàn thân lông đen xoắn xít, mũi hếch cao, miệng to và đỏ lòm, trông hết sức ghê rợn.

Người cõng trên lưng quái thú chính là Lý Thuần Như, còn người kia mặc áo cà sa màu vàng, thì ra là một tăng nhân.

Hai người một thú nhô lên khỏi mặt nước, tăng nhân buông tiếng cười ha hả, đưa tay vỗ vỗ lên đùi quái thú, quái thú cũng toét miệng kêu “hô hô” như cười, nghe thật rùng rợn.

Tăng nhân đưa tay xách Lý Thuần Như từ trên lưng quái thú xuống, đoạn vỗ nhẹ một cái vào lưng Lý Thuần Như.

Lý Thuần Như “uạ” một tiếng, phún ra một ngụm to nước, hé mở mắt ra, sửng sốt nói:

- Tôn giá... là ai? Mang tại hạ đến đây để làm gì?

Tăng nhân áo vàng cười:

- Các hạ khỏi cần biết bần tăng là ai, nếu bần tăng mà không mang các hạ đi, e rằng tính mạng các hạ khó mà bảo toàn.

Thì ra Lý Thuần Như đang nằm trên chiếc giường vạn niên bằng băng dưỡng thương, Tây Môn Thất vừa ra khỏi thạch thất, chàng bỗng nghe từ nơi cửa vang lên một tiếng “kẹt” rất khẽ.

Bấy giờ Lý Thuần Như đang nhắm mắt dưỡng thần, tuy nghe tiếng động, nhưng lại nghĩ là Tây Môn Thất quay vào nên không bận tâm đến, vẫn tiếp tục vận khí điều tức, lát sau lại nghe tiếng chân vang lên và đi về phía chàng.

Lý Thuần Như cảm thấy đối phương đã đến trước mặt mình, bèn mới hé mở mắt ra nhìn, liền tức khí huyết sôi sục, sửng sốt kêu lên:

- Ồ!

Thì ra người đứng trước mặt chính là Đào Hành Khản, người đã hạ sát Lý Bảo huynh trưởng chàng tại nhà Diêm Phùng Hiểu hôm trước.

Chỉ thấy Đào Hành Khản một tay đặt trên chuôi kiếm, hai mắt sáng quắc nhìn mình.

Lý Thuần Như bất giác rùng mình, gắng gượng hỏi:

- Tôn giá... muốn gì?

Đào Hành Khản cười vẻ như áy náy nói:

- Lý bằng hữu, tại hạ phụng mệnh sư phụ, mời Lý bằng hữu đến gặp lão nhân gia ấy một phen.

- Lệnh sư là ai? Vì sao lại cần gặp tại hạ?

Đào Hành Khản không đáp, vung chỉ điểm vào huyệt Kiên Tỉnh của Lý Thuần Như.

Lý Thuần Như vốn đã mất hết công lực, giờ đây bị Đào Hành Khản phong bế huyệt đạo, đương nhiên đâu còn sức kháng cự.

Đào Hành Khản “choang” một tiếng, tuốt trường kiếm ra, cắp lấy Lý Thuần Như dưới nách, tung mình phóng ra ngoài.

Vừa ra đến bên ngoài thì gặp Dị Ngọc Phụng. Đào Hành Khản ác chiến với Dị Ngọc Phụng, Lý Thuần Như vẫn bị cắp dưới nách. Đến khi Đào Hành Khản thoát thân, Lý Thuần Như chỉ cảm thấy đã bị người mang vào trong rừng và bỏ xuống đất, chẳng rõ trải qua bao lâu, mới nghe bên cạnh có người nói chuyện.

Tiếng nói của hai người cách chàng rất gần, song bởi Lý Thuần Như chẳng thể động đậy nên không trông thấy được họ.

Chỉ nghe một người giọng rổn rảng nói:

- Đồ nhi, chúng ta phải vất vả lắm mới có được ba con Thông Thiên Bửu Long trong Ngân Hoa Cốc, sao ngươi lại dùng làm ám khí, nếu ta mà không đến kịp lúc, để rơi vào tay Tát Thị Tam Ma hoặc Linh Xà tiên sinh thì sẽ gây ra sóng gió còn gì?

Rồi nghe tiếng Đào Hành Khản nói:

- Sư phụ, bấy giờ tình thế khẩn cấp, nếu đồ nhi mà không ném ra ba con Thông Thiên Bửu Long, e rằng tính mạng khó thể bảo toàn và cũng đâu mang y về gặp sư phụ được.

Lý Thuần Như nghe đề cập đến cái tên Thông Thiên Bửu Long, không khỏi thoáng động tâm, dường như đã từng nghe ai nói đến thì phải.

Song ấn tượng hết sức mờ nhạt, như là ngoại hiệu của một người, mà cũng lại như tên gọi của một loại ám khí, không sao khẳng định được một cách chính xác đó là gì.

Sau đó lại nghe người kia nói:

- Ba con đó đã lấy từ trên mình cha mẹ ngươi và quả nhiên ta đã lấy được một con ở trên mình Lý Bảo, cả thảy đã có được bốn con, chỉ còn thiếu ba con nữa thôi. Ha ha!

- Vâng!

- Còn ba con kia chính là ở trên mình tiểu tử này, hãy cẩn thận canh chừng hắn, ta có việc đi khỏi, ngươi không được để cho hắn tẩu thoát đấy!

- Xin sư phụ yên tâm!

Lý Thuần Như nghe vậy vô cùng thắc mắc, bởi chàng biết tiểu tử mà người kia đã nói chính là chỉ mình và định tìm ra ba con Thông Thiên Bửu Long gì đó ở trên người mình. Nhưng Thông Thiên Bửu Long là gì vậy?

Song Lý Thuần Như cũng khá thông minh, tuy không biết Thông Thiên Bửu Long là gì, nhưng nhất định là có liên quan đến cái chết của Lý Bảo ca ca chàng.

Lát sau, người kia lại nói:

- Phen này ra đi khó định được thời gian, ngươi có thể giải khai huyệt đạo cho hắn, nhưng tuyệt đối không được để hắn đào tẩu và cũng không được để hắn chết.

- Vâng!

Lý Thuần Như không còn nghe tiếng gì nữa, bỗng cảm thấy có người vỗ nhẹ lên vai, huyệt đạo đã được giải khai.

Lý Thuần Như vội quay người, chỉ thấy ở ngoài mấy trượng có một người vóc dáng rất cao gầy, đang im lìm như hồn ma lướt đi, người giải huyệt cho chàng chính là Đào Hành Khản.

Lý Thuần Như tuy được giải huyệt, song vẫn không đủ sức đối kháng với Đào Hành Khản, đành tức giận nói:

- Ngươi... mang ta đến đây để làm gì?

Đào Hành Khản cười gượng:

- Lý huynh đệ, tại hạ không bao giờ có ý hại huynh đệ, huynh đệ hãy yên tâm.

- Hừ, vậy chứ tại sao ngươi lại sát hại ca ca ta?

Đào Hành Khản buông tiếng thở dài, ngoảnh mặt đi nơi khác, không nói gì nữa.

Lý Thuần Như thấy mình đang ở trên một ngọn đồi cao, cạnh đó có hai con ngựa đang cúi đầu ăn cỏ, nghĩ nếu như mình thừa lúc đối phương không đề phòng, cướp lấy một con ngựa đào tẩu thì cũng được, nhưng mình biết chạy đi đâu? Nghĩ vậy lòng không khỏi buồn chán vô cùng.

Lý Thuần Như vốn có một gia đình rất đàng hoàng, song thân cũng là người có tiếng tăm trong giới võ lâm, nhưng kể từ khi Đào Hành Khản hạ độc thủ giết chết Lý Bảo, gia đình chàng đã ly tán mỗi người mỗi ngã.

Lý Thuần Như đưa mắt nhìn dáng sau lưng Đào Hành Khản, lửa giận ngùn ngụt, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ đến Đào Lâm.

Chàng nghĩ đến tình ý của Đào Lâm đã dành cho mình, lòng nghe chua xót khôn cùng, đành buông tiếng thở dài thậm thượt.

Thế là chàng đã cùng Đào Hành Khản ở trên ngọn đồi ấy suốt hai đêm, hai người chẳng ai nói với ai một lời. Qua ngày thứ ba, Đào Hành Khản biết rõ Lý Thuần Như đang thọ trọng thương, không thể đào tẩu được, bèn một mình đi lấy nước và đã gặp Dị Ngọc Phụng bên bờ hồ.

Lúc Đào Hành Khản rời khỏi, Lý Thuần Như lập tức đứng lên định thừa cơ đào tẩu, nhưng người chàng quá suy nhược, khó khăn lắm mới đứng lên được, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, ngay cả đứng cũng chẳng vững, vừa định cố gắng bước tới để vịn vào một ngọn cây nhỏ, bỗng thấy bên kia đồi có hai người xuất hiện.

Lý Thuần Như định thần nhìn kỹ, lập tức giật nẩy mình, thì ra đó là một người một thú, và con thú ấy hình dạng rất quái dị, thật chưa từng gặp bao giờ, trông hết sức khủng khiếp.

Lý Thuần Như vốn định cất tiếng hô hoán, song tăng nhân áo vàng kia đã im lìm lướt đến, vung chỉ điểm vào mạng sườn chàng.

Lý Thuần Như lập tức bị khống chế, và con quái thú lẹ làng thụp xuống, đã cõng chàng lên lưng và phóng đi nhanh như gió, đến bên bờ sông, con quái thú liền nhảy ngay xuống.

Lý Thuần Như ở dưới sông cố gắng nín thở, đang lúc không còn chịu đựng được nữa, con quái thú lại nhô lên khỏi mặt nước.

Lý Thuần Như thở hồng hộc, mặt mày đỏ bừng.

Song tăng nhân áo vàng lại cười hề hề nói:

- Các hạ không chết quả là may cho bần tăng.

Lý Thuần Như tức giận cười gằn:

- Hừ, ta mà chết thật càng tốt.

Tăng nhân áo vàng lắc đầu:

- Ồ, các hạ tuyệt đối không thể chết được.

Lý Thuần Như lúc này quả là rất muốn chết đi, song vì giữa chàng với Đào Lâm hãy còn chút tình ý chân thật, do đó chàng mới còn sống trên cõi đời, nếu lúc này mà chàng hay tin Đào Lâm đã trở thành vợ của đại ma đầu Dị Cư Hồ, nhất định chàng sẽ tự sát ngay.

Vì vậy khi nghe tăng nhân áo vàng nói xong, Lý Thuần Như cười chua chát nói:

- Vì sao tại hạ lại không được chết?

Tăng nhân áo vàng vẻ rất nghiêm túc nói:

- Các hạ rất có thể là giáo tông của chúng tôi, nếu các hạ mà chết đi, mấy ngàn giáo chúng lấy ai thống lĩnh?

Lý Thuần Như kinh ngạc:

- Tôn giá nói sao?

Tăng nhân áo vàng đột nhiên vung tay “bốp bốp” hai tiếng, đã tự xáng cho mình hai cái tát tai, đoạn lẩm bẩm:

- Việc trọng đại thế này, sao mình lại có thể tiết lộ bí mật trước?

Đoạn lão cười giả lả nói:

- Những gì bần tăng vừa nói, các hạ cứ xem như không hề nghe vậy.

Lý Thuần Như cười dở khóc dở, thầm nghĩ tăng nhân áo vàng này hẳn là một kẻ điên khùng, nên chẳng bận tâm đến nữa, chỉ hỏi:

- Bây giờ tôn giá định mang kẻ này đi đâu?

- Một vị trưởng lão và hai vị Chuyển Luân Vương của bổn giáo đang chờ các hạ, bần tăng phải đưa các hạ đến gặp họ.

Lý Thuần Như càng thêm thắc mắc, nghĩ mình đang nằm trong tay kẻ khác, ngoại trừ phó phác cho số trời, biết còn cách nào hơn? Bèn không nói gì nữa.

Tăng nhân áo vàng ra lệnh cho quái thú lại cõng lấy Lý Thuần Như phóng đi về hướng tây, trái ngược hẳn với hướng đi của Đào Hành Khản và Dị Ngọc Phụng.

Lý Thuần Như nằm mọp trên lưng rộng của quái thú, cảm thấy hết sức thoải mái.

Con quái thú phóng đi như bay, nhưng rất êm ái. Tăng nhân áo vàng khinh công rất cao, phóng đi suốt mấy ngày đêm mà không thấy có chút vẻ mệt mỏi, chứng tỏ nội lực cũng rất là thâm hậu.

Lý Thuần Như ước tính thời gian, đã đi được mười tám ngày, ngày nào cũng chỉ ăn lương khô và đi toàn đường núi gập ghềnh, không một bóng người.

Đến ngày thứ mười chín, vượt qua một ngọn núi, Lý Thuần Như bỗng nghe tiếng nước chảy, mở mắt ra nhìn, thì thấy đã đến bên bờ một con sông lớn, nước chảy rất xiết, sóng cao hơn trượng, trông hết sức hùng vĩ.

Lý Thuần Như lớn tiếng hỏi:

- Đây là sông gì vậy?

Tăng nhân áo vàng hướng ra sông cung kính vái lạy, xong mới đáp:

- Đây chính là sông Nhã Lỗ Tạng Bố!

Lý Thuần Như giật mình kinh hãi, chàng từng nghe nói ngoài Tây Tạng, có một con sông lớn tên là Nhã Lỗ Tạng Bố, chả lẽ mình đã đến Tây Tạng rồi ư?

Đang khi hoang mang, bỗng nghe gần đó vang lên một tiếng tù và inh ỏi, và tăng nhân áo vàng liền vội cất tiếng hú đáp lại.

Lát sau, những thấy bốn người phóng nhanh đến, khi đến gần, Lý Thuần Như định thần nhìn, thì ra cũng là bốn tăng nhân thảy đều mặc áo cà sa màu vàng, nhưng bên lề áo có viền kim tuyến.

Bốn người vừa đến nơi đã hỏi ngay:

- Có đón được không?

Tăng nhân áo vàng gật đầu:

- Được rồi!

Bốn tăng nhân mới hiện thân lập tức cùng từ trong lòng lấy ra một mảnh lụa vàng, kết nhau lại thành một chiếc võng, đặt Lý Thuần Như nằm lên, sau đó mỗi người cầm lấy một góc phóng đi như bay.

Lý Thuần Như chẳng hiểu các tăng nhân áo vàng này giở trò trống gì, song thấy họ như không có ác ý, nên chàng cũng lặng thinh. Họ phóng đi hơn dặm đường, đều là dọc theo bờ sông.

Chừng nửa giờ sau, bốn tăng nhân mới dừng chân lại.

Lý Thuần Như ngước lên nhìn, chỉ thấy bên sông có một chiếc bè gỗ rất to, trên bè có mấy túp lều vải.

Bốn tăng nhân đến bờ sông, cùng tung mình lên, cách nhau gần ba trượng đã hết sức vững vàng hạ chân xuống bè.

Từ trong lều vải, hai bên cũng có mấy tăng nhân áo vàng bước ra, cùng hỏi:

- Đã đón được rồi ư?

Bốn tăng nhân áo vàng gật đầu.

Lý Thuần Như lòng càng thêm thắc mắc, chỉ thấy bốn người đi thẳng về phía túp lều to nằm giữa, đến trước cửa lều mới nhẹ nhàng đặt Lý Thuần Như xuống, cùng khom mình nói:

- Kính bẩm trưởng lão cùng nhị vị Chuyển Luân Vương, người cần tìm đã đón đến rồi.

Vừa dứt lời, đã nghe trong lều có người nói:

- Hãy mời vào đây!

Bốn người đưa mắt nhìn Lý Thuần Như, đoạn lắc đầu nói:

- Kính bẩm trưởng lão, y đang thọ trọng thương, huyết khí rất suy nhược, không thể đi đứng được.

Trong lều im lặng một hồi, mới nói:

- Vậy thì hãy dìu vào đây.

- Thưa vâng!

Bốn người liền xúm nhau đỡ Lý Thuần Như lên, vén lều dìu chàng đi vào.

Lý Thuần Như biết đã sắp đến lúc màn bí mật được vén mở, vừa vào đến trong lều đã ngẩng lên nhìn quanh.

Nhưng thấy trong lều bài trí rất đơn sơ, chính giữa là một bàn thờ, trên bàn là mấy pho tượng Phật cao chừng ba thước, vàng lấp lánh. Trong khói nhang nghi ngút và ánh nến lập lòe, bầu không khí h

/14

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status