Tô Dũng chạy nhanh đi sắp xếp cho Trương Đại Thiểu, vội vàng thay đổi trang phục, trở thành người của quân khu J, đi vào trong sàn đấu.
Trên sàn thi đấu Đông Lệ Lệ bỗng nhiên thấy gương mặt xa lạ của Trương Đại Thiểu thì không khỏi kinh ngạc, nghĩ thầm, người này từ đâu đến đây, tại sao cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy? Nhìn tư thế cầm súng của hắn đâu có một chút dáng dấp quân nhân nào, chẳng lẽ là tân binh?
Đón ánh mắt khó hiểu của Đông Lệ Lệ, Trương Đại Thiểu mỉm cười, gật gật đầu.
Không biết vì sao Đông Lệ Lệ bỗng nhiên cảm giác được trong lòng mình chắc chắn. Người thanh niên này chỉ mỉm cười nhưng lại giống một loại ma lực thần kỳ.
- Ha ha ha.
Tề Quân Bình hèn mọn nhìn Trương Đại Thiểu, cười nhạo nói với Trầm Vạn Tài bên người:
- Lão Trầm, quân khu J thực sự không có ai sao, đã muốn thảm đến độ cho cái loại nhóc con chưa đủ lông cánh này lên thi đấu sao?
Nói xong, Tề Quân Bình như tỉnh ngộ "A" một tiếng:
- Tôi biết rồi, chắc chắn là các anh tự biết không phải đối thủ của Hoắc Đô, không có hy vọng nên phái một tên nhóc chưa đủ lông lên. Dù sao cũng là thua, nhân tài thua thì cũng thật dọa người, nhưng một tiểu tử thua là thua, không quan trọng. Lão Trầm, các anh thật nhanh trí, bội phục bội phục!
Cả người Trầm Vạn Tài run run, cố nén lửa giận, giống như giận dỗi nói:
- Lão Tề, lời này của anh nói quá đáng rồi, quân khu J chúng tôi người nào lên sân đấu thì cũng đã được sắp xếp. Anh cũng đừng coi thường người này, cái tiểu tử chưa mọc đủ lông ấy không chừng có thể đánh thắng Binh vương của các anh đấy!
Lời này Trầm Vạn Tài nói ra cũng không có để ý, ngay cả hắn cũng chỉ là giận dỗi nhà thôi, nói người trẻ tuổi kia có thể thắng Hoắc Đô, ngay cả hắn cũng không tin tưởng.
- Ha ha ha!
Tề Quân Bình cười điên cuồng một tiếng, hừ nói:
- Nếu hắn thực sự thắng Hoắc Đô của chúng tôi, tôi sẽ quỳ rạp trên mặt đất gọi các anh là ông nội.
Trầm Vạn Tài nhất thời chán ngán:
- Anh ...
Rốt cuộc không còn sức để cãi cọ, đành phải tức giận quay đầu đi, nhìn về phía sàn đấu.
Giờ phút này, trên sàn đấu, Hoắc Đô cứng rắn đứng ở nơi đó nhìn Đông Lệ lệ:
- Đông Lệ Lệ, điều kiện của tôi cô không dám đáp ứng sao?
Về phần người mới lên sàn là Trương Đại Thiểu, Hoắc Đô chỉ liếc mắt một cái liền đã biến Trương Đại Thiểu thành không khí, căn bản không để ý.
Sự việc liên quan đến thể diện của quân khu J, thân là con dâu của Thiếu tướng quân khu J, Đông Lệ Lệ làm sao có thể nhượng bộ được, cô nhấp miệng lớn tiếng trả lời:
- Hoắc Đô, tôi đồng ý với anh.
Đối mặt với đại sự này, Đông Lệ Lệ trong giọng nói chỉ có sự lạnh nhạt làm cho tất cả mọi người nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi, chẳng qua là không ai biết cô có một phần lạnh nhạt này là do người vừa mới lên sàn kia.
Trận đấu rất nhanh bắt đầu, tất cả mọi người quỳ rạp trên mặt đất, chuẩn bị tư thế, điều chỉnh tiết tấu hô hấp cùng nhịp tim, chăm chú nhắm vào bia ngắm trước mắt.
Tại đây trong những binh lính chuyên nghiệp, tư thế của tân binh kia lại gây nên một trận sóng to gió lớn, tất cả mọi người nghi ngờ, tiểu tử này được không vậy, hắn không phải là lính a! Hắn thật giống như món khai vị.
Trầm Vạn Tài cùng những vị lãnh đạo khác nhắm mắt không đành lòng nhìn, đồng thời cũng âm thầm hối hận quyết định vừa rồi của mình, tại sao đầu óc đần độn lại đi đồng ý với Tô Dũng, bây giờ tốt rồi, thật mất mặt, tư thế của tiểu tử kia thật giống một con gấu làm sao có thể bắn, có thể bắn trúng bia hay không cũng không biết.
Tề Quân Bình cũng lãnh đạo của quân khu Nam Sơn thì cười nhạo không thôi, quân khu J thật sự là buồn cười!
- Pằng! Pằng! Pằng!
Tiếng súng vang lên, mọi người bắt đầu lục tục bắn bia, Trương Đại Thiểu thì chỉ quỳ rạp trên mặt đất mà không động đậy, hắn nhìn chằm chằm Đông Lệ Lệ và Hoắc Đô, nếu Đông Lệ Lệ thắng Hoắc Đô hắn sẽ đối phó với rắc rối tiếp theo.
Nếu Đông Lệ Lệ không địch lại Hoắc Đô, hắn sẽ lội ngược dòng đánh thắng Hoắc Đô.
Rất nhanh, Đông Lệ Lệ nổ súng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào cô.
Pằng, Pằng, Pằng...
- Oa, rất giỏi!
- Lợi hại!
Đông Lệ Lệ bắn xong, lập tức hiện trường vang lên một trận tiếng than sợ hãi, 99 điểm!
Đông Lệ Lệ liên tiếp bắn mười phát, phát thứ nhất bắn ra thì bỗng nhiên có một trận gió, chỉ còn chín điểm, lúc sau đều là mười điểm! Thành tích này vẫn thật là mạnh bức người.
Kỳ thật lòng bàn tay Đông Lệ Lệ có chút đỏ mồ hôi, nói không căng thẳng là nói dối, nhưng mà nhìn lại thành tích của mình cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn, chín mươi chín điểm còn nhiều hơn một điểm so với lần trước, trừ phi Hoắc Đô mỗi lần bắn được mười điểm mới có thể thắng mình.
Nhưng mà một trăm điểm không phải dễ dàng bắn như vậy, vậy thì trở thành Thương Vương rồi.
Hoắc Đô nhìn thành tích của Đông Lệ Lệ, khóe môi nhếch lên một nụ cười tự tin, ngẩng đầu lên nói:
- Đông Lệ Lệ, cô định làm bạn gái của tôi sao!
Nói xong, Hoắc Đô cũng bắt đầu bắn, mỗi phát súng của hắn đều bắn cực kỳ cẩn thận, thể xác và tinh thần cùng đạt tới trạng thái hợp nhất, tiến vào một cảnh giới cực cao. Đã tới thời cơ thích hợp hắn không chút do dự nổ súng, mỗi phát súng đều mười điểm!
Trầm Vạn Tài cùng với Tô Dũng trở nên bất an, thực rõ ràng nếu kỹ thuật bắn súng của Hoắc Đô đã đạt tới trình độ nhất định mới có thể tiến vào trạng thái này, vậy lời hắn nói với Đông Lệ Lệ cũng phải phái nói suông.
Pằng! Pằng! Pằng!
Hoắc Đô rốt cuộc bắn xong mười phát, quả thật mỗi phát đều mười điểm, tổng cộng một trăm điểm, vượt qua Đông Lệ Lệ! Người của quân khu J vẻ mặt như tro tàn, không có mặt mũi gặp người, tiếng khen hay của người bên quân khu Nam Sơn vang lên như sấm, càng thêm dắc ý.
Bắn ra mỗi phát mười điểm là thành tích nghịch thiên, Hoắc Đô mười phần vui vẻ và vừa lòng, hắn từ mặt đất đứng dậy chỉ vào Đông Lệ Lệ cười ha hả:
- Đông Lệ Lệ, tôi nói lần này sẽ thắng cô, cô không nên nuốt lời ngoan ngoãn trở thành bạn gái của tôi đi!
Tô Dũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, giờ phút này hắn đem toàn bộ hy vọng gửi lên người Trương Đại Thiểu, không nhịn được thấp giọng cầu xin ông nội, bà nội:
- Tiểu Trương, cậu nhất định phải thắng Hoắc Đô, nếu không Lệ Lệ xong rồi, anh cầu xin cậu!
Tề Quân Bình ở một bên nhìn bộ dáng của Tô Dũng, nhìn không được quay sang Trầm Vạn Tài cười ha hả:
- Lão Trầm, quân khu các anh thật khách khí, ngay cả con dâu của Thiếu tướng đều tặng cả cho tôi, cám ơn, cám ơn!
Lời này của hắn cón chưa nói xong, đột nhiên một tiếng súng vang lên cắt ngang, thì ra tân binh mà mọi người chú ý cũng đã bắt đầu bắn!
Bởi vì tân bình này giống như là món khai vị, muốn không làm cho mọi người chú ý cũng không được, ánh mắt mọi người đều gắt gao nhìn trên người hắn, nhưng tư thế bắn súng kia, ai, thật không chuyên nghiệp, đừng nói là quân nhân, chỉ cần là người cầm qua súng, cũng không có bắn như vậy!
Pằng! Pằng! Pằng!
Thanh âm mười phát súng liên tiếp truyền đến, suôn sẻ như nước chảy, căn bản không có dừng lại chút nào, chỉ thấy người xem một trận hết hồn, đây là bắn bia hay bắn CF vậy, bắn bia cũng có kiểu như vậy sao?
Nhưng đợi tới lúc Trương Đại Thiểu bắn xong, vừa thấy thành tích, tất cả mọi người ở đây đều choáng váng, mỗi phát mười điểm, tổng cộng là 100 điểm!
Hoắc Đô ngây người, Tề Quân Bình ngây người, những người hò hét khen ngợi Hoắc Đô bên quân khu Nam Sơn ngây người, vẫn là những người không nâng đầu dậy nổi của quân khu J ngây người, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến, một tân binh lại có thể bắn ra mười phát súng chuẩn đến thế!
Trên sàn thi đấu Đông Lệ Lệ bỗng nhiên thấy gương mặt xa lạ của Trương Đại Thiểu thì không khỏi kinh ngạc, nghĩ thầm, người này từ đâu đến đây, tại sao cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy? Nhìn tư thế cầm súng của hắn đâu có một chút dáng dấp quân nhân nào, chẳng lẽ là tân binh?
Đón ánh mắt khó hiểu của Đông Lệ Lệ, Trương Đại Thiểu mỉm cười, gật gật đầu.
Không biết vì sao Đông Lệ Lệ bỗng nhiên cảm giác được trong lòng mình chắc chắn. Người thanh niên này chỉ mỉm cười nhưng lại giống một loại ma lực thần kỳ.
- Ha ha ha.
Tề Quân Bình hèn mọn nhìn Trương Đại Thiểu, cười nhạo nói với Trầm Vạn Tài bên người:
- Lão Trầm, quân khu J thực sự không có ai sao, đã muốn thảm đến độ cho cái loại nhóc con chưa đủ lông cánh này lên thi đấu sao?
Nói xong, Tề Quân Bình như tỉnh ngộ "A" một tiếng:
- Tôi biết rồi, chắc chắn là các anh tự biết không phải đối thủ của Hoắc Đô, không có hy vọng nên phái một tên nhóc chưa đủ lông lên. Dù sao cũng là thua, nhân tài thua thì cũng thật dọa người, nhưng một tiểu tử thua là thua, không quan trọng. Lão Trầm, các anh thật nhanh trí, bội phục bội phục!
Cả người Trầm Vạn Tài run run, cố nén lửa giận, giống như giận dỗi nói:
- Lão Tề, lời này của anh nói quá đáng rồi, quân khu J chúng tôi người nào lên sân đấu thì cũng đã được sắp xếp. Anh cũng đừng coi thường người này, cái tiểu tử chưa mọc đủ lông ấy không chừng có thể đánh thắng Binh vương của các anh đấy!
Lời này Trầm Vạn Tài nói ra cũng không có để ý, ngay cả hắn cũng chỉ là giận dỗi nhà thôi, nói người trẻ tuổi kia có thể thắng Hoắc Đô, ngay cả hắn cũng không tin tưởng.
- Ha ha ha!
Tề Quân Bình cười điên cuồng một tiếng, hừ nói:
- Nếu hắn thực sự thắng Hoắc Đô của chúng tôi, tôi sẽ quỳ rạp trên mặt đất gọi các anh là ông nội.
Trầm Vạn Tài nhất thời chán ngán:
- Anh ...
Rốt cuộc không còn sức để cãi cọ, đành phải tức giận quay đầu đi, nhìn về phía sàn đấu.
Giờ phút này, trên sàn đấu, Hoắc Đô cứng rắn đứng ở nơi đó nhìn Đông Lệ lệ:
- Đông Lệ Lệ, điều kiện của tôi cô không dám đáp ứng sao?
Về phần người mới lên sàn là Trương Đại Thiểu, Hoắc Đô chỉ liếc mắt một cái liền đã biến Trương Đại Thiểu thành không khí, căn bản không để ý.
Sự việc liên quan đến thể diện của quân khu J, thân là con dâu của Thiếu tướng quân khu J, Đông Lệ Lệ làm sao có thể nhượng bộ được, cô nhấp miệng lớn tiếng trả lời:
- Hoắc Đô, tôi đồng ý với anh.
Đối mặt với đại sự này, Đông Lệ Lệ trong giọng nói chỉ có sự lạnh nhạt làm cho tất cả mọi người nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi, chẳng qua là không ai biết cô có một phần lạnh nhạt này là do người vừa mới lên sàn kia.
Trận đấu rất nhanh bắt đầu, tất cả mọi người quỳ rạp trên mặt đất, chuẩn bị tư thế, điều chỉnh tiết tấu hô hấp cùng nhịp tim, chăm chú nhắm vào bia ngắm trước mắt.
Tại đây trong những binh lính chuyên nghiệp, tư thế của tân binh kia lại gây nên một trận sóng to gió lớn, tất cả mọi người nghi ngờ, tiểu tử này được không vậy, hắn không phải là lính a! Hắn thật giống như món khai vị.
Trầm Vạn Tài cùng những vị lãnh đạo khác nhắm mắt không đành lòng nhìn, đồng thời cũng âm thầm hối hận quyết định vừa rồi của mình, tại sao đầu óc đần độn lại đi đồng ý với Tô Dũng, bây giờ tốt rồi, thật mất mặt, tư thế của tiểu tử kia thật giống một con gấu làm sao có thể bắn, có thể bắn trúng bia hay không cũng không biết.
Tề Quân Bình cũng lãnh đạo của quân khu Nam Sơn thì cười nhạo không thôi, quân khu J thật sự là buồn cười!
- Pằng! Pằng! Pằng!
Tiếng súng vang lên, mọi người bắt đầu lục tục bắn bia, Trương Đại Thiểu thì chỉ quỳ rạp trên mặt đất mà không động đậy, hắn nhìn chằm chằm Đông Lệ Lệ và Hoắc Đô, nếu Đông Lệ Lệ thắng Hoắc Đô hắn sẽ đối phó với rắc rối tiếp theo.
Nếu Đông Lệ Lệ không địch lại Hoắc Đô, hắn sẽ lội ngược dòng đánh thắng Hoắc Đô.
Rất nhanh, Đông Lệ Lệ nổ súng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào cô.
Pằng, Pằng, Pằng...
- Oa, rất giỏi!
- Lợi hại!
Đông Lệ Lệ bắn xong, lập tức hiện trường vang lên một trận tiếng than sợ hãi, 99 điểm!
Đông Lệ Lệ liên tiếp bắn mười phát, phát thứ nhất bắn ra thì bỗng nhiên có một trận gió, chỉ còn chín điểm, lúc sau đều là mười điểm! Thành tích này vẫn thật là mạnh bức người.
Kỳ thật lòng bàn tay Đông Lệ Lệ có chút đỏ mồ hôi, nói không căng thẳng là nói dối, nhưng mà nhìn lại thành tích của mình cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn, chín mươi chín điểm còn nhiều hơn một điểm so với lần trước, trừ phi Hoắc Đô mỗi lần bắn được mười điểm mới có thể thắng mình.
Nhưng mà một trăm điểm không phải dễ dàng bắn như vậy, vậy thì trở thành Thương Vương rồi.
Hoắc Đô nhìn thành tích của Đông Lệ Lệ, khóe môi nhếch lên một nụ cười tự tin, ngẩng đầu lên nói:
- Đông Lệ Lệ, cô định làm bạn gái của tôi sao!
Nói xong, Hoắc Đô cũng bắt đầu bắn, mỗi phát súng của hắn đều bắn cực kỳ cẩn thận, thể xác và tinh thần cùng đạt tới trạng thái hợp nhất, tiến vào một cảnh giới cực cao. Đã tới thời cơ thích hợp hắn không chút do dự nổ súng, mỗi phát súng đều mười điểm!
Trầm Vạn Tài cùng với Tô Dũng trở nên bất an, thực rõ ràng nếu kỹ thuật bắn súng của Hoắc Đô đã đạt tới trình độ nhất định mới có thể tiến vào trạng thái này, vậy lời hắn nói với Đông Lệ Lệ cũng phải phái nói suông.
Pằng! Pằng! Pằng!
Hoắc Đô rốt cuộc bắn xong mười phát, quả thật mỗi phát đều mười điểm, tổng cộng một trăm điểm, vượt qua Đông Lệ Lệ! Người của quân khu J vẻ mặt như tro tàn, không có mặt mũi gặp người, tiếng khen hay của người bên quân khu Nam Sơn vang lên như sấm, càng thêm dắc ý.
Bắn ra mỗi phát mười điểm là thành tích nghịch thiên, Hoắc Đô mười phần vui vẻ và vừa lòng, hắn từ mặt đất đứng dậy chỉ vào Đông Lệ Lệ cười ha hả:
- Đông Lệ Lệ, tôi nói lần này sẽ thắng cô, cô không nên nuốt lời ngoan ngoãn trở thành bạn gái của tôi đi!
Tô Dũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, giờ phút này hắn đem toàn bộ hy vọng gửi lên người Trương Đại Thiểu, không nhịn được thấp giọng cầu xin ông nội, bà nội:
- Tiểu Trương, cậu nhất định phải thắng Hoắc Đô, nếu không Lệ Lệ xong rồi, anh cầu xin cậu!
Tề Quân Bình ở một bên nhìn bộ dáng của Tô Dũng, nhìn không được quay sang Trầm Vạn Tài cười ha hả:
- Lão Trầm, quân khu các anh thật khách khí, ngay cả con dâu của Thiếu tướng đều tặng cả cho tôi, cám ơn, cám ơn!
Lời này của hắn cón chưa nói xong, đột nhiên một tiếng súng vang lên cắt ngang, thì ra tân binh mà mọi người chú ý cũng đã bắt đầu bắn!
Bởi vì tân bình này giống như là món khai vị, muốn không làm cho mọi người chú ý cũng không được, ánh mắt mọi người đều gắt gao nhìn trên người hắn, nhưng tư thế bắn súng kia, ai, thật không chuyên nghiệp, đừng nói là quân nhân, chỉ cần là người cầm qua súng, cũng không có bắn như vậy!
Pằng! Pằng! Pằng!
Thanh âm mười phát súng liên tiếp truyền đến, suôn sẻ như nước chảy, căn bản không có dừng lại chút nào, chỉ thấy người xem một trận hết hồn, đây là bắn bia hay bắn CF vậy, bắn bia cũng có kiểu như vậy sao?
Nhưng đợi tới lúc Trương Đại Thiểu bắn xong, vừa thấy thành tích, tất cả mọi người ở đây đều choáng váng, mỗi phát mười điểm, tổng cộng là 100 điểm!
Hoắc Đô ngây người, Tề Quân Bình ngây người, những người hò hét khen ngợi Hoắc Đô bên quân khu Nam Sơn ngây người, vẫn là những người không nâng đầu dậy nổi của quân khu J ngây người, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến, một tân binh lại có thể bắn ra mười phát súng chuẩn đến thế!
/228
|