Một cái tát kia hạ xuống, Hàn Kiến Vĩ liền cảm thấy hối hận, đau lòng, nhưng hiện tại cũng chỉ là thừa cơ hội này, nói rõ ràng với Hàn Mộng Di, miễn cho về sau nó làm loạn không yên.
- Ba, ba đánh con?
Hàn Mộng Di ôm mặt, không thể tin nhìn cha mình, nước mắt trào ra.
- Di nhi, sao con lại nói ra lời như thế, ba vất vả làm hết thảy mọi việc là vì cái gì? Ba dùng cả đời liều mạng gánh cơ nghiệp Hàn gia là vì ai!
Hàn Kiến Vĩ đồng thời cũng cảm thấy đau lòng, nói xong thì nước mắt cũng chảy ra.
Hàn Mộng Di cũng biết lời nói của mình vừa rồi quá nặng, là ba thương tâm, lại quật cường không chịu mở miệng nhận sai.
- Di nhi, con nghe cho kỹ đây.
Hàn Kiến Vĩ kiên định, cũng quay đầu đi, không dám nhìn con gái tủi thân.
- Chuyện của con với Trương Thiên không thể thương lượng, trừ khi ba chết! Ba cùng với Lưu gia đã định rồi, đầu tháng ba con phải gả đến Lưu gia!
- Con sẽ chết cho ba xem!
Hàn Mộng Di nói, không có cãi lộn như trước nữa, nhưng quyết tâm biểu hiện rõ ràng không thể nghi ngờ.
- Con, con muốn ba tức chết có phải không?
Hàn Kiến Vĩ tức giận thiếu chút nữa hôn mê, tính tình con gái hắn hiểu rất rõ, một khi quyết định chuyện gì chín trâu cũng không lôi trở lại được.
Hàn Mộng Di cứ quật cường như vậy trợn mắt nhìn ba mình, một chút cũng không chịu yếu thế, nhưng ngay sau đó, Hàn Mộng Di lại biến sắc.
- Di nhi, coi như ba cầu xin con.
Hàn Kiến Vĩ bỗng nhiên quỳ trước mặt con gái mình.
- Ba!
Hàn Mộng Di phát ra một tiếng kêu sợ hãi, giống như là bị sấm sét bổ trúng, liều lĩnh vọt đến, gắt gao ôm lấy Hàn Kiến Vĩ.
......
Lý thất gia vô cùng lo lắng chạy tới sòng bạc, nhưng lại ngoài ý muốn được báo cho biết, nguy cơ của sòng bạc đã được giải quyết. Tề Phi đã nghiên cứu ra phương pháp đối phó Cao Cường, hơn nữa đánh bại Cao Cường, Cao Cường sẽ không đến khiêu chiến nữa.
Lý thất gia lo lắng, đợi suốt một ngày, quả nhiên không có phát hiện bóng dáng Cao Cường, không riêng như vậy, trong vòng vài ngày về sau ngay cả sòng bạc Hanh Thông cũng như tắt lửa, không hề đến khiêu khích sòng bạc của mình, rất ngoan ngoãn.
- Chuyện này là sao?
Lý thất gia cảm thấy rất kỳ lạ:
- Chẳng lẽ bọn họ có được tin tức mình lại một lần nữa được gia tộc trọng dụng sao?
Nghĩ một hồi, dường như chỉ có thể giải thích như vậy, Lý thất gia bị kích động trở về nhà, ngẫm lại bộ dáng Trương Đại Thiểu vỗ bộ ngực của mình cam đoan, Lý thất gia không khỏi bật cười, mình già rồi, còn không bằng tinh thần của người trẻ tuổi.
Hôm nay tâm tình Lý thất gia tốt lắm, thậm chí thời điểm ăn cơm cùng Trương Đại Thiểu cũng uống hai ly, Trương Đại Thiểu cũng nhân cơ hội nói với Lý thất gia chuyện của Mẫu Đơn.
Lúc này Lý thất gia gọi điện thoại cho một công ty âm nhạc của Lý gia, chuyện cứ như vậy được giải quyết.
Nhưng ánh mắt nhìn về Trương Đại Thiểu có chút đen tối.
Trương Đại Thiểu không khỏi cảm thán, lão cha cũng không phải là một người đứng đắn.
Gọi điện thoại cho Mẫu Đơn, muốn gọi Mẫu Đơn đi tới công ty âm nhạc ký hợp đồng, nhưng lúc kết nói điện thoại thì lại vang lên tiếng khóc nức nở, không chỉ là tiếng khóc của Mẫu Đơn, còn có tiếng khóc của một người khác.
- Làm sao vậy?
Trương Đại Thiểu nhíu mày hỏi.
- Bọn họ, bọn họ đến cửa hàng quấy rối, lúc nãy còn nói niêm phong cửa hàng!
Mẫu Đơn hoảng hốt, bối rối tới cực điểm, lắp bắp nói khóc không thành tiếng, chưa nói xong hai câu thì đã khóc rống lên.
Trương Đại Thiểu không có hỏi rõ Mẫu Đơn bị làm sao thì ngắt điện thoại, lấy ra một con xe trong gara lái thẳng đến cửa hàng của Mẫu Đơn.
Một giờ sau, Trương Đại Thiểu đi đến chỗ của Mẫu Đơn, một cửa hàng cực kỳ bình thường và phổ biến nằm ở bên đường ngoại ô thành phố. Nhưng hiện tại cửa cửa hàng đóng chặt, không có buôn bán gì.
Thần thức đảo qua, Trương Đại Thiểu liền phát hiện Mẫu Đơn ở bên trong, Mẫu Đơn đang giúp đỡ một người phụ nữa khuôn mặt có chút giống mình, tất nhiên đó là mẹ của cô, nước mắt hai mẹ con cứ rơi xuống.
- Con gái, mẹ thực xin lỗi con.
Mẹ Mẫu Đơn nhẹ nhàng lau nước mắt:
- Vừa sinh con ra thì ba con đã đổ bệnh, bệnh này đã kéo dài hai mươi năm, nhiều năm như vậy làm liên lụy không tốt đến con. Nếu mẹ nghe lời ông ngoại con, gả cho một người khác, con sẽ không phải chịu khổ như thế.
- Mẹ, mẹ nói cái gì vậy.
Mẫu Đơn gắt gao ôm lấy đầu mẹ mình, đem người của mẹ mình áp sát vào trong lồng ngực.
- Làm con gái của mẹ, là chuyện con cảm thấy vinh hạnh, mẹ là người mẹ tốt nhất thế giới này.
- Đứa nhỏ này, chỉ giỏi nói ngọt.
Mẹ Mẫu Đơn nín khóc mỉm cười, ngẩng đầu lên yêu thương nhìn con gái.
Nhưng trong giây lát mẹ Mẫu Đơn nghĩ tới khốn cảnh trước mắt, đứng dậy nói:
- Mẫu Đơn, con đi nhanh đi, những người đó có thể quay lại đó.
- Mẹ, con sao có thể để mẹ ở lại được.
Lúc này Mẫu Đơn kêu lên:
- Chúng ta phải đi cùng nhau.
Mẹ Mẫu Đơn lắc đầu:
- Mẫu Đơn, nếu mẹ đi rồi thì ba con làm sao bây giờ? Bệnh viện đến bây giờ còn đang thúc giục tiền thuốc men.
- Mẹ, con sẽ kiếm tiền, mẹ không cần lo nữa!
- Mẫu Đơn, con còn nhỏ kiếm tiền như thế nào?
Mẹ Mẫu Đơn kéo tay Mẫu Đơn nói:
- Nghe mẹ nói này, đừng ca hát nữa, đó không phải công việc đứng đắn.
Kỳ thật Mẫu Đơn cũng không muốn đi hát ở quán bar, không có việc kiếm được nhiều tiền mới bất đắc dĩ đến đó. Mẹ cô khuyên nhủ rất nhiều, Mẫu Đơn cũng đồng ý cho qua, nhưng trên thực tế lại lén đi làm.
Mẹ Mẫu Đơn trong lòng rất rõ ràng, cũng rất bất đắc dĩ.
Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của mẹ, Mẫu Đơn nói:
- Mẹ, lần này con gặp một người tốt, hắn sẽ giúp con giải quyết vấn đề công việc, thật đó mẹ!
- Người tốt gì, thời buổi còn có người nào tốt sao, đừng có để bị lừa.
Mẹ Mẫu Đơn có chút lo lắng cùng cảnh giác cầm lấy tay Mẫu Đơn.
Đến lúc này, Trương Đại Thiểu đã cất xe xong, xuống xe, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
- Ai?
Bên trong vang lên một tiếng kêu sợ hãi, mẹ con Mẫu Đơn như chim sợ cành cong, tiếng động nào cũng làm cho bọn họ hoảng sợ.
Chờ đến lúc nhìn thấy gương mặt của Trương Đại Thiểu, mẹ Mẫu Đơn lại biến sắc, nắm chiếc ghế nhỏ bên người ném về phía Trương Đại Thiểu:
- Cút, cậu cút ra ngoài cho tôi!
Trương Đại Thiểu không tránh không né, duỗi tay ra lập tức cầm lấy chiếc ghế để trên mặt đất, cười nói:
- Bác gái đừng căng thẳng, tôi không phải người xấu.
- Trương Thiên.
Mẫu Đơn lúc này mới thấy rõ người tới là Trương Đại Thiểu, không khỏi phát ra một tiếng kêu vui mừng, một phen kéo mẹ lại, nói:
- Mẹ, mau dừng tay, đây là Trương Thiên, bạn của con! Chính là người tốt mà lúc nãy con nói với mẹ!
Nghe thấy vậy mẹ Mẫu Đơn mới dừng tay, nhưng vẫn cảnh giác phòng bị như trước, tất nhiên, bà cho rằng con gái của mình đang bị Trương Đại Thiểu lừa.
Nhất là bộ dạng Trương Đại Thiểu, bình thường những tên lừa gạt các cô gái cũng có dáng vẻ như vậy.
Phản ứng của mẹ Mẫu Đơn làm cho Trương Đại Thiểu dở khóc dở cười, nhìn mình không giống người tốt sao?
Mẫu Đơn lúc này đưa ra một cái ghế nhỏ cho Trương Đại Thiểu, Trương Đại Thiểu cũng không khách khí, nhận lấy rồi ngồi xuống, lúc này mới hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy Mẫu Đơn?
Mẫu Đơn sắp xếp lại suy nghĩ một chút rồi nói hết mọi việc cho Trương Đại Thiểu, sau khi Trương Đại Thiểu nghe xong không khỏi phát ra một tiếng cười nhạo, nói:
- Mẫu Đơn, cô cứ tin tưởng 120% đi, tôi ở đây chờ xem bọn chúng có thể kiêu ngạo tới trình độ nào.
- Ba, ba đánh con?
Hàn Mộng Di ôm mặt, không thể tin nhìn cha mình, nước mắt trào ra.
- Di nhi, sao con lại nói ra lời như thế, ba vất vả làm hết thảy mọi việc là vì cái gì? Ba dùng cả đời liều mạng gánh cơ nghiệp Hàn gia là vì ai!
Hàn Kiến Vĩ đồng thời cũng cảm thấy đau lòng, nói xong thì nước mắt cũng chảy ra.
Hàn Mộng Di cũng biết lời nói của mình vừa rồi quá nặng, là ba thương tâm, lại quật cường không chịu mở miệng nhận sai.
- Di nhi, con nghe cho kỹ đây.
Hàn Kiến Vĩ kiên định, cũng quay đầu đi, không dám nhìn con gái tủi thân.
- Chuyện của con với Trương Thiên không thể thương lượng, trừ khi ba chết! Ba cùng với Lưu gia đã định rồi, đầu tháng ba con phải gả đến Lưu gia!
- Con sẽ chết cho ba xem!
Hàn Mộng Di nói, không có cãi lộn như trước nữa, nhưng quyết tâm biểu hiện rõ ràng không thể nghi ngờ.
- Con, con muốn ba tức chết có phải không?
Hàn Kiến Vĩ tức giận thiếu chút nữa hôn mê, tính tình con gái hắn hiểu rất rõ, một khi quyết định chuyện gì chín trâu cũng không lôi trở lại được.
Hàn Mộng Di cứ quật cường như vậy trợn mắt nhìn ba mình, một chút cũng không chịu yếu thế, nhưng ngay sau đó, Hàn Mộng Di lại biến sắc.
- Di nhi, coi như ba cầu xin con.
Hàn Kiến Vĩ bỗng nhiên quỳ trước mặt con gái mình.
- Ba!
Hàn Mộng Di phát ra một tiếng kêu sợ hãi, giống như là bị sấm sét bổ trúng, liều lĩnh vọt đến, gắt gao ôm lấy Hàn Kiến Vĩ.
......
Lý thất gia vô cùng lo lắng chạy tới sòng bạc, nhưng lại ngoài ý muốn được báo cho biết, nguy cơ của sòng bạc đã được giải quyết. Tề Phi đã nghiên cứu ra phương pháp đối phó Cao Cường, hơn nữa đánh bại Cao Cường, Cao Cường sẽ không đến khiêu chiến nữa.
Lý thất gia lo lắng, đợi suốt một ngày, quả nhiên không có phát hiện bóng dáng Cao Cường, không riêng như vậy, trong vòng vài ngày về sau ngay cả sòng bạc Hanh Thông cũng như tắt lửa, không hề đến khiêu khích sòng bạc của mình, rất ngoan ngoãn.
- Chuyện này là sao?
Lý thất gia cảm thấy rất kỳ lạ:
- Chẳng lẽ bọn họ có được tin tức mình lại một lần nữa được gia tộc trọng dụng sao?
Nghĩ một hồi, dường như chỉ có thể giải thích như vậy, Lý thất gia bị kích động trở về nhà, ngẫm lại bộ dáng Trương Đại Thiểu vỗ bộ ngực của mình cam đoan, Lý thất gia không khỏi bật cười, mình già rồi, còn không bằng tinh thần của người trẻ tuổi.
Hôm nay tâm tình Lý thất gia tốt lắm, thậm chí thời điểm ăn cơm cùng Trương Đại Thiểu cũng uống hai ly, Trương Đại Thiểu cũng nhân cơ hội nói với Lý thất gia chuyện của Mẫu Đơn.
Lúc này Lý thất gia gọi điện thoại cho một công ty âm nhạc của Lý gia, chuyện cứ như vậy được giải quyết.
Nhưng ánh mắt nhìn về Trương Đại Thiểu có chút đen tối.
Trương Đại Thiểu không khỏi cảm thán, lão cha cũng không phải là một người đứng đắn.
Gọi điện thoại cho Mẫu Đơn, muốn gọi Mẫu Đơn đi tới công ty âm nhạc ký hợp đồng, nhưng lúc kết nói điện thoại thì lại vang lên tiếng khóc nức nở, không chỉ là tiếng khóc của Mẫu Đơn, còn có tiếng khóc của một người khác.
- Làm sao vậy?
Trương Đại Thiểu nhíu mày hỏi.
- Bọn họ, bọn họ đến cửa hàng quấy rối, lúc nãy còn nói niêm phong cửa hàng!
Mẫu Đơn hoảng hốt, bối rối tới cực điểm, lắp bắp nói khóc không thành tiếng, chưa nói xong hai câu thì đã khóc rống lên.
Trương Đại Thiểu không có hỏi rõ Mẫu Đơn bị làm sao thì ngắt điện thoại, lấy ra một con xe trong gara lái thẳng đến cửa hàng của Mẫu Đơn.
Một giờ sau, Trương Đại Thiểu đi đến chỗ của Mẫu Đơn, một cửa hàng cực kỳ bình thường và phổ biến nằm ở bên đường ngoại ô thành phố. Nhưng hiện tại cửa cửa hàng đóng chặt, không có buôn bán gì.
Thần thức đảo qua, Trương Đại Thiểu liền phát hiện Mẫu Đơn ở bên trong, Mẫu Đơn đang giúp đỡ một người phụ nữa khuôn mặt có chút giống mình, tất nhiên đó là mẹ của cô, nước mắt hai mẹ con cứ rơi xuống.
- Con gái, mẹ thực xin lỗi con.
Mẹ Mẫu Đơn nhẹ nhàng lau nước mắt:
- Vừa sinh con ra thì ba con đã đổ bệnh, bệnh này đã kéo dài hai mươi năm, nhiều năm như vậy làm liên lụy không tốt đến con. Nếu mẹ nghe lời ông ngoại con, gả cho một người khác, con sẽ không phải chịu khổ như thế.
- Mẹ, mẹ nói cái gì vậy.
Mẫu Đơn gắt gao ôm lấy đầu mẹ mình, đem người của mẹ mình áp sát vào trong lồng ngực.
- Làm con gái của mẹ, là chuyện con cảm thấy vinh hạnh, mẹ là người mẹ tốt nhất thế giới này.
- Đứa nhỏ này, chỉ giỏi nói ngọt.
Mẹ Mẫu Đơn nín khóc mỉm cười, ngẩng đầu lên yêu thương nhìn con gái.
Nhưng trong giây lát mẹ Mẫu Đơn nghĩ tới khốn cảnh trước mắt, đứng dậy nói:
- Mẫu Đơn, con đi nhanh đi, những người đó có thể quay lại đó.
- Mẹ, con sao có thể để mẹ ở lại được.
Lúc này Mẫu Đơn kêu lên:
- Chúng ta phải đi cùng nhau.
Mẹ Mẫu Đơn lắc đầu:
- Mẫu Đơn, nếu mẹ đi rồi thì ba con làm sao bây giờ? Bệnh viện đến bây giờ còn đang thúc giục tiền thuốc men.
- Mẹ, con sẽ kiếm tiền, mẹ không cần lo nữa!
- Mẫu Đơn, con còn nhỏ kiếm tiền như thế nào?
Mẹ Mẫu Đơn kéo tay Mẫu Đơn nói:
- Nghe mẹ nói này, đừng ca hát nữa, đó không phải công việc đứng đắn.
Kỳ thật Mẫu Đơn cũng không muốn đi hát ở quán bar, không có việc kiếm được nhiều tiền mới bất đắc dĩ đến đó. Mẹ cô khuyên nhủ rất nhiều, Mẫu Đơn cũng đồng ý cho qua, nhưng trên thực tế lại lén đi làm.
Mẹ Mẫu Đơn trong lòng rất rõ ràng, cũng rất bất đắc dĩ.
Thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của mẹ, Mẫu Đơn nói:
- Mẹ, lần này con gặp một người tốt, hắn sẽ giúp con giải quyết vấn đề công việc, thật đó mẹ!
- Người tốt gì, thời buổi còn có người nào tốt sao, đừng có để bị lừa.
Mẹ Mẫu Đơn có chút lo lắng cùng cảnh giác cầm lấy tay Mẫu Đơn.
Đến lúc này, Trương Đại Thiểu đã cất xe xong, xuống xe, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
- Ai?
Bên trong vang lên một tiếng kêu sợ hãi, mẹ con Mẫu Đơn như chim sợ cành cong, tiếng động nào cũng làm cho bọn họ hoảng sợ.
Chờ đến lúc nhìn thấy gương mặt của Trương Đại Thiểu, mẹ Mẫu Đơn lại biến sắc, nắm chiếc ghế nhỏ bên người ném về phía Trương Đại Thiểu:
- Cút, cậu cút ra ngoài cho tôi!
Trương Đại Thiểu không tránh không né, duỗi tay ra lập tức cầm lấy chiếc ghế để trên mặt đất, cười nói:
- Bác gái đừng căng thẳng, tôi không phải người xấu.
- Trương Thiên.
Mẫu Đơn lúc này mới thấy rõ người tới là Trương Đại Thiểu, không khỏi phát ra một tiếng kêu vui mừng, một phen kéo mẹ lại, nói:
- Mẹ, mau dừng tay, đây là Trương Thiên, bạn của con! Chính là người tốt mà lúc nãy con nói với mẹ!
Nghe thấy vậy mẹ Mẫu Đơn mới dừng tay, nhưng vẫn cảnh giác phòng bị như trước, tất nhiên, bà cho rằng con gái của mình đang bị Trương Đại Thiểu lừa.
Nhất là bộ dạng Trương Đại Thiểu, bình thường những tên lừa gạt các cô gái cũng có dáng vẻ như vậy.
Phản ứng của mẹ Mẫu Đơn làm cho Trương Đại Thiểu dở khóc dở cười, nhìn mình không giống người tốt sao?
Mẫu Đơn lúc này đưa ra một cái ghế nhỏ cho Trương Đại Thiểu, Trương Đại Thiểu cũng không khách khí, nhận lấy rồi ngồi xuống, lúc này mới hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy Mẫu Đơn?
Mẫu Đơn sắp xếp lại suy nghĩ một chút rồi nói hết mọi việc cho Trương Đại Thiểu, sau khi Trương Đại Thiểu nghe xong không khỏi phát ra một tiếng cười nhạo, nói:
- Mẫu Đơn, cô cứ tin tưởng 120% đi, tôi ở đây chờ xem bọn chúng có thể kiêu ngạo tới trình độ nào.
/228
|