Tuyết Rơi Mùa Hè

Chương 35

/82


“Cô chủ…” – Yên tiến đến – “Nếu cô muốn, tôi có thể giúp cô”

Đình quay lại, đôi mắt to ánh lên tia hằn học khiến người ta sợ hãi.

“Cậu chủ là của cô, làm người phải biết dành lấy những thứ thuộc quyền sở hữu của mình…” – Yên làm bộ triết lý, nhỏ ngước lên trần nhà, nói vu vơ như không phải chuyện của mình – “Đối với tôi, những người cứ chống mắt lên mà nhìn đồ vật của mình bị người ta bị lấy đi mà không phản ứng gì…” – Nhỏ ghé sát vào tai Đình – “….Là con người hèn nhát…”

Đôi mắt trợn trừng đầy kích động, Đình lườm Yên, bàn tay nằm chặt đến run run. Tất cả sự tức giận của Lam Đình bây giờ chỉ truyền tải qua ánh mắt.

Hương đứng bên cạnh nhận thấy biểu hiện kỳ lạ của cô chủ thì kéo kéo tay Yên “Chị Yên..”

Tiểu Yên không màng, nhỏ giật tay về, ánh mắt sắc lẻm như cú mèo vẫn nhìn xoáy vào Đình “Cô chủ, thế nào…?”

Móng tay bấm sâu vào da thịt rồi từ từ thả lỏng, đôi mắt trợn trừng lại trở về như cũ. Lam Đình nhìn Yên, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ.

“Theo cô…ta nên làm gì?”

……………..

Bảo Vy bước vào nhà và nhanh chóng chìm vào sự tĩnh mịch, trống trải và lạnh lẽo của căn nhà cô vẫn thường đến. Cô Di không thấy đâu, tiếng bước chân ra vào dồn dập của các người giúp việc cũng biến mất, và cả sự thiếu vắng một giọng nói, tiếng hát, tiếng cười của một người mà dẫu rằng chỉ vừa xuất hiện không lâu, là khởi nguồn cho mọi sự đau khổ và những giọt nước mắt không mời mà đến của Bảo Vy.

“Cô Di?!”

Vy rụt rè gọi, tiếng gọi của cô vang vọng khắp các ngóc ngách rồi lại trở về bên cô.

“Nhà không có ai à?”

Sau khi đặt câu nghi vấn và cũng là câu khẳng định cho mình, Vy rón rén bước lên cầu thang, ánh mắt vẫn tìm kiếm khắp nhà. Căn nhà không có người thì không thể nào lại không khóa.

Bước chân vô thức dừng trước cửa phòng Nhật Long, Vy chầm chậm đưa tay lên, hít một hơi thật sâu trước khi gõ tay vào cánh cửa.

Không có ai đáp lại, Vy nhíu mày nghi hoặc, sau khi đã gõ thêm mấy tiếng nữa, và mỗi tiếng sau lại lớn hơn tiếng trước mà vẫn không có ai đáp lời, Vy mở cánh cửa và đi vào trong.

Quả thực bên trong phòng không có ai. Vy đưa mắt kiếm tìm và vô cùng thắc mắc. cô mím môi quay người nhanh nhẹn bước ra ngoài để tìm ở những phòng khác.

Bỗng một vòng tay từ đằng sau quàng lấy cô, ôm siết lấy cô trong vòng tay người ấy. Mùi dầu thơm thoang thoảng trong không gian, quấn lấy Bảo Vy khiến cô kích thích, đôi chân bất động đứng yên trong vòng tay vững chắc.

Người đó tựa đầu vào vai cô, vài lọn tóc ướt tiếp xúc với da thịt cô khiến Vy cảm thấy lành lạnh.

Vòng tay siết lấy eo cô hơn, người đó tham lam hít lấy mùi thơm từ người Bảo Vy.

“Long” – Vy gọi khẽ.

“Anh nhớ em” – Tiếng nói nhỏ đong đầy yêu thương rót nhẹ vào tai Vy.

“Bỏ em ra đi”

“Không”

“Lam Đình…”

“Không quan tâm…”

Bảo Vy im lặng, cái cảm giác này cô mong chờ biết bao, cô thích được ôm lấy anh, tựa đầu vào ngực anh và…khóc ướt áo anh.

“Vy…đừng suy nghĩ gì cả, đừng suy nghĩ bất kỳ điều gì…”

“Long…”

“Em không cần tin ai cả, chỉ tin anh thôi, chỉ nhìn vào mắt anh thôi” – Long xoay người Vy lại đối diện mình, cho mắt cô nhìn vào mắt anh đúng như lời nói – “Ai cũng có thể khóc, nhưng em thì không được. Em không được phép khóc, vì anh…sẽ rất đau lòng”

Vy cúi gằm mặt xuống, cố gắng không để anh thấy mắt cô đang nhòe đi.

“Long, em là người đến sau, là người thứ 3 xấu xa xen vào mối quan hệ giữa anh và Lam Đình, em không thế ở bên anh được…” – Vy ngước lên nhìn anh, và mặc dù đã kiềm nén thế nào đi nữa, trước những thứ ngổn ngang trước mắt, nước mắt cô không thế không rơi.

“Vy…em nói gì thế?”

“Nhật Long, coi như em xin anh đi” – Vy nắm lấy tay Long, từng giọt nước mắt rơi xuống như từng nhát dao đâm vào tim anh, và như xát muối vào tim cô – “Hãy đối xử tốt với Đình Đình một chút, cô ấy đã yêu anh rất nhiều, là thanh mai trúc mã, là mối tình đầu, em không đủ can đảm để sánh với cô ấy, em không muốn là nữ phản diện đi cướp tình yêu của người khác…”

Những lời cuối cùng trong câu nói của Vy như bị kích động, tiếng nói thảm thiết xen với tiếng nấc nghẹn đau đớn. Đau đớn cho cả cô. Đau đớn cho cả anh.

“Bảo Vy…xin em đừng nói những lời như thế có được không?” – Long đau xót nhìn cô – “Tình cảm anh dành cho Đình Đình là tình cảm của 3 năm trước, và bây giờ thì nó đã phôi phai. Người anh yêu là em, em phải hiểu điều đó chứ!”

“Không, em không hiểu!” – Cô lắc đầu – “Anh phôi phai, nhưng cô ấy vẫn yêu anh sâu đậm. anh không được làm như thế, không được làm cô ấy tổn thương!”

“Tình cảm không thể ép buộc, anh có ở bên, thì anh và cô ấy đều không hạnh phúc, em có cần thiết phải đẩy người mình yêu ra xa như vậy không?”

Vy kéo giật tay về.

“Đúng rồi, là có em ở đây…có em ở đây nên anh mới không ở bên cô ấy. Vậy từ nay em không đến nữa…em không đến làm phiền anh nữa….hãy để cho Lam Đình toàn tâm toàn ý yêu anh và chăm sóc anh. Mối tình đầu của hai người sâu đậm như vậy, chắc chắn chỉ vì khoảng cách thời gian mới khiến anh thay đổi. Chỉ cần cô ấy ở bên anh, mọi thứ sẽ quay trở về như 3 năm trước, như ngày chưa có em!”

Vy đưa tay gạt nước mắt, cô tiến đến chiếc bàn, bên trên đặt chiếc khung ảnh úp sấp của Long và Đình.

“Em đến đây vì sợi dây chuyền, em làm cho anh vì sợi dây chuyền, thời gian đó anh yêu em, tất cả chỉ khởi đầu bằng sợi dây chuyền này, vậy để em mang nó đi, từ nay anh không được nhớ về em nữa. hãy quên em đi, quên sợi dây này đi”

“Thiều Bảo Vy!” – Anh hét – “Sao em có thể tàn ác như thế, sao em chỉ làm theo ý mình như vậy? sao em cứ tự quyết định mà không hỏi anh? sao em không hỏi anh có muốn hay không, có đồng ý hay không chứ?”

Vy đứng đó, bàn tay đặt lên mặt bàn gỗ mát lạnh, đôi mắt tuyệt vọng u buồn và nhòe nước của cô đau đáu nhìn anh. nước mắt trong suốt cứ như dòng suối chảy ra mãi không chịu cạn.

“Anh không cho em đi”

“Nhật Long..”

“Anh không cho em đi, nghe rõ chứ?”

Bàn tay nhẹ nhàng kéo ngăn kéo ra, ánh mắt cô vẫn nhìn anh không rời, cô sợ rằng nếu mình chớp mắt 1 cái, anh sẽ biến mất như bong bóng xà phòng. Bàn tay sờ soạng bên trong của ngăn kéo, từng giọt nước mắt như những giọt huyết lệ vẫn không ngừng chảy.

Bỗng đôi bàn tay lạc lõng, Vy giật mình nhìn xuống ngăn kéo.

“Nhật Long…sợi dây chuyền của em…mất rồi!”

Chap sau: Tạm biệt!

“Nhật Long…”

Bảo Vy nhìn Long với khuôn mặt thất thần, những giọt nước mắt đã bị cô bỏ quên trên rèm mi. Cô nắm lấy tay anh, gương mặt trắng bệch.

“Nhật Long…sợi dây chuyền của em đâu?...Nó ở đâu…? Anh đã cất ở đâu…?”

“Anh…”

Long ngập ngừng nhìn vào ngăn kéo trống trơn, nơi mà ngày bình thường thì sợi dây nó phải nằm trong đó. Anh cũng hơi mất bình tĩnh, anh hiểu sợi dây đó quan trọng như thế nào với Vy, và để làm mất nó thì anh sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.

“Vy…em bình tĩnh…”

Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt đen màu café của Long, anh vội vàng gỡ tay Vy ra, mở cửa và chạy thật nhanh xuống bên dưới. Bàn tay Vy lơ lửng giữa không trung rồi khẽ hạ xuống.

Nước mắt đáng ghét….lại tìm đến cô nữa…

“Đình…Lam Đình!!”

Tiếng gọi giục giã của Long vừa cất lên, Lam Đình từ dưới bếp đã vội ra, một tay bưng một chiếc bát to đựng hỗn hợp bột mỳ và trứng, tay còn lại dùng muỗng nguấy đều, gương mặt rạng rỡ, trên mũi còn dính một chút bột mì. Trông cô gái bé nhỏ trong chiếc tạp dề in hình vịt Donaln thật vô tư và đáng yêu.

“Anh gọi em?”

Đình chạy đến, tay mau lẹ nguấy hỗn hợp đặc quánh.

“Em đang làm gì?” – Long hỏi, khuôn mặt gần như tối sầm lại.

“Em đang làm bánh bột mì” – Đình cười tươi – “Cô Di dạy em đấy”

“Sợi dây chuyền của Bảo Vy là em lấy đúng không?” – Long không quan tâm đến niềm vui của Đình, anh xẵng giọng, ánh mắt vẫn xoáy vào người cô.

“Ơ…sợi dây nào?” – Đình ngơ ngác.

“Sợi dây hôm trước em lấy trong ngăn kéo của anh, anh đã nói em không được đụng đến cơ mà, trả anh ngay!”

Long quát lên với âm lượng không nhỏ, Lam Đình giật mình, vội hoảng sợ lùi ra sau, gương mặt xanh mét.

“Anh sao vậy….sợi dây….sao em lại giữ…?” – Đình nhìn anh, đôi mắt đã chực trào nước, đáy mắt ánh lên vẻ oan ức đến xót lòng.

“Em đừng tỏ cái thái độ khiến người ta thương hại vậy nữa, ok?” – Long gằn giọng – “Anh không đùa với em, trả ngay sợi dây ấy đây!”

“Em không biết…” – Đình lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt cay xè.

“Sợi dây đó chỉ có em và anh biết, còn nói em không lấy sao?”

Bảo Vy vừa bước từ trên cầu thang xuống, vội vàng chạy đến chắn giữa Long và Đình.

“Long…anh đừng như thế…anh làm Đình sợ đấy, có thể cô bé không biết thật…”

“Em tránh ra!” – Long quát.

Vy bị Long đẩy sang một bên, cô sững người khi thấy đôi mắt anh hằn lên những tia máu đỏ, ánh mắt mà anh dùng để nhìn cô vào lần cô đã tự tiện xâm nhập và đánh thức ký ức giữa anh và Lam Đình. Cái cảm giác hiện hữu trong Đình bây giờ, chắc cũng rất hoảng sợ giống cô khi ấy. Việc để ánh mắt mình tiếp nhận hình ảnh của người mình yêu thương nổi giận như muốn ăn tươi nuốt sống mình, thực sự là điều không hề dễ dàng. Nước mắt đã nhanh chóng xuất hiện nơi khóe mắt Đình để làm nhòe đi cái hình ảnh nó không muốn tiếp nhận vào trái tim.

“Cậu chủ, cô Đình, chuyện gì vậy???” – Cô Di từ trong bếp chạy ra, nhìn thấy mọi chuyện trước mắt thì gương mặt vội tái đi.

“Hoàng Lam Đình, anh không muốn nói nhiều, em thôi ngay cái trò trẻ con ấy đi, trả lại anh ngay sợi dây đó!” – Long nắm lấy vai Đình siết mạnh, ánh mắt đỏ rực màu của tia máu. Nhật Long khi nổi giận lên cực kỳ đáng sợ, chính Vy cũng đã từng trải qua, và nước mắt trong thời khắc đó cũng giống như Đình, không thể không rơi.

“Em không biết thật mà…” – Đình òa khóc, cô bé rất hoảng sợ.

Vy vội gỡ tay Long đang siết lấy Đình ra “Long, anh đừng như vậy mà…”

Nhưng Vy không hề biết, chính những giọt nước mắt vương trên mi cô còn chưa kịp khô lại là điều Long muốn giết chết Lam Đình ngay tức khắc. Đương nhiên là khi còn đang trong cơn nóng giận.

“Cậu chủ!” – Cô Di hoảng sợ chạy đến giữ tay Nhật Long – “Xin cậu chủ bớt giận, có gì từ từ nói…”

“Long, em không có lấy sợi dây…” – Lam Đình vẫn lắc đầu oan ức, nước mắt chảy dài.

Long thở mạnh, anh buông vai Đình ra, đưa tay lên ôm trán, cố điều hòa cho cái hơi thở gấp gáp. Một số người giúp việc đã đứng sau lưng anh từ bao giờ, mặt mày ai nấy đều tái mét. Long khi tức giận thì không phải là họ chưa thấy, nhưng tức giận với Lam Đình thì quả là chưa thấy thật.

“Long, em không có lấy sợi dây của chị Bảo Vy đâu….em thề đấy….em sẵn sàng chết ở đây ngay tức khắc. Anh có thể tin em chứ?” – Đình đưa tay chùi nước mắt, cô Di khẽ tiến lên nắm lấy tay Đình. Người lớn tuổi vốn dĩ rất nhạy cảm với những câu thề độc do người trẻ thốt ra một cách vô tội vạ.

Đình quay sang nhìn Vy, đôi mắt to sau làn nước mắt oan ức như trợn lên kiên quyết.

“Chị Vy, sợi dây của chị, em không hề đụng đến….chị làm ơn đi mà….em không có lấy, chị đừng vu oan cho em…có được không?”

“Đình, chị không…” – Vy hoảng, vội phân trần.

Cô Di một tay vén tóc Đình, một tay nắm lấy vai cô bé. Bà lãnh đạm nói, ngữ điệu như đang khiển trách.

“Bảo Vy, có chuyện gì thì có thể từ từ nói không? Cô Đình trước giờ không bao giờ lấy cắp của ai thứ gì cả, cô và cậu chủ làm ơn hãy bình tĩnh suy xét…”

“Cô Di, cô không biết thì đừng tham gia” – Long lừ mắt, đôi mắt vẫn chưa biến mất những tia máu – “Sợi dây ấy ở đâu, chỉ có mình tôi và Đình biết, giờ sợi dây ấy mất, cô bảo tôi phải suy xét ư? Còn gì mà suy xét chứ?”

“Long…em không…”

“Em im đi!”

Long quát, anh nhìn sang Bảo Vy đang hướng ánh mắt xót xa về phía Lam Đình, giọng nói sắc bén.

“Vy, em yên tâm, sợi dây ấy anh sẽ tìm lại cho em. Trong căn nhà này không thể tồn tại kẻ ăn cắp, có gan tự làm tự chịu, ai lấy cắp sợi dây ấy mà còn quanh co chối tội, anh sẽ không để yên!”

“Long…!”

Vy chưa kịp nói hết câu, Long đã quay người bước lên cầu thang.

Ai không hiểu chuyện cũng biết rằng câu nói đó là ám chỉ Lam Đình.

Mà trong căn nhà này, những người giúp việc đang đứng khép nép ở kia, có ai là không hiểu chuyện chứ?

Căn nhà bỗng rơi vào trạng thái trầm mặc, đến thở cũng không ai dám thở mạnh, Lam Đình dựa vào vai cô Di khóc nấc oan ức, những người giúp việc nhìn nhau ái ngại. Còn Vy, một mình cô trơ trọi giữa phòng khách. Tiếng nấc của Đình cứ như cào xé lòng cô.

Vy…mày đã làm cái quái gì thế này?


/82

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status