Mạc Phi môn chủ, biết vì sao Bắc Ma cung chúng ta trở nên cường đại như vậy không? Bởi vì cung chủ sau lưng Bắc Ma cung là một người mà các ngươi làm thế nào cũng không thể thắng được, chỉ cần người kia muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu diệt các ngươi, đáng tiếc, đại nhân không thể tự mình ra tay, cho nên chỉ có thể mượn dùng lực lượng của cung chủ chúng ta...
Người kia cường đại đến thế, đám người nhỏ bé tầm thường này sao có thể so sánh được?
Trong lòng mọi người nhảy dựng.
Cường đại hơn vô thượng, chẳng lẽ là Võ thần?
Không!
Chuyện này không có khả năng, trên đời này làm sao có thể có thần tồn tại? Cho dù có, cũng không nên xuất hiện ở nơi này...
Mộ Dung Thanh Sơ trầm mặc, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía khuôn mặt già nua dữ tợn của Nghiên Mặc, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.
Xem ra đúng là sơn vũ dục lai phong mãn lâu*, có lẽ rất nhanh thôi, tai ương diệt thế của thế giới này sẽ xảy ra, đến lúc đó, có thể sống sót qua trận tai ương này không, chỉ có thể xem một người....
Mộ Dung Cấm quay đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ bên cạnh, nhíu mày hỏi: Thanh Sơ, có phải ngươi nhìn thấy gì không?
Mộ Dung Thanh Sơ khẽ gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào hàng lông mi cong dài của hắn, tản mắt ánh sáng mê hoặc.
Hắn quả thật nhìn thấy.
Vô số Võ thần xẹt qua không trung, khắp đại lục trăm họ lầm than, giống như chiến trường thời viễn cổ, lửa và khói thuốc súng có ở khắp mọi nơi, trong bầu trời tràn ngập bụi mù, chỉ có một thân ảnh bạch y như tuyết, phảng phất như ánh sáng xua tan hắc ám.
Có thể sống sót vượt qua tai ương diệt thế hay không, có lẽ chỉ có nàng...
Thế cục của đại lục thật sự sắp thay đổi rồi. Mộ Dung Cầm cũng không hỏi nhiều, bất giác khẽ thở dài.Không biết biến hóa lần này, đối với đại lục là phúc hay là họa...
Nghiên Mặc, đừng đứng đây nói chuyện giật gân! dược thánh cười lạnh, châm chọc, Chỉ cần muốn thì có thể diệt chúng ta? Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời ngươi nói sao? Nếu ngươi đã đến đây rồi thì cũng không cần rời đi nữa, chi bằng, khiến linh hồn ngươi vĩnh viễn ở lại đây đi...
Oanh!
Trên người dược thánh bắt đầu khởi động lực lượng cường đại, thân thể như một thanh kiếm sắc bén nhắm về phía Nghiên Mặc.
Vô Hư và Ngọc Yến muốn tiến lên hỗ trợ nhưng lại bị Thiên Ma và Mạc Phi ngăn cản.
Từ khi Đậu Tịnh Quân cầm quyền đến nay, không ít người chú ý đến Đậu gia, mọi người đều cho rằng, dưới sự công kích của Bắc Ma cung, Đậu gia diệt môn chỉ là vấn đề thời gian.
Ai ngờ lại có nhiều cường giả vô thượng đến hỗ trợ như vậy, không tiếc đắc tội Bắc Ma cung...
Thanh Sơ, chúng ta cũng lên đi, tốc chiến tốc thắng!
Thân ảnh cao lớn chợt lóe, nháy mắt Mộ Dung Cầm đã hạ xuống mặt đất, cùng dược thánh công kích Nghiên Mặc...
Đậu Tịnh Quân ngơ ngác nhìn đám người đang chiến đấu với ba trưởng lão vô thượng, trong lòng cực kì chấn động.
Sao hắn có thể không biết, những người này trợ giúp Đậu gia đơn giản là vì Mộ Như Nhuyệt chứ...
Nếu như không có nàng, sao có thể có nhiều cường giả đến hỗ trợ như vậy?
Dưới sự vây công của mọi người, đám người Nghiên Mặc nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, có vài người muốn chạy trốn nhưng xung quanh Đậu gia đều bị người của hai đại thế lực bao vây, cộng với bị nhiều người vây công, Nghiên Mặc rốt cuộc chống đỡ không nổi, phun một ngụm máu, ngã văng ra ngoài.
Dược thánh, Mạc Phi, các ngươi nhất định sẽ phải hối hận vì chuyện hôm nay, ha ha ha!
Người kia cường đại đến thế, đám người nhỏ bé tầm thường này sao có thể so sánh được?
Trong lòng mọi người nhảy dựng.
Cường đại hơn vô thượng, chẳng lẽ là Võ thần?
Không!
Chuyện này không có khả năng, trên đời này làm sao có thể có thần tồn tại? Cho dù có, cũng không nên xuất hiện ở nơi này...
Mộ Dung Thanh Sơ trầm mặc, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía khuôn mặt già nua dữ tợn của Nghiên Mặc, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.
Xem ra đúng là sơn vũ dục lai phong mãn lâu*, có lẽ rất nhanh thôi, tai ương diệt thế của thế giới này sẽ xảy ra, đến lúc đó, có thể sống sót qua trận tai ương này không, chỉ có thể xem một người....
Mộ Dung Cấm quay đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ bên cạnh, nhíu mày hỏi: Thanh Sơ, có phải ngươi nhìn thấy gì không?
Mộ Dung Thanh Sơ khẽ gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào hàng lông mi cong dài của hắn, tản mắt ánh sáng mê hoặc.
Hắn quả thật nhìn thấy.
Vô số Võ thần xẹt qua không trung, khắp đại lục trăm họ lầm than, giống như chiến trường thời viễn cổ, lửa và khói thuốc súng có ở khắp mọi nơi, trong bầu trời tràn ngập bụi mù, chỉ có một thân ảnh bạch y như tuyết, phảng phất như ánh sáng xua tan hắc ám.
Có thể sống sót vượt qua tai ương diệt thế hay không, có lẽ chỉ có nàng...
Thế cục của đại lục thật sự sắp thay đổi rồi. Mộ Dung Cầm cũng không hỏi nhiều, bất giác khẽ thở dài.Không biết biến hóa lần này, đối với đại lục là phúc hay là họa...
Nghiên Mặc, đừng đứng đây nói chuyện giật gân! dược thánh cười lạnh, châm chọc, Chỉ cần muốn thì có thể diệt chúng ta? Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời ngươi nói sao? Nếu ngươi đã đến đây rồi thì cũng không cần rời đi nữa, chi bằng, khiến linh hồn ngươi vĩnh viễn ở lại đây đi...
Oanh!
Trên người dược thánh bắt đầu khởi động lực lượng cường đại, thân thể như một thanh kiếm sắc bén nhắm về phía Nghiên Mặc.
Vô Hư và Ngọc Yến muốn tiến lên hỗ trợ nhưng lại bị Thiên Ma và Mạc Phi ngăn cản.
Từ khi Đậu Tịnh Quân cầm quyền đến nay, không ít người chú ý đến Đậu gia, mọi người đều cho rằng, dưới sự công kích của Bắc Ma cung, Đậu gia diệt môn chỉ là vấn đề thời gian.
Ai ngờ lại có nhiều cường giả vô thượng đến hỗ trợ như vậy, không tiếc đắc tội Bắc Ma cung...
Thanh Sơ, chúng ta cũng lên đi, tốc chiến tốc thắng!
Thân ảnh cao lớn chợt lóe, nháy mắt Mộ Dung Cầm đã hạ xuống mặt đất, cùng dược thánh công kích Nghiên Mặc...
Đậu Tịnh Quân ngơ ngác nhìn đám người đang chiến đấu với ba trưởng lão vô thượng, trong lòng cực kì chấn động.
Sao hắn có thể không biết, những người này trợ giúp Đậu gia đơn giản là vì Mộ Như Nhuyệt chứ...
Nếu như không có nàng, sao có thể có nhiều cường giả đến hỗ trợ như vậy?
Dưới sự vây công của mọi người, đám người Nghiên Mặc nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, có vài người muốn chạy trốn nhưng xung quanh Đậu gia đều bị người của hai đại thế lực bao vây, cộng với bị nhiều người vây công, Nghiên Mặc rốt cuộc chống đỡ không nổi, phun một ngụm máu, ngã văng ra ngoài.
Dược thánh, Mạc Phi, các ngươi nhất định sẽ phải hối hận vì chuyện hôm nay, ha ha ha!
/1551
|