Các vị , lão giả tươi cười với Lãnh Nguyên, sau đó lạnh lùng nhìn những người khác, nghiêm túc nói, Không bao lâu nữa chiến sự sẽ nổ ra, mọi người hãy cùng ta lên chiến trường chiến đấu với Sa Bạch thành!
Trong nháy mắt, mọi người châu đầu ghé tai, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Có thể tham gia trận chiến này, đời này sống không uổng.
Chiến trường là khu vực tiếp giáp giữa Hỏa Diễm thành và Sa Bạch thành, trên bình nguyên rộng lớn, hai bên giương cung bạt kiếm, tình thế cực kì nghiêm túc.
Hoắc Diễm, trận chiến này, Sa Bạch thành chúng ta tuyệt đối sẽ không thua! Núi Linh Dược nhất định sẽ thuộc về chúng ta!
Người nói lời này chính là Hành Vệ, thành chủ Sa Bạch thành!
Mấy năm gần đây vì tranh đoạt núi Linh Dược, mỗi năm Hỏa Diễm thành và Sa Bạch thành đều sẽ đấu một trận, đáng tiếc thế lực hai bên ngang nhau, lần này, Hoắc Diễm liền chiêu mộ cường giả gia nhập trận chiến.
Ha ha , Hoắc Diễm cười to, lạnh giọng nói, Vậy thì chưa chắc.
Hừ! Hành Vệ hừ lạnh, Đừng tưởng có Đại hoàng tử trợ giúp thì có thể thắng, hôm nay, Sa Bạch thành ta nhất định sẽ san bằng Hỏa Diễm thành các ngươi!
Chiến tranh, thời khắc này chính thức bùng nổ.
Người hai bên cũng không nhiều lời nữa, lập tức xông lên chém giết, tiếng rống giận, tiếng đao kiếm vang lên, chấn động tâm thần mọi người...
Nữ nhân , Đại hoàng tử cười lạnh hất cằm, Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể cho người của ta bảo hộ ngươi!
Từ đầu đến cuối Mộ Như Nguyệt đều không nói chuyện, bạch y khẽ bay, dung nhan tuyệt sắc bao phủ một tầng sáng nhạt, từ xa nhìn lại, phong hoa tuyệt đại, kinh diễm thế nhân.
Ánh mắt Lãnh Nguyên âm trầm, hắn trời sinh háo sắc, mỹ nhân trong phủ Hoàng tử nhiều không đếm xuể, lần này nhìn thấy mục tiêu tuyệt sắc như vậy, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.
Chờ lát nữa nàng biết rõ sự hung hiểm trên chiến trường, có lẽ sẽ trốn vào trong lồng ngực hắn...
Nghĩ đến đây, Lãnh Nguyên nở nụ cười âm hiểm, giống như đã nhìn thấy cảnh giai nhân nép vào ngực mình...
Chủ nhân. Lữ Dương cung kính đứng bên cạnh Mộ Như Nguyệt, Chúng ta có cần ra tay không?
Cứ chờ xem. Mộ Như Nguyệt cười nhạt, Quan sát một lúc rồi nói.
Còn những lời vừa rồi Lãnh Nguyên nói, nàng hoàn toàn không để trong lòng...
Tuy hiện tại Mộ Như Nguyệt không ra tay, nhưng không có nghĩa người khác sẽ bỏ qua nàng, đúng lúc này, một thanh trường kiếm từ trên không trung chém thẳng vào đầu nàng.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Lãnh Nguyên có chút đáng tiếc, lại càng vui sướng khi người gặp họa, đây chính là kết cục khi nàng không đáp ứng hắn.
Nếu không, làm sao sẽ phát sinh chuyện như vậy...
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bạch y nữ tử đứng dưới ánh mặt trời.
Cuồng phong phất qua, tóc đen bay múa, ánh mắt nàng lạnh băng nhìn trường kiếm chém về phía mình....
Đột nhiên, vị người hầu bên cạnh nàng rốt cuộc cũng có động tác.
Khí thế trên người hắn bắt đầu khởi động, mây đen giăng khắp không trung, đất đá bị cuốn lên cao, sau đó nện xuống nam nhân kia.
Nam nhân đánh lén Mộ Như Nguyệt còn chưa kịp phản ứng đã rơi mạnh xuống đất, hộc máu, ngoẹo đầu, hôn mê....
Hừ! Lữ Dương hừ lạnh, Một chân nguyên nho nhỏ mà dám đánh lén chủ nhân của ta!
Trong nháy mắt, mọi người châu đầu ghé tai, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Có thể tham gia trận chiến này, đời này sống không uổng.
Chiến trường là khu vực tiếp giáp giữa Hỏa Diễm thành và Sa Bạch thành, trên bình nguyên rộng lớn, hai bên giương cung bạt kiếm, tình thế cực kì nghiêm túc.
Hoắc Diễm, trận chiến này, Sa Bạch thành chúng ta tuyệt đối sẽ không thua! Núi Linh Dược nhất định sẽ thuộc về chúng ta!
Người nói lời này chính là Hành Vệ, thành chủ Sa Bạch thành!
Mấy năm gần đây vì tranh đoạt núi Linh Dược, mỗi năm Hỏa Diễm thành và Sa Bạch thành đều sẽ đấu một trận, đáng tiếc thế lực hai bên ngang nhau, lần này, Hoắc Diễm liền chiêu mộ cường giả gia nhập trận chiến.
Ha ha , Hoắc Diễm cười to, lạnh giọng nói, Vậy thì chưa chắc.
Hừ! Hành Vệ hừ lạnh, Đừng tưởng có Đại hoàng tử trợ giúp thì có thể thắng, hôm nay, Sa Bạch thành ta nhất định sẽ san bằng Hỏa Diễm thành các ngươi!
Chiến tranh, thời khắc này chính thức bùng nổ.
Người hai bên cũng không nhiều lời nữa, lập tức xông lên chém giết, tiếng rống giận, tiếng đao kiếm vang lên, chấn động tâm thần mọi người...
Nữ nhân , Đại hoàng tử cười lạnh hất cằm, Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể cho người của ta bảo hộ ngươi!
Từ đầu đến cuối Mộ Như Nguyệt đều không nói chuyện, bạch y khẽ bay, dung nhan tuyệt sắc bao phủ một tầng sáng nhạt, từ xa nhìn lại, phong hoa tuyệt đại, kinh diễm thế nhân.
Ánh mắt Lãnh Nguyên âm trầm, hắn trời sinh háo sắc, mỹ nhân trong phủ Hoàng tử nhiều không đếm xuể, lần này nhìn thấy mục tiêu tuyệt sắc như vậy, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.
Chờ lát nữa nàng biết rõ sự hung hiểm trên chiến trường, có lẽ sẽ trốn vào trong lồng ngực hắn...
Nghĩ đến đây, Lãnh Nguyên nở nụ cười âm hiểm, giống như đã nhìn thấy cảnh giai nhân nép vào ngực mình...
Chủ nhân. Lữ Dương cung kính đứng bên cạnh Mộ Như Nguyệt, Chúng ta có cần ra tay không?
Cứ chờ xem. Mộ Như Nguyệt cười nhạt, Quan sát một lúc rồi nói.
Còn những lời vừa rồi Lãnh Nguyên nói, nàng hoàn toàn không để trong lòng...
Tuy hiện tại Mộ Như Nguyệt không ra tay, nhưng không có nghĩa người khác sẽ bỏ qua nàng, đúng lúc này, một thanh trường kiếm từ trên không trung chém thẳng vào đầu nàng.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Lãnh Nguyên có chút đáng tiếc, lại càng vui sướng khi người gặp họa, đây chính là kết cục khi nàng không đáp ứng hắn.
Nếu không, làm sao sẽ phát sinh chuyện như vậy...
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bạch y nữ tử đứng dưới ánh mặt trời.
Cuồng phong phất qua, tóc đen bay múa, ánh mắt nàng lạnh băng nhìn trường kiếm chém về phía mình....
Đột nhiên, vị người hầu bên cạnh nàng rốt cuộc cũng có động tác.
Khí thế trên người hắn bắt đầu khởi động, mây đen giăng khắp không trung, đất đá bị cuốn lên cao, sau đó nện xuống nam nhân kia.
Nam nhân đánh lén Mộ Như Nguyệt còn chưa kịp phản ứng đã rơi mạnh xuống đất, hộc máu, ngoẹo đầu, hôn mê....
Hừ! Lữ Dương hừ lạnh, Một chân nguyên nho nhỏ mà dám đánh lén chủ nhân của ta!
/1551
|