Ngọc Nhi, xảy ra chuyện gì?
Bỗng nhiên, một thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến.
Hoàng Ngọc chậm rãi quay đầu nhìn về phía nam nhân đang đi đến.
Một thân cẩm y cao quý dưới ánh mặt trời, thần sắc nam nhân lạnh lùng, khuôn mặt không chút biểu tình, nhưng khi nhìn Hoàng Ngọc lại lộ ra nhàn nhạt ôn nhu.
Vân sư huynh , Hoàng Ngọc lắc đầu, ánh mắt khinh miệt liếc qua Lâm Như Toa, Không có gì, chỉ gặp một ngươi dây dưa ta thôi.
Phải không? Vân Cẩn khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn Lâm Như Toa, giọng điệu nhạt nhẽo, Ngọc Nhi, chúng ta đi thôi.
Dứt lời, hắn không thèm nhìn Lâm Như Toa, nhưng ý trào phúng trong đáy mắt vẫn rất rõ ràng...
Lâm Như Toa siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm hai thân ảnh rời đi, hít sâu một hơi mới nhịn được lửa giận trong lòng.
Thật không biết đâu ra nhiều người tự luyến như vậy. Hỏa phượng bĩu môi, đôi mắt yêu mị lộ ra hàn ý, Thần tướng cao cấp? Có vẻ thực lực hai người kia cũng không tệ...
Lúc này, trên Thần sơn tụ tập đông đúc, châu đầu ghé tai không biết đang thảo luận cái gì.
Đúng lúc này, một thanh âm kinh hỉ bất chợt vang lên.
Cửa lớn Thần sơn đã mở!
Cho đến nay, không ai biết Thần sơn rộng lớn cỡ nào, cũng chưa có ai có thể đi khắp toàn bộ Thần sơn, bởi vậy có thể thấy Thần sơn nguy hiểm thế nào!
Nguyệt Nhi. Dạ Vô Trần dời mắt nhìn nữ tử bên cạnh, cười tà mị nói, Chúng ta đi thôi. Được. Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, đáy mắt xẹt qua một tia sáng...
Mọi người vừa đặt chân vào địa phận Thần sơn, một cỗ khí thế truyền đến, vô tận nguyên khí quanh quẩn xung quanh mọi người...
Nguyên khí ở Thần sơn thật sự nồng đậm hơn rất nhiều so với phía dưới núi.
Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi, khóe môi khẽ cong lên.
Nếu có thể ở nơi này tu luyện, nàng có dự cảm không bao lâu nữa có thể đột phá...
Hoàng Ngọc nhíu mày, dung nhan ưu nhã cao ngạo lộ vẻ khinh thường, tựa hồ cũng không đặt đám người Mộ Như Nguyệt vào mắt.
Thực lực của Lâm Như Toa không mạnh, thực lực các ngươi nhìn cũng yếu kém, không ngờ lại có gan tiến vào Thần sơn... Đừng để đến lúc đó không thu hoạch được gì, lại phải bỏ mạng ở đây.
Từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt chưa hề liếc nhìn nàng lần nào, giống như chưa từng chú ý đến Hoàng Ngọc trào phúng...
Ngọc Nhi, cần gì phải nói nhiều với những người này làm gì? Vân Cẩn khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn lướt qua Mộ Như Nguyệt, Nói chuyện với bọn họ chính là tự hạ thấp thân phận của ngươi.
Đệ tử học viện Thần trước nay luôn kiêu ngạo, làm sao có thể đặt mấy người này vào mắt? Đối với bọn họ mà nói, những người không thể tiến vào học viện đều là một đám phế vật mà thôi.
Ta chỉ tốt bụng nhắc nhở bọn họ thôi, nhưng có vẻ bọn họ cũng không để tâm đến lời nhắc nhở của ta...
Hoàng Ngọc quay đầu, ý cười khinh miệt dần đậm hơn: Vân sư huynh, chúng ta đi thôi, bất luận thế nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao cho chúng ta, không ai có thể tranh đoạt được trứng ma thú với người của học viện!
Dứt lời, nàng liền xoay người đi, không thèm nhìn đám người Mộ Như Nguyệt nữa...
Bỗng nhiên, một thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến.
Hoàng Ngọc chậm rãi quay đầu nhìn về phía nam nhân đang đi đến.
Một thân cẩm y cao quý dưới ánh mặt trời, thần sắc nam nhân lạnh lùng, khuôn mặt không chút biểu tình, nhưng khi nhìn Hoàng Ngọc lại lộ ra nhàn nhạt ôn nhu.
Vân sư huynh , Hoàng Ngọc lắc đầu, ánh mắt khinh miệt liếc qua Lâm Như Toa, Không có gì, chỉ gặp một ngươi dây dưa ta thôi.
Phải không? Vân Cẩn khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn Lâm Như Toa, giọng điệu nhạt nhẽo, Ngọc Nhi, chúng ta đi thôi.
Dứt lời, hắn không thèm nhìn Lâm Như Toa, nhưng ý trào phúng trong đáy mắt vẫn rất rõ ràng...
Lâm Như Toa siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm hai thân ảnh rời đi, hít sâu một hơi mới nhịn được lửa giận trong lòng.
Thật không biết đâu ra nhiều người tự luyến như vậy. Hỏa phượng bĩu môi, đôi mắt yêu mị lộ ra hàn ý, Thần tướng cao cấp? Có vẻ thực lực hai người kia cũng không tệ...
Lúc này, trên Thần sơn tụ tập đông đúc, châu đầu ghé tai không biết đang thảo luận cái gì.
Đúng lúc này, một thanh âm kinh hỉ bất chợt vang lên.
Cửa lớn Thần sơn đã mở!
Cho đến nay, không ai biết Thần sơn rộng lớn cỡ nào, cũng chưa có ai có thể đi khắp toàn bộ Thần sơn, bởi vậy có thể thấy Thần sơn nguy hiểm thế nào!
Nguyệt Nhi. Dạ Vô Trần dời mắt nhìn nữ tử bên cạnh, cười tà mị nói, Chúng ta đi thôi. Được. Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, đáy mắt xẹt qua một tia sáng...
Mọi người vừa đặt chân vào địa phận Thần sơn, một cỗ khí thế truyền đến, vô tận nguyên khí quanh quẩn xung quanh mọi người...
Nguyên khí ở Thần sơn thật sự nồng đậm hơn rất nhiều so với phía dưới núi.
Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi, khóe môi khẽ cong lên.
Nếu có thể ở nơi này tu luyện, nàng có dự cảm không bao lâu nữa có thể đột phá...
Hoàng Ngọc nhíu mày, dung nhan ưu nhã cao ngạo lộ vẻ khinh thường, tựa hồ cũng không đặt đám người Mộ Như Nguyệt vào mắt.
Thực lực của Lâm Như Toa không mạnh, thực lực các ngươi nhìn cũng yếu kém, không ngờ lại có gan tiến vào Thần sơn... Đừng để đến lúc đó không thu hoạch được gì, lại phải bỏ mạng ở đây.
Từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt chưa hề liếc nhìn nàng lần nào, giống như chưa từng chú ý đến Hoàng Ngọc trào phúng...
Ngọc Nhi, cần gì phải nói nhiều với những người này làm gì? Vân Cẩn khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn lướt qua Mộ Như Nguyệt, Nói chuyện với bọn họ chính là tự hạ thấp thân phận của ngươi.
Đệ tử học viện Thần trước nay luôn kiêu ngạo, làm sao có thể đặt mấy người này vào mắt? Đối với bọn họ mà nói, những người không thể tiến vào học viện đều là một đám phế vật mà thôi.
Ta chỉ tốt bụng nhắc nhở bọn họ thôi, nhưng có vẻ bọn họ cũng không để tâm đến lời nhắc nhở của ta...
Hoàng Ngọc quay đầu, ý cười khinh miệt dần đậm hơn: Vân sư huynh, chúng ta đi thôi, bất luận thế nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao cho chúng ta, không ai có thể tranh đoạt được trứng ma thú với người của học viện!
Dứt lời, nàng liền xoay người đi, không thèm nhìn đám người Mộ Như Nguyệt nữa...
/1551
|