Nghe cái giá này, Lisa nhịn không được táp lưỡi, lúc nàng muốn kéo Mộ Như Nguyệt rời đi, thanh âm đạm mạc của nữ tử truyền vào tai.
Ta lấy hai cái vòng tay bạch ngọc này.
Cái gì?
Lão bản hơi sửng sốt, nhất thời hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Vừa rồi hắn có nghe lầm hay không, nữ nhân này muốn mua vòng tay bạch ngọc, lại còn mua hai cái? này...
Thế nào, có vấn đề gì sao? Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt hỏi.
Này... lão bản chần chờ nửa ngày, nói, Cô nương, hai cái vòng tay bạch ngọc này giá tổng cộng là 60 linh thạch trung cấp, ngươi xem...
Yên tâm đi, ta sẽ trả không thiếu một đồng, có điều... Mộ Như Nguyệt dời mắt, chỉ vào cục đá màu đen trong góc, nói, Thứ này nhìn có vẻ thú vị, không bằng đưa cho ta mài kiếm đi, không biết ngươi có nguyện ý tặng nó cho ta hay không?
Lão bản hồi phục tinh thần, kích động nói: Tảng đá kia để đây cũng không có tác dụng gì, nếu cô nương thích thì cứ cầm đi.
Vậy, đa tạ.
Mộ Như Nguyệt đưa 60 linh thạch trung cấp đến trước mặt lão bản, thản nhiên nói: Đây là 60 linh thạch trung cấp, không biết ngươi có muốn kiểm tra lại không?
Không! Không cần!
Lão bản kích động nói năng lộn xộn, trời biết, nhiều năm rồi hắn không bán được món đồ nào trân quý như vậy, vòng tay bạch ngọc được coi là vật phẩm quý nhất trong cửa hàng, hôm nay một lúc bán được hai cái...
Cho các ngươi.
Mộ Như Nguyệt nhận lấy vòng tay, ném cục đá màu đen vào nhẫn không gian, còn hai cái vòng tay thì đưa cho Lisa và Y Liên.
Y Liên sửng sốt, từ chối nói: Này... vậy không tốt lắm đâu? Dù sao chúng ta cũng mới quen biết, sao có thể nhận vật trân quý như thế?
Thứ này ta cũng không cần dùng, các ngươi cầm còn có chút tác dụng, bằng không ta chỉ có thể vứt đi.
Này... Y Liên trầm mặc nửa ngày, ngẩng đầu nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Mộ Như Nguyệt, thần sắc kiên định, Ân tình này, Y Liên ta nhớ kĩ!
Lisa cũng không từ chối, hưng phấn nhận lấy vòng ngọc, tươi cười lộ ra hai cái răng nanh.
Nguyệt Nhi, ngươi đối với ta thật tốt, nếu ngươi là nam nhân, ta thật muốn gả cho ngươi.
Y Liên lập tức đen mặt: Lisa, ngươi không muốn sống nữa sao?
Nếu nam nhân mắt tím kia có ở đây, phỏng chừng Lisa sẽ bị hắn quăng ra ngoài, vậy vẫn còn nhẹ, nặng thì có lẽ sẽ hung hăng đánh nàng một trận.
Ha ha, ta chỉ đùa chút thôi mà.
Lisa đeo vòng tay vào, hưng phấn ngắm nghía, khuôn mặt đáng yêu tươi tắn như ánh mặt trời, sau đó quay đầu nhìn Đinh Lâm sắc mặt tái nhợt, mỉa mai nói: Không phải ngươi rất lợi hại sao? Thế nào, hiện tại nói không nên lời? Thần tượng của ta mạnh hơn ngươi! Ngươi có bản lĩnh thì cũng lấy ra nhiều linh thạch trung cấp như vậy đi!
Ngươi....
Đinh Lâm tức muốn hộc máu, phẫn nộ trừng mắt Lisa, nghiến răng nghiến lợi như muốn đem nàng bầm thây vạn đoạn...
Trời biết, ngoài mặt nàng làm bộ như không có việc gì, kì thật là nhịn đau lấy ra 20 linh thạch trung cấp, vì muốn đả kích mấy người kia nên mới ra vẻ nhẹ nhàng.
Nhưng đối phương lại thản nhiên lấy ra 60 linh thạch trung cấp, quả thật quá đả kích người rồi!
Ta lấy hai cái vòng tay bạch ngọc này.
Cái gì?
Lão bản hơi sửng sốt, nhất thời hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Vừa rồi hắn có nghe lầm hay không, nữ nhân này muốn mua vòng tay bạch ngọc, lại còn mua hai cái? này...
Thế nào, có vấn đề gì sao? Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt hỏi.
Này... lão bản chần chờ nửa ngày, nói, Cô nương, hai cái vòng tay bạch ngọc này giá tổng cộng là 60 linh thạch trung cấp, ngươi xem...
Yên tâm đi, ta sẽ trả không thiếu một đồng, có điều... Mộ Như Nguyệt dời mắt, chỉ vào cục đá màu đen trong góc, nói, Thứ này nhìn có vẻ thú vị, không bằng đưa cho ta mài kiếm đi, không biết ngươi có nguyện ý tặng nó cho ta hay không?
Lão bản hồi phục tinh thần, kích động nói: Tảng đá kia để đây cũng không có tác dụng gì, nếu cô nương thích thì cứ cầm đi.
Vậy, đa tạ.
Mộ Như Nguyệt đưa 60 linh thạch trung cấp đến trước mặt lão bản, thản nhiên nói: Đây là 60 linh thạch trung cấp, không biết ngươi có muốn kiểm tra lại không?
Không! Không cần!
Lão bản kích động nói năng lộn xộn, trời biết, nhiều năm rồi hắn không bán được món đồ nào trân quý như vậy, vòng tay bạch ngọc được coi là vật phẩm quý nhất trong cửa hàng, hôm nay một lúc bán được hai cái...
Cho các ngươi.
Mộ Như Nguyệt nhận lấy vòng tay, ném cục đá màu đen vào nhẫn không gian, còn hai cái vòng tay thì đưa cho Lisa và Y Liên.
Y Liên sửng sốt, từ chối nói: Này... vậy không tốt lắm đâu? Dù sao chúng ta cũng mới quen biết, sao có thể nhận vật trân quý như thế?
Thứ này ta cũng không cần dùng, các ngươi cầm còn có chút tác dụng, bằng không ta chỉ có thể vứt đi.
Này... Y Liên trầm mặc nửa ngày, ngẩng đầu nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Mộ Như Nguyệt, thần sắc kiên định, Ân tình này, Y Liên ta nhớ kĩ!
Lisa cũng không từ chối, hưng phấn nhận lấy vòng ngọc, tươi cười lộ ra hai cái răng nanh.
Nguyệt Nhi, ngươi đối với ta thật tốt, nếu ngươi là nam nhân, ta thật muốn gả cho ngươi.
Y Liên lập tức đen mặt: Lisa, ngươi không muốn sống nữa sao?
Nếu nam nhân mắt tím kia có ở đây, phỏng chừng Lisa sẽ bị hắn quăng ra ngoài, vậy vẫn còn nhẹ, nặng thì có lẽ sẽ hung hăng đánh nàng một trận.
Ha ha, ta chỉ đùa chút thôi mà.
Lisa đeo vòng tay vào, hưng phấn ngắm nghía, khuôn mặt đáng yêu tươi tắn như ánh mặt trời, sau đó quay đầu nhìn Đinh Lâm sắc mặt tái nhợt, mỉa mai nói: Không phải ngươi rất lợi hại sao? Thế nào, hiện tại nói không nên lời? Thần tượng của ta mạnh hơn ngươi! Ngươi có bản lĩnh thì cũng lấy ra nhiều linh thạch trung cấp như vậy đi!
Ngươi....
Đinh Lâm tức muốn hộc máu, phẫn nộ trừng mắt Lisa, nghiến răng nghiến lợi như muốn đem nàng bầm thây vạn đoạn...
Trời biết, ngoài mặt nàng làm bộ như không có việc gì, kì thật là nhịn đau lấy ra 20 linh thạch trung cấp, vì muốn đả kích mấy người kia nên mới ra vẻ nhẹ nhàng.
Nhưng đối phương lại thản nhiên lấy ra 60 linh thạch trung cấp, quả thật quá đả kích người rồi!
/1551
|