Ha ha ha! Tề Mặc, ta chỉ mắng nàng một câu, ngươi liền đánh ta! Tình cảm chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau lại không bằng ngươi và nàng quen biết một năm! Vậy mà ta còn ngây ngốc vứt bỏ cuộc sống cẩm y ngọc thực mà đuổi theo ngươi đến tận học viện! Không ngờ, cuối cùng lại nhận được một cái tát!
Thiên Diệp phi một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, tiếng cười của nàng mang theo hận ý vô tận.
Tề Mặc, ta thật sự nhìn lầm ngươi, ngươi yên tâm, nếu ngươi đã đối với ta như vậy, ta sẽ không mặt dày dây dưa với ngươi nữa, ta đường đường là một công chúa, muốn dạng nam nhân gì mà không có? Cần gì phải treo cổ trên một thân cây? Chỉ hi vọng sau này ngươi sẽ không hối hận!
Hối hận? Tề Mặc cười nhạo, mặt không biểu tình, Ta tuyệt đối sẽ không hối hận, Tiêu Vũ, chúng ta đi! Có ta ở đây, nữ nhân ác độc này sẽ không thể xúc phạm ngươi!
Tiêu Vũ khẽ cau mày, giơ tay đẩy Tề Mặc ra, bước tới trước mặt Thiên Diệp.
Nàng mỉm cười cúi đầu nhìn Thiên Diệp, thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được: Ngươi thích Tề Mặc đại ca sao? Đáng tiếc, hắn căn bản không thích ngươi, người hắn thích chỉ có ta! Ta khuyên ngươi một câu, đừng đến tìm hắn, nếu không dù Tề Mặc đại ca không động thủ, ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi! Còn nữa, ngươi trở về soi gương một chút đi, bằng bộ dáng xấu xí này mà muốn quyến rũ Tề Mặc đại ca? Cho dù Tề Mặc đại ca mắt mù cũng sẽ không nhìn trúng ngươi.
Dứt lời, nàng xoay người đi đến bên cạnh Tề Mặc, ôm lấy cánh tay hắn, mỉm cười nói: Tề Mặc đại ca, chúng ta đi thôi.
Ân. Tề Mặc gật đầu, Tiêu Vũ, vừa rồi ngươi nói gì với nàng vậy?
Không có gì, ta thấy nàng đáng thương nên an ủi vài câu, trên đời này đau khổ nhất chính là yêu một người không yêu mình, may mắn nam nhân ta yêu cũng yêu ta, như thế là đủ rồi...
Tiêu Vũ hạnh phúc rúc vào ngực Tề Mặc, cười khanh khách nói.
Tề Mặc cười cười, nhẹ nhàng hôn môi nữ tử, ánh mắt ôn nhu: Tiêu Vũ, chờ sau này chúng ta rời khỏi học viện, ngươi gả cho ta đi, đáng tiếc ở trong học viện không thể thành thân, nếu không, ta sẽ lập tức cưới ngươi.
Tề Mặc đại ca...
Tiêu Vũ ngượng ngùng cúi đầu, nhưng hai thân thể lại dính chặt vào nhau.
Hai người thân mật làm Thiên Diệp đau đớn, nàng thống khổ nhắm mắt lại, sau khi bọn họ rời đi, ngụy trang kiên cường của nàng nháy mắt tan biến, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống...
Này, ngươi không sao chứ?
Một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến làm thân thể Thiên Diệp cứng đờ, nàng vội vàng lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đáng yêu trước mặt, kiêu căng ngạo mạn nói: Sao ngươi lại ở đây? Bản công chúa đã nói không thích bất kì ai quấy rầy!
Đặc biệt là còn bị mấy người này bắt gặp nàng chật vật như vậy...
Nếu là lúc trước, nghe Thiên Diệp nói vậy, Lisa nhất định sẽ cãi nhau với nàng.
Nhưng lúc này, nàng chỉ dùng ánh mắt đồng tình nhìn Thiên Diệp.
Thiên Diệp quay đầu đi, không nhìn ánh mắt đối phương: Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta không cần bất kì ai đồng tình!
Lisa bĩu môi: Muốn khóc thì khóc đi, sẽ không có ai chê cười ngươi.
Khóc? Thiên Diệp cười to, kiêu ngạo nói, Thứ này chưa bao giờ thích hợp để hình dung bản công chúa, huống chi là khóc vì một tiện nam nhân!
Thiên Diệp phi một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, tiếng cười của nàng mang theo hận ý vô tận.
Tề Mặc, ta thật sự nhìn lầm ngươi, ngươi yên tâm, nếu ngươi đã đối với ta như vậy, ta sẽ không mặt dày dây dưa với ngươi nữa, ta đường đường là một công chúa, muốn dạng nam nhân gì mà không có? Cần gì phải treo cổ trên một thân cây? Chỉ hi vọng sau này ngươi sẽ không hối hận!
Hối hận? Tề Mặc cười nhạo, mặt không biểu tình, Ta tuyệt đối sẽ không hối hận, Tiêu Vũ, chúng ta đi! Có ta ở đây, nữ nhân ác độc này sẽ không thể xúc phạm ngươi!
Tiêu Vũ khẽ cau mày, giơ tay đẩy Tề Mặc ra, bước tới trước mặt Thiên Diệp.
Nàng mỉm cười cúi đầu nhìn Thiên Diệp, thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được: Ngươi thích Tề Mặc đại ca sao? Đáng tiếc, hắn căn bản không thích ngươi, người hắn thích chỉ có ta! Ta khuyên ngươi một câu, đừng đến tìm hắn, nếu không dù Tề Mặc đại ca không động thủ, ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi! Còn nữa, ngươi trở về soi gương một chút đi, bằng bộ dáng xấu xí này mà muốn quyến rũ Tề Mặc đại ca? Cho dù Tề Mặc đại ca mắt mù cũng sẽ không nhìn trúng ngươi.
Dứt lời, nàng xoay người đi đến bên cạnh Tề Mặc, ôm lấy cánh tay hắn, mỉm cười nói: Tề Mặc đại ca, chúng ta đi thôi.
Ân. Tề Mặc gật đầu, Tiêu Vũ, vừa rồi ngươi nói gì với nàng vậy?
Không có gì, ta thấy nàng đáng thương nên an ủi vài câu, trên đời này đau khổ nhất chính là yêu một người không yêu mình, may mắn nam nhân ta yêu cũng yêu ta, như thế là đủ rồi...
Tiêu Vũ hạnh phúc rúc vào ngực Tề Mặc, cười khanh khách nói.
Tề Mặc cười cười, nhẹ nhàng hôn môi nữ tử, ánh mắt ôn nhu: Tiêu Vũ, chờ sau này chúng ta rời khỏi học viện, ngươi gả cho ta đi, đáng tiếc ở trong học viện không thể thành thân, nếu không, ta sẽ lập tức cưới ngươi.
Tề Mặc đại ca...
Tiêu Vũ ngượng ngùng cúi đầu, nhưng hai thân thể lại dính chặt vào nhau.
Hai người thân mật làm Thiên Diệp đau đớn, nàng thống khổ nhắm mắt lại, sau khi bọn họ rời đi, ngụy trang kiên cường của nàng nháy mắt tan biến, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống...
Này, ngươi không sao chứ?
Một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến làm thân thể Thiên Diệp cứng đờ, nàng vội vàng lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đáng yêu trước mặt, kiêu căng ngạo mạn nói: Sao ngươi lại ở đây? Bản công chúa đã nói không thích bất kì ai quấy rầy!
Đặc biệt là còn bị mấy người này bắt gặp nàng chật vật như vậy...
Nếu là lúc trước, nghe Thiên Diệp nói vậy, Lisa nhất định sẽ cãi nhau với nàng.
Nhưng lúc này, nàng chỉ dùng ánh mắt đồng tình nhìn Thiên Diệp.
Thiên Diệp quay đầu đi, không nhìn ánh mắt đối phương: Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta không cần bất kì ai đồng tình!
Lisa bĩu môi: Muốn khóc thì khóc đi, sẽ không có ai chê cười ngươi.
Khóc? Thiên Diệp cười to, kiêu ngạo nói, Thứ này chưa bao giờ thích hợp để hình dung bản công chúa, huống chi là khóc vì một tiện nam nhân!
/1551
|