Thiên Diệp ngơ ngác chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn bên cạnh: Bọn họ là quan hệ gì?
Theo ta được biết... Lisa cười tươi rói, Là phu thê!
Nghe vậy, Thiên Diệp trực tiếp chửi ầm lên: Mịa, thì ra nam nhân này đã có thê tử, thê tử hắn còn là Mộ Như Nguyệt, buồn cười đám nữ tử trong học viện còn bị hắn mê hoặc, phỏng chừng sau này biết sẽ thương tâm muốn chết...
Nghĩ đến cảnh tượng kia, không biết vì sao Thiên Diệp có cảm giác vui sướng khi người gặp họa.
Ma thú kia đánh không trúng, lắc lắc cái đầu to lớn, há to cái mồm đầy máu lần nữa đánh về phía Mộ Như Nguyệt...
Nguyệt Nhi, giao cho ta. Dạ Vô Trần ôm chặt Mộ Như Nguyệt, ôn nhu nói.
Mộ Như Nguyệt gật đầu: Được, nhưng chàng phải chú ý an toàn, lực công kích của hỏa thú mạnh hơn ma thú bình thường....
Yên tâm đi, phu quân của nàng không kém như vậy, nếu không làm sao bảo hộ được nàng? Dạ Vô Trần cười tà mị, chậm rãi buông tay ra.
Áo bào tím bay múa trong gió càng làm nam nhân thêm thần bí tà khí.
Ánh nắng vàng nhạt xuyên qua kẽ lá chiếu trên dung nhan tuấn mỹ, khí thế cường đại khiến người ta không thể dời mắt...
Ngươi muốn đả thương thê tử của ta, vậy... ta nên cho ngươi chết thế nào đây?
Hắn ngước mắt, nở nụ cười lạnh lẽo: Bầm thây vạn đoạn, hay là ngũ mã phanh thây? Hoặc là chiên xào hấp nướng? Hay là... xẻo thịt cho chó ăn? Hỏa thú rõ ràng nghe hiểu lời Dạ Vô Trần nói, nó phẫn nộ thét to một tiếng rồi nhào tới, lúc này, trong tay Dạ Vô Trần xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, kiếm dần dần biến lớn lên...
Ngọn lửa màu đen từ trong thân kiếm tràn ra, như cuồng phong gào thét về phía hỏa thú, không biết vì sao, sau khi cảm nhận được lực lượng trong trường kiếm, hỏa thú nhịn không được lui lại vài bước...
Đây là... địa hỏa thần kiếm? Mộ Như Nguyệt sửng sốt, kinh ngạc nói.
Không sai, đây đúng là địa hỏa thần kiếm trong truyền thuyết! Nghe nói người có được thần kiếm sẽ làm chủ ngọn lửa khiến thiên hạ phải sợ hãi, có điều, nếu thực lực hai bên chênh lệch quá xa thì sẽ không có hiệu quả nữa.
Ví dụ như, hiện tại Dạ Vô Trần cấp bậc thần tướng thì thần kiếm sẽ có tác dụng áp chế đối với cường giả cấp thần tướng, nhưng nếu đối phương là cấp thần vương thì địa hỏa thần kiếm sẽ không có hiệu lực cường đại như thế....
Ngọn lửa công kích về phía hỏa thú khiến nó thét lên một tiếng tê tâm liệt phế.
Nghe tiếng rống bi thương kia, đám người Lisa đều cảm thấy da đầu tê dại, ánh mắt nhìn Dạ Vô Trần cũng có chút sợ hãi...
Các nàng vốn tưởng rằng đám ma thú kia cũng đủ làm người ta sợ hãi rồi, nhưng không ngờ nam nhân này chỉ có hơn chứ không kém...
Bị chính ngọn lửa của mình thiêu chết, có lẽ sẽ làm nó nghẹn khuất nhất! Ánh mắt Dạ Vô Trần âm trầm, thanh âm lạnh như băng, làm nhiệt độ không khí xung quanh cũng giảm đi vài phần.
Không sai, hỏa thú quả thật rất nghẹn khuất, nó đại khái chính là ma thú đầu tiên bị chính ngọn lửa của mình thiêu chết, mà cảm giác này còn khó chịu hơn bị người ta bầm thây vạn đoạn!
Dạ Vô Trần thu kiếm, xoay người đi về phía Mộ Như Nguyệt. Chỉ trong nháy mắt, khí thế lạnh lẽo cường đại đã thu lại, trên mặt lộ ra ý cười tà mị.
Theo ta được biết... Lisa cười tươi rói, Là phu thê!
Nghe vậy, Thiên Diệp trực tiếp chửi ầm lên: Mịa, thì ra nam nhân này đã có thê tử, thê tử hắn còn là Mộ Như Nguyệt, buồn cười đám nữ tử trong học viện còn bị hắn mê hoặc, phỏng chừng sau này biết sẽ thương tâm muốn chết...
Nghĩ đến cảnh tượng kia, không biết vì sao Thiên Diệp có cảm giác vui sướng khi người gặp họa.
Ma thú kia đánh không trúng, lắc lắc cái đầu to lớn, há to cái mồm đầy máu lần nữa đánh về phía Mộ Như Nguyệt...
Nguyệt Nhi, giao cho ta. Dạ Vô Trần ôm chặt Mộ Như Nguyệt, ôn nhu nói.
Mộ Như Nguyệt gật đầu: Được, nhưng chàng phải chú ý an toàn, lực công kích của hỏa thú mạnh hơn ma thú bình thường....
Yên tâm đi, phu quân của nàng không kém như vậy, nếu không làm sao bảo hộ được nàng? Dạ Vô Trần cười tà mị, chậm rãi buông tay ra.
Áo bào tím bay múa trong gió càng làm nam nhân thêm thần bí tà khí.
Ánh nắng vàng nhạt xuyên qua kẽ lá chiếu trên dung nhan tuấn mỹ, khí thế cường đại khiến người ta không thể dời mắt...
Ngươi muốn đả thương thê tử của ta, vậy... ta nên cho ngươi chết thế nào đây?
Hắn ngước mắt, nở nụ cười lạnh lẽo: Bầm thây vạn đoạn, hay là ngũ mã phanh thây? Hoặc là chiên xào hấp nướng? Hay là... xẻo thịt cho chó ăn? Hỏa thú rõ ràng nghe hiểu lời Dạ Vô Trần nói, nó phẫn nộ thét to một tiếng rồi nhào tới, lúc này, trong tay Dạ Vô Trần xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, kiếm dần dần biến lớn lên...
Ngọn lửa màu đen từ trong thân kiếm tràn ra, như cuồng phong gào thét về phía hỏa thú, không biết vì sao, sau khi cảm nhận được lực lượng trong trường kiếm, hỏa thú nhịn không được lui lại vài bước...
Đây là... địa hỏa thần kiếm? Mộ Như Nguyệt sửng sốt, kinh ngạc nói.
Không sai, đây đúng là địa hỏa thần kiếm trong truyền thuyết! Nghe nói người có được thần kiếm sẽ làm chủ ngọn lửa khiến thiên hạ phải sợ hãi, có điều, nếu thực lực hai bên chênh lệch quá xa thì sẽ không có hiệu quả nữa.
Ví dụ như, hiện tại Dạ Vô Trần cấp bậc thần tướng thì thần kiếm sẽ có tác dụng áp chế đối với cường giả cấp thần tướng, nhưng nếu đối phương là cấp thần vương thì địa hỏa thần kiếm sẽ không có hiệu lực cường đại như thế....
Ngọn lửa công kích về phía hỏa thú khiến nó thét lên một tiếng tê tâm liệt phế.
Nghe tiếng rống bi thương kia, đám người Lisa đều cảm thấy da đầu tê dại, ánh mắt nhìn Dạ Vô Trần cũng có chút sợ hãi...
Các nàng vốn tưởng rằng đám ma thú kia cũng đủ làm người ta sợ hãi rồi, nhưng không ngờ nam nhân này chỉ có hơn chứ không kém...
Bị chính ngọn lửa của mình thiêu chết, có lẽ sẽ làm nó nghẹn khuất nhất! Ánh mắt Dạ Vô Trần âm trầm, thanh âm lạnh như băng, làm nhiệt độ không khí xung quanh cũng giảm đi vài phần.
Không sai, hỏa thú quả thật rất nghẹn khuất, nó đại khái chính là ma thú đầu tiên bị chính ngọn lửa của mình thiêu chết, mà cảm giác này còn khó chịu hơn bị người ta bầm thây vạn đoạn!
Dạ Vô Trần thu kiếm, xoay người đi về phía Mộ Như Nguyệt. Chỉ trong nháy mắt, khí thế lạnh lẽo cường đại đã thu lại, trên mặt lộ ra ý cười tà mị.
/1551
|