Editor: Tường An
Tiêu Vũ?
Sắc mặt Y Liên trầm xuống, ánh mắt âm lãnh.
Nữ nhân này đúng là âm hồn bất tán! Không ngờ lại muốn lợi dụng bí cảnh giết các nàng!
Chậc chậc , nam tử kia cười nói, Phỏng chừng cả đời các ngươi cũng không được nếm thử Thượng Linh đan, nếu các ngươi không đối địch với sư tỷ, nói không chừng nàng còn có thể ban thưởng cho các ngươi mấy viên! Đáng tiếc, đáng tiếc...
Hắn tiếc hận than thở vài câu, trong mắt lại hàm chứa vẻ khinh miệt.
Y Liên, xin lỗi, đã là lần thứ hai ta liên lụy ngươi rồi , Thiên Diệp áy náy nhìn sườn mặt hoàn mỹ của Y Liên, Hơn nữa, nếu không phải ngươi giúp ta tránh né Tề Mặc, có lẽ sẽ không rơi vào hoàn cảnh này...
Đừng nói nhiều như vậy, bây giờ quan trọng nhất là hóa giải nguy cơ!
Y Liên trầm mặc.
Nếu chỉ có một mình nàng thì còn có thể chạy trốn, nhưng dẫn theo Thiên Diệp căn bản không thể chạy thoát...
Ngoài cách này ra, còn biện pháp nào khác đây?
Y Liên không ngừng động não suy nghĩ đối sách.
Đúng lúc này, nam tử dẫn đầu vung tay lên, mấy người bên cạnh lập tức xông đến, bầu không khí cũng trở nên khẩn trương...
Không tốt!
Y Liên vừa quay đầu liền nhìn thấy một tên cầm đại đao hung hăng chém về phía Thiên Diệp, nàng biến sắc vội vàng kéo Thiên Diệp qua bên cạnh mình, nâng kiếm ngăn chặn công kích của đối phương.
Cùng lúc này, một đạo kiếm phong sắc bén từ phía sau ập tới, một tay Y Liên túm chặt Thiên Diệp, nhanh chóng quay đầu lại, kiếm phong chém vào bả vai nàng, máu tươi nhiễm đỏ một thân y phục. Thiên Diệp, ta ngăn cản bọn hắn, ngươi đi mau, ngươi còn sống mới có thể báo thù cho ta!
Theo tình huống hiện tại, nàng căn bản không thể dẫn theo Thiên Diệp chạy trốn, cho nên chỉ có thể tạo cơ hội cho Thiên Diệp rời đi, như vậy nói không chừng còn có hi vọng...
Trong lòng Thiên Diệp chấn động, ngẩng đầu nhìn nữ tử bên cạnh, đáy lòng ngũ vị tạp trần.
Nói cho cùng, các nàng cũng chỉ là bạn cùng phòng mà thôi.
Cho dù lúc trước nàng chắn phấn dẫn thú thay bọn họ, đơn giản là vì Tiêu Vũ nhằm vào nàng, cho nên cũng các nàng không cần phải báo đáp.
Nhưng hiện giờ, Y Liên lại nhường cơ hội sống cho nàng...
Ngươi còn thất thần làm gì? sắc mặt Y Liên trầm xuống, vội vàng nói, Còn không mau đi đi? Chậm chút nữa sẽ không còn cơ hội!
Thiên Diệp muốn nói gì đó, lại nhìn thấy kiếm phong chém về phía Y Liên, tim nàng như muốn ngừng đập, hoảng sợ la lên: Y Liên, cẩn thận...
Cái gì?
Y Liên ngẩn ra, thời điểm xoay người cũng là lúc kiếm phong chém xuống, nàng không kịp phòng bị, chỉ có thể vội vàng nâng kiếm chắn trước ngực...
Keng!
Âm thanh thanh thúy vang lên, Y Liên ngã xuống, hộc máu nhiễm đỏ mặt đất...
Y Liên! Thiên Diệp hoảng hốt chạy đến ngồi xổm bên cạnh Y Liên, lo lắng hỏi: Ngươi sao rồi?
Khụ khụ! Y Liên ho khan hai tiếng, nhìn mấy người hùng hổ phía trước, cười khổ nói: Xem ra lần này, chúng ta chạy trời không khỏi nắng...
Nghĩ đến đây, vẻ mặt nàng tràn đầy tuyệt vọng, càng không cam lòng uổng mạng ở đây, hơn nữa, cũng không ai biết các nàng chết trong tay Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ?
Sắc mặt Y Liên trầm xuống, ánh mắt âm lãnh.
Nữ nhân này đúng là âm hồn bất tán! Không ngờ lại muốn lợi dụng bí cảnh giết các nàng!
Chậc chậc , nam tử kia cười nói, Phỏng chừng cả đời các ngươi cũng không được nếm thử Thượng Linh đan, nếu các ngươi không đối địch với sư tỷ, nói không chừng nàng còn có thể ban thưởng cho các ngươi mấy viên! Đáng tiếc, đáng tiếc...
Hắn tiếc hận than thở vài câu, trong mắt lại hàm chứa vẻ khinh miệt.
Y Liên, xin lỗi, đã là lần thứ hai ta liên lụy ngươi rồi , Thiên Diệp áy náy nhìn sườn mặt hoàn mỹ của Y Liên, Hơn nữa, nếu không phải ngươi giúp ta tránh né Tề Mặc, có lẽ sẽ không rơi vào hoàn cảnh này...
Đừng nói nhiều như vậy, bây giờ quan trọng nhất là hóa giải nguy cơ!
Y Liên trầm mặc.
Nếu chỉ có một mình nàng thì còn có thể chạy trốn, nhưng dẫn theo Thiên Diệp căn bản không thể chạy thoát...
Ngoài cách này ra, còn biện pháp nào khác đây?
Y Liên không ngừng động não suy nghĩ đối sách.
Đúng lúc này, nam tử dẫn đầu vung tay lên, mấy người bên cạnh lập tức xông đến, bầu không khí cũng trở nên khẩn trương...
Không tốt!
Y Liên vừa quay đầu liền nhìn thấy một tên cầm đại đao hung hăng chém về phía Thiên Diệp, nàng biến sắc vội vàng kéo Thiên Diệp qua bên cạnh mình, nâng kiếm ngăn chặn công kích của đối phương.
Cùng lúc này, một đạo kiếm phong sắc bén từ phía sau ập tới, một tay Y Liên túm chặt Thiên Diệp, nhanh chóng quay đầu lại, kiếm phong chém vào bả vai nàng, máu tươi nhiễm đỏ một thân y phục. Thiên Diệp, ta ngăn cản bọn hắn, ngươi đi mau, ngươi còn sống mới có thể báo thù cho ta!
Theo tình huống hiện tại, nàng căn bản không thể dẫn theo Thiên Diệp chạy trốn, cho nên chỉ có thể tạo cơ hội cho Thiên Diệp rời đi, như vậy nói không chừng còn có hi vọng...
Trong lòng Thiên Diệp chấn động, ngẩng đầu nhìn nữ tử bên cạnh, đáy lòng ngũ vị tạp trần.
Nói cho cùng, các nàng cũng chỉ là bạn cùng phòng mà thôi.
Cho dù lúc trước nàng chắn phấn dẫn thú thay bọn họ, đơn giản là vì Tiêu Vũ nhằm vào nàng, cho nên cũng các nàng không cần phải báo đáp.
Nhưng hiện giờ, Y Liên lại nhường cơ hội sống cho nàng...
Ngươi còn thất thần làm gì? sắc mặt Y Liên trầm xuống, vội vàng nói, Còn không mau đi đi? Chậm chút nữa sẽ không còn cơ hội!
Thiên Diệp muốn nói gì đó, lại nhìn thấy kiếm phong chém về phía Y Liên, tim nàng như muốn ngừng đập, hoảng sợ la lên: Y Liên, cẩn thận...
Cái gì?
Y Liên ngẩn ra, thời điểm xoay người cũng là lúc kiếm phong chém xuống, nàng không kịp phòng bị, chỉ có thể vội vàng nâng kiếm chắn trước ngực...
Keng!
Âm thanh thanh thúy vang lên, Y Liên ngã xuống, hộc máu nhiễm đỏ mặt đất...
Y Liên! Thiên Diệp hoảng hốt chạy đến ngồi xổm bên cạnh Y Liên, lo lắng hỏi: Ngươi sao rồi?
Khụ khụ! Y Liên ho khan hai tiếng, nhìn mấy người hùng hổ phía trước, cười khổ nói: Xem ra lần này, chúng ta chạy trời không khỏi nắng...
Nghĩ đến đây, vẻ mặt nàng tràn đầy tuyệt vọng, càng không cam lòng uổng mạng ở đây, hơn nữa, cũng không ai biết các nàng chết trong tay Tiêu Vũ.
/1551
|