Editor: Tường An
Hôm sau, Mộ Như Nguyệt vừa tỉnh dậy, Khổng Phàm liền đưa tư liệu thông tin các thế lực ở Nam Dương quận đến cho nàng.
Mộ Như Nguyệt xem xét một lượt, bất giác nhíu mày, đưa qua cho Khổng Phàm, nhàn nhạt nói: Đưa thư mời cho các thế lực này, nói phủ quận chủ chúng ta ba ngày sau mời bọn họ tới làm khách.
Nghe vậy, Khổng Phàm sửng sốt, khó hiểu hỏi: Như vậy không tốt lắm đâu? Mấy thế lực đó đều mắt cao hơn đầu, nếu mời bọn họ tới còn không biết sẽ xảy ra phong ba bão táp gì.
Mộ Như Nguyệt đạm mạc liếc Khổng Phàm, nói: Đừng quên, ta là quận chủ nơi này, cho nên ngươi lập tức làm theo lời ta nói.
Khổng Phàm bất đắc dĩ thở dài: Phải, ngươi là quận chủ, ta lập tức chấp hành mệnh lệnh của ngươi...
Nói xong, hắn ôm quyền với Mộ Như Nguyệt rồi lui xuống.
Nhìn thân ảnh mấy người rời đi, Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, đảo mắt về phía huynh đệ họ Vương, thanh âm lạnh lùng: Hai người các ngươi, hai ngày sau tới phòng tìm ta!
Nếu đã tới Nam Dương quận, chuyện đầu tiên nàng phải làm chính là tăng thực lực của thuộc hạ lên...
Dứt lời, nàng xoay người đi về phòng mình, nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người...
Hai ngày sau.
Trong sân, Vương Thụ cẩn thận nói: Đại ca, ngươi nói lão đại tìm chúng ta có chuyện gì?
Từ khi đoàn cường đạo bá vương bị Mộ Như Nguyệt thu phục, đổi tên thành đoàn dong binh vương bát, Vương thụ liền sửa miệng gọi Vương Hải là đại ca.
Bởi vì lão đại của bọn họ bây giờ chỉ có một người...
Làm sao ta biết được? Vương Hải trừng mắt Vương Thụ, Mặc kệ thế nào, lão đại cho gọi chúng ta không thể không đi.
Đại ca. Vương Thụ trốn sau lưng Vương Hải, sợ hãi nói: Vậy ngươi mở cửa trước đi...
Đồ nhát gan! Vương Hải trừng mắt nhìn Vương Thụ, tuy miệng nói như thế nhưng bàn tay hắn vẫn không nhịn được run rẩy....
Kẽo kẹt!
Cửa phòng vừa mở ra, một phòng đan dược tràn đầy hương khí xuất hiện trước mắt bọn họ.
Thời điểm nhìn thấy Mộ Như Nguyệt ngồi giữa đống bình sứ, hai huynh đệ ngây ngẩn hai mặt nhìn nhau, rõ ràng thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương.
Lão đại, ngươi đang làm gì vậy?
Vương Hải hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, chẳng lẽ lão đại là một đan dược sư?
Các ngươi tới rồi?
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, ném một bình ngọc về phía huynh đệ họ Vương.
Dùng hai viên đan dược này đi!
...
Hai huynh đệ liếc nhau một cái, vội vàng quay đầu cầu xin Mộ Như Nguyệt: Lão đại, chúng ta không có làm sai chuyện gì a, có thể không cần dùng đan dược này hay không?
Nữ nhân này rất ngoan độc, trong bình này nhất định là độc dược!
Ăn vào đi! sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, Đừng để ta nói lần thứ ba.
Huynh đệ họ Vương khóc không ra nước mắt, lại không dám phản kháng Mộ Như Nguyệt, lấy đan dược ra ăn vào, một cỗ lực lượng lập tức bùng lên, phá tan ranh giới đỉnh thần tướng, đột phá lên thần vương...
Cho đến khi cỗ lực lượng kia biến mất, hai người vẫn chưa thể hồi phục tinh thần...
Này... đây là chuyện gì?
Vương Hải kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, trong lòng như bị sét đánh.
Nữ nhân này giúp bọn họ đột phá?
Mà có thể trực tiếp từ đỉnh thần tướng đột phá lên thần vương, vậy cũng chỉ có đan dược thượng giai...
Hôm sau, Mộ Như Nguyệt vừa tỉnh dậy, Khổng Phàm liền đưa tư liệu thông tin các thế lực ở Nam Dương quận đến cho nàng.
Mộ Như Nguyệt xem xét một lượt, bất giác nhíu mày, đưa qua cho Khổng Phàm, nhàn nhạt nói: Đưa thư mời cho các thế lực này, nói phủ quận chủ chúng ta ba ngày sau mời bọn họ tới làm khách.
Nghe vậy, Khổng Phàm sửng sốt, khó hiểu hỏi: Như vậy không tốt lắm đâu? Mấy thế lực đó đều mắt cao hơn đầu, nếu mời bọn họ tới còn không biết sẽ xảy ra phong ba bão táp gì.
Mộ Như Nguyệt đạm mạc liếc Khổng Phàm, nói: Đừng quên, ta là quận chủ nơi này, cho nên ngươi lập tức làm theo lời ta nói.
Khổng Phàm bất đắc dĩ thở dài: Phải, ngươi là quận chủ, ta lập tức chấp hành mệnh lệnh của ngươi...
Nói xong, hắn ôm quyền với Mộ Như Nguyệt rồi lui xuống.
Nhìn thân ảnh mấy người rời đi, Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, đảo mắt về phía huynh đệ họ Vương, thanh âm lạnh lùng: Hai người các ngươi, hai ngày sau tới phòng tìm ta!
Nếu đã tới Nam Dương quận, chuyện đầu tiên nàng phải làm chính là tăng thực lực của thuộc hạ lên...
Dứt lời, nàng xoay người đi về phòng mình, nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người...
Hai ngày sau.
Trong sân, Vương Thụ cẩn thận nói: Đại ca, ngươi nói lão đại tìm chúng ta có chuyện gì?
Từ khi đoàn cường đạo bá vương bị Mộ Như Nguyệt thu phục, đổi tên thành đoàn dong binh vương bát, Vương thụ liền sửa miệng gọi Vương Hải là đại ca.
Bởi vì lão đại của bọn họ bây giờ chỉ có một người...
Làm sao ta biết được? Vương Hải trừng mắt Vương Thụ, Mặc kệ thế nào, lão đại cho gọi chúng ta không thể không đi.
Đại ca. Vương Thụ trốn sau lưng Vương Hải, sợ hãi nói: Vậy ngươi mở cửa trước đi...
Đồ nhát gan! Vương Hải trừng mắt nhìn Vương Thụ, tuy miệng nói như thế nhưng bàn tay hắn vẫn không nhịn được run rẩy....
Kẽo kẹt!
Cửa phòng vừa mở ra, một phòng đan dược tràn đầy hương khí xuất hiện trước mắt bọn họ.
Thời điểm nhìn thấy Mộ Như Nguyệt ngồi giữa đống bình sứ, hai huynh đệ ngây ngẩn hai mặt nhìn nhau, rõ ràng thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương.
Lão đại, ngươi đang làm gì vậy?
Vương Hải hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, chẳng lẽ lão đại là một đan dược sư?
Các ngươi tới rồi?
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, ném một bình ngọc về phía huynh đệ họ Vương.
Dùng hai viên đan dược này đi!
...
Hai huynh đệ liếc nhau một cái, vội vàng quay đầu cầu xin Mộ Như Nguyệt: Lão đại, chúng ta không có làm sai chuyện gì a, có thể không cần dùng đan dược này hay không?
Nữ nhân này rất ngoan độc, trong bình này nhất định là độc dược!
Ăn vào đi! sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, Đừng để ta nói lần thứ ba.
Huynh đệ họ Vương khóc không ra nước mắt, lại không dám phản kháng Mộ Như Nguyệt, lấy đan dược ra ăn vào, một cỗ lực lượng lập tức bùng lên, phá tan ranh giới đỉnh thần tướng, đột phá lên thần vương...
Cho đến khi cỗ lực lượng kia biến mất, hai người vẫn chưa thể hồi phục tinh thần...
Này... đây là chuyện gì?
Vương Hải kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, trong lòng như bị sét đánh.
Nữ nhân này giúp bọn họ đột phá?
Mà có thể trực tiếp từ đỉnh thần tướng đột phá lên thần vương, vậy cũng chỉ có đan dược thượng giai...
/1551
|