Editor: Tường An
Đây... đây là ma thú cảnh giới thần vương?
Mọi người đồng loạt ngây ngẩn.
Bọn họ thật không ngờ trong tay Mộ Như Nguyệt lại có một ma thú thần vương! Khó trách nàng dám tới đây một mình, có một ma thú như thế so với những người ở phủ quận chủ thì mạnh hơn rất nhiều.
Hỏa phượng cao ngạo lạnh lùng nhìn Hắc long trước mặt, đôi mắt đỏ như lửa tràn đầy vẻ trào phúng.
Ngươi... ngươi là...
Hắc long kinh ngạc nhìn chằm chằm Hỏa phượng, một lúc lâu sau mới nhớ ra thân phận đối phương, thanh âm vốn lạnh lẽo bén nhọn trở nên hoảng sợ.
Không thể nào! Sao ngươi có thể là Hỏa phượng năm đó đi theo bên cạnh Vô Vong đại nhân?
Thời điểm đó, không ai mà không biết Vô Vong đại nhân đại biểu cho điều gì.
Đó chính là cường giả đã từng đứng trên đỉnh cao quan sát chúng sinh, ma thú bên cạnh hắn đều rất cường hãn! Nhưng tại sao Hỏa Phượng lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa, còn xưng nữ nhân này là chủ nhân?
Hắc long hung hăng hít một ngụm khí lạnh, đáy lòng chấn động không nói nên lời....
Vô Vong? Lăng Thiên cau mày, nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt sắc của Mộ Như Nguyệt: Vô Vong là đệ nhất cường giả ngàn năm trước! Tuy ta chưa từng gặp hắn nhưng đã đọc một số sự tích của hắn trong sách cổ, nam nhân đã từng giận dữ vì hồng nhan, vì thê tử của mình mà tru sát vô số kẻ địch, cuối cùng vẫn ngã xuống! Nhưng ma thú của Vô Vong đại nhân tại sao lại nhận nàng là chủ nhân? Nàng và Vô Vong có quan hệ gì?
Trong lòng mọi người đều chấn động, ánh mất tràn đầy nghi hoặc.
Nhưng càng nhiều hơn là kinh ngạc....
Vốn dĩ cho rằng nàng có ma thú thần vương là đủ rồi, nhưng không ngờ ma thú này còn từng đi theo Vô Vong, cũng có nghĩa là, chờ nàng khôi phục thực lực ngàn năm trước, nhất định sẽ cường đại đến mức không ai so được! Sao... tại sao lại như vậy? Sắc mặt Ân Hoa tái nhợt, tự mình lẩm bẩm.
Kết quả này thật sự làm hắn tuyệt vọng...
Rống!
Hắc long bỗng rống lên một tiếng kinh thiên: Cho dù ngươi là Hỏa phượng hoàng thì thế nào? Thực lực hiện tại của ngươi đã giảm sút ngang bằng ta, nữ nhân này cũng không phải Vô Vong!
Hắc long rất sợ hãi, hắn đã từng chứng kiến Vô Vong giết chóc, bây giờ đắc tội ma thú của hắn, nếu nam nhân kia còn sống nhất định sẽ giết hắn!
Cho nên dưới nỗi sợ hãi tột độ, Hắc long trở nên điên cuồng, hiện tại hắn chỉ có một ý nghĩ, chính là giết hết những người đó!
Chủ nhân, ngươi lui ra, chuyện kế tiếp cứ giao cho ta xử lý, hôm nay chúng ta có thịt long ăn.
Hỏa phượng nở nụ cười âm hiểm, nàng chậm rãi nâng tay lên, một thanh trường kiếm đỏ như lửa lập tức xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng cầm lấy kiếm, thân hình chợt lóe nhằm về phía Hắc long.
Cút ngay!
Hắc long vung đuôi về phía Hỏa phượng, nàng lập tức tránh né, trường kiếm không hề do dự đâm vào thân thể Hắc long.
Ngao!
Hắc long bị đau hét lớn một tiếng, thần sắc trở nên dữ tợn, vung đuôi về phía Hỏa phượng, hất nàng văng ra xa mấy mét.
Đánh rắn đánh giập đầu, cũng giống như thế!
Hỏa phượng lau vết máu bên khóe miệng, tiếp tục nhằm về phía Hắc long, triền miên giao chiến....
Đây... đây là ma thú cảnh giới thần vương?
Mọi người đồng loạt ngây ngẩn.
Bọn họ thật không ngờ trong tay Mộ Như Nguyệt lại có một ma thú thần vương! Khó trách nàng dám tới đây một mình, có một ma thú như thế so với những người ở phủ quận chủ thì mạnh hơn rất nhiều.
Hỏa phượng cao ngạo lạnh lùng nhìn Hắc long trước mặt, đôi mắt đỏ như lửa tràn đầy vẻ trào phúng.
Ngươi... ngươi là...
Hắc long kinh ngạc nhìn chằm chằm Hỏa phượng, một lúc lâu sau mới nhớ ra thân phận đối phương, thanh âm vốn lạnh lẽo bén nhọn trở nên hoảng sợ.
Không thể nào! Sao ngươi có thể là Hỏa phượng năm đó đi theo bên cạnh Vô Vong đại nhân?
Thời điểm đó, không ai mà không biết Vô Vong đại nhân đại biểu cho điều gì.
Đó chính là cường giả đã từng đứng trên đỉnh cao quan sát chúng sinh, ma thú bên cạnh hắn đều rất cường hãn! Nhưng tại sao Hỏa Phượng lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa, còn xưng nữ nhân này là chủ nhân?
Hắc long hung hăng hít một ngụm khí lạnh, đáy lòng chấn động không nói nên lời....
Vô Vong? Lăng Thiên cau mày, nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt sắc của Mộ Như Nguyệt: Vô Vong là đệ nhất cường giả ngàn năm trước! Tuy ta chưa từng gặp hắn nhưng đã đọc một số sự tích của hắn trong sách cổ, nam nhân đã từng giận dữ vì hồng nhan, vì thê tử của mình mà tru sát vô số kẻ địch, cuối cùng vẫn ngã xuống! Nhưng ma thú của Vô Vong đại nhân tại sao lại nhận nàng là chủ nhân? Nàng và Vô Vong có quan hệ gì?
Trong lòng mọi người đều chấn động, ánh mất tràn đầy nghi hoặc.
Nhưng càng nhiều hơn là kinh ngạc....
Vốn dĩ cho rằng nàng có ma thú thần vương là đủ rồi, nhưng không ngờ ma thú này còn từng đi theo Vô Vong, cũng có nghĩa là, chờ nàng khôi phục thực lực ngàn năm trước, nhất định sẽ cường đại đến mức không ai so được! Sao... tại sao lại như vậy? Sắc mặt Ân Hoa tái nhợt, tự mình lẩm bẩm.
Kết quả này thật sự làm hắn tuyệt vọng...
Rống!
Hắc long bỗng rống lên một tiếng kinh thiên: Cho dù ngươi là Hỏa phượng hoàng thì thế nào? Thực lực hiện tại của ngươi đã giảm sút ngang bằng ta, nữ nhân này cũng không phải Vô Vong!
Hắc long rất sợ hãi, hắn đã từng chứng kiến Vô Vong giết chóc, bây giờ đắc tội ma thú của hắn, nếu nam nhân kia còn sống nhất định sẽ giết hắn!
Cho nên dưới nỗi sợ hãi tột độ, Hắc long trở nên điên cuồng, hiện tại hắn chỉ có một ý nghĩ, chính là giết hết những người đó!
Chủ nhân, ngươi lui ra, chuyện kế tiếp cứ giao cho ta xử lý, hôm nay chúng ta có thịt long ăn.
Hỏa phượng nở nụ cười âm hiểm, nàng chậm rãi nâng tay lên, một thanh trường kiếm đỏ như lửa lập tức xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng cầm lấy kiếm, thân hình chợt lóe nhằm về phía Hắc long.
Cút ngay!
Hắc long vung đuôi về phía Hỏa phượng, nàng lập tức tránh né, trường kiếm không hề do dự đâm vào thân thể Hắc long.
Ngao!
Hắc long bị đau hét lớn một tiếng, thần sắc trở nên dữ tợn, vung đuôi về phía Hỏa phượng, hất nàng văng ra xa mấy mét.
Đánh rắn đánh giập đầu, cũng giống như thế!
Hỏa phượng lau vết máu bên khóe miệng, tiếp tục nhằm về phía Hắc long, triền miên giao chiến....
/1551
|