Editor: Tường An
Ngươi nói cái gì? Ân Hoa đột nhiên đứng bật dậy, sắc mặt xanh mét nói: Ngươi nói nữ nhân kia đã trở lại?
Nói tới đây, Ân Hoa siết chặt nắm đấm, khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ.
Ân Phương cẩn thận liếc Ân Hoa một cái, nói: Ta tận mắt nhìn thấy nàng đi cùng Thu Mi trở về, còn có nam nhân mắt tím kia nữa...
Đáng chết! Ân Hoa cắn răng nói, Nữ nhân kia đúng là mạng lớn, như vậy mà cũng không chết được! Khi nào Lăng thiếu gia đến đây?
Phỏng chừng sắp tới rồi...
Hừ! Ân Hoa hừ lạnh, Chờ Lăng thiếu gia đến đây, tất cả bọn họ đều phải chết! Lăng thiếu gia đã sớm nhìn trúng đống đan dược của phủ quận chủ, lần này làm sao có thể bỏ qua cho bọn họ?
Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được cười lên, nụ cười kia cực kì âm lãnh, hiểm độc...
Đám hỗn đản Ân gia, lăn hết ra đây cho ta!
Đúng lúc này, một tiếng rống kinh thiên bên ngoài cửa lớn Ân gia truyền vào làm sắc mặt Ân Hoa đột nhiên trầm xuống.
Bọn họ thế nhưng tới rồi! Đi, chúng ta ra ngoài nhìn xem, dù sao Lăng thiếu gia cũng sắp đến đây, lúc đó chính là ngày chết của bọn họ!
Thanh âm Ân Hoa tàn nhẫn cực độ, làm Ân Phương cũng nhịn không được mà rùng mình....
Nhất kiếm phá thiên!
Đám người Ân gia vừa bước ra đến cửa liền nhìn thấy một thanh cự kiếm từ trên không trung chém xuống, oanh một tiếng, đại môn màu đỏ trực tiếp bị chém thành hai nửa...
Các ngươi đang làm gì? Ân Hoa giận tím mặt, Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghe câu, đánh người không vả mặt, giết người không chém cửa? Vậy mà các ngươi dám to gan chém đại môn Ân gia ta, ta tuyệt đối không tha thứ cho các ngươi!
Trong thế giới cường giả, đại môn tương đương với mặt mũi, nếu đại môn bị hủy tương đương thể diện bị chà đạp, Ân Hoa làm sao không giận dữ cho được?Có điều, nhìn thấy Mộ Như Nguyệt dẫn đầu đám người, ánh mắt Ân Hoa trầm xuống: Ngươi cư nhiên còn sống!
Thất vọng sao? Mộ Như Nguyệt cười nói: Nghe nói trong khoảng thời gian này, ngươi đã làm rất nhiều chuyện tốt đối với phủ quận chủ chúng ta, không biết ta nên báo đáp ngươi thế nào đây?
Mộ Như Nguyệt chậm rãi bước về phía Ân Hoa, ý cười trên môi càng sâu.
Hừ! Ân Hoa hừ lạnh, Ngươi chẳng qua là một thần vương sơ cấp thôi, làm sao so được với thần vương trung cấp như ta? Ta đã từng bại bởi ngươi là vì ta kỹ không bằng ngươi, lần này ta chắc chắn sẽ báo mối thù ngày đó!
Hận!
Làm sao Ân Hoa có thể không hận?
Nửa năm trước, chính nữ nhân này đã hung hăng dẫm nát tôn nghiêm của hắn dưới chân! Làm hắn hận không thể đem nàng bầm thây vạn đoạn.
Lúc trước hắn cho rằng nàng đã chết, cho nên chỉ có thể chôn hận ý vào lòng, hiện tại nếu nàng còn sống mà thực lực của hắn đã vượt qua nàng, vậy... nàng tất nhiên sẽ chết không toàn thây!
Ha ha ha!
Cùng với tiếng cười tràn ngập hận ý vang lên, khí thế toàn thân Ân Hoa khuếch tán ra, che trời lấp đất hướng về phía Mộ Như Nguyệt...
Nhưng mà dưới khí thế cường đại kia, sắc mặt Mộ Như Nguyệt vẫn trước sau như một, thản nhiên nhìn Ân Hoa cách đó không xa.
Ngươi cũng chỉ có chút khí thế này thôi sao? Mộ Như Nguyệt cười nói.
Nụ cười nở rộ trên dung nhan tuyệt sắc càng khiến nàng thêm khuynh quốc khuynh thành...
Cái gì?
Ân Hoa sửng sốt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đã xuất hiện trước mặt, môi mỏng khẽ nhếch, phun ra bốn chữ: Nhất kiếm phá thiên!
Ngươi nói cái gì? Ân Hoa đột nhiên đứng bật dậy, sắc mặt xanh mét nói: Ngươi nói nữ nhân kia đã trở lại?
Nói tới đây, Ân Hoa siết chặt nắm đấm, khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ.
Ân Phương cẩn thận liếc Ân Hoa một cái, nói: Ta tận mắt nhìn thấy nàng đi cùng Thu Mi trở về, còn có nam nhân mắt tím kia nữa...
Đáng chết! Ân Hoa cắn răng nói, Nữ nhân kia đúng là mạng lớn, như vậy mà cũng không chết được! Khi nào Lăng thiếu gia đến đây?
Phỏng chừng sắp tới rồi...
Hừ! Ân Hoa hừ lạnh, Chờ Lăng thiếu gia đến đây, tất cả bọn họ đều phải chết! Lăng thiếu gia đã sớm nhìn trúng đống đan dược của phủ quận chủ, lần này làm sao có thể bỏ qua cho bọn họ?
Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được cười lên, nụ cười kia cực kì âm lãnh, hiểm độc...
Đám hỗn đản Ân gia, lăn hết ra đây cho ta!
Đúng lúc này, một tiếng rống kinh thiên bên ngoài cửa lớn Ân gia truyền vào làm sắc mặt Ân Hoa đột nhiên trầm xuống.
Bọn họ thế nhưng tới rồi! Đi, chúng ta ra ngoài nhìn xem, dù sao Lăng thiếu gia cũng sắp đến đây, lúc đó chính là ngày chết của bọn họ!
Thanh âm Ân Hoa tàn nhẫn cực độ, làm Ân Phương cũng nhịn không được mà rùng mình....
Nhất kiếm phá thiên!
Đám người Ân gia vừa bước ra đến cửa liền nhìn thấy một thanh cự kiếm từ trên không trung chém xuống, oanh một tiếng, đại môn màu đỏ trực tiếp bị chém thành hai nửa...
Các ngươi đang làm gì? Ân Hoa giận tím mặt, Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghe câu, đánh người không vả mặt, giết người không chém cửa? Vậy mà các ngươi dám to gan chém đại môn Ân gia ta, ta tuyệt đối không tha thứ cho các ngươi!
Trong thế giới cường giả, đại môn tương đương với mặt mũi, nếu đại môn bị hủy tương đương thể diện bị chà đạp, Ân Hoa làm sao không giận dữ cho được?Có điều, nhìn thấy Mộ Như Nguyệt dẫn đầu đám người, ánh mắt Ân Hoa trầm xuống: Ngươi cư nhiên còn sống!
Thất vọng sao? Mộ Như Nguyệt cười nói: Nghe nói trong khoảng thời gian này, ngươi đã làm rất nhiều chuyện tốt đối với phủ quận chủ chúng ta, không biết ta nên báo đáp ngươi thế nào đây?
Mộ Như Nguyệt chậm rãi bước về phía Ân Hoa, ý cười trên môi càng sâu.
Hừ! Ân Hoa hừ lạnh, Ngươi chẳng qua là một thần vương sơ cấp thôi, làm sao so được với thần vương trung cấp như ta? Ta đã từng bại bởi ngươi là vì ta kỹ không bằng ngươi, lần này ta chắc chắn sẽ báo mối thù ngày đó!
Hận!
Làm sao Ân Hoa có thể không hận?
Nửa năm trước, chính nữ nhân này đã hung hăng dẫm nát tôn nghiêm của hắn dưới chân! Làm hắn hận không thể đem nàng bầm thây vạn đoạn.
Lúc trước hắn cho rằng nàng đã chết, cho nên chỉ có thể chôn hận ý vào lòng, hiện tại nếu nàng còn sống mà thực lực của hắn đã vượt qua nàng, vậy... nàng tất nhiên sẽ chết không toàn thây!
Ha ha ha!
Cùng với tiếng cười tràn ngập hận ý vang lên, khí thế toàn thân Ân Hoa khuếch tán ra, che trời lấp đất hướng về phía Mộ Như Nguyệt...
Nhưng mà dưới khí thế cường đại kia, sắc mặt Mộ Như Nguyệt vẫn trước sau như một, thản nhiên nhìn Ân Hoa cách đó không xa.
Ngươi cũng chỉ có chút khí thế này thôi sao? Mộ Như Nguyệt cười nói.
Nụ cười nở rộ trên dung nhan tuyệt sắc càng khiến nàng thêm khuynh quốc khuynh thành...
Cái gì?
Ân Hoa sửng sốt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đã xuất hiện trước mặt, môi mỏng khẽ nhếch, phun ra bốn chữ: Nhất kiếm phá thiên!
/1551
|