Editor: Tường An
Nếu vận khí không tốt gặp phải mấy con ma thú đó, phỏng chừng sẽ không có khả năng chiến đấu...
Mộ Như Nguyệt không nói gì, tiến lên hai bước, nhìn Lục Chấn nói: Có thể bắt đầu chưa?
Tốt , Lục Chấn tán thưởng nhìn Mộ Như Nguyệt, những người khác khi nghe nói đến 10 ma thú thần vương trung cấp đều biến sắc, duy chỉ có nàng trước sau vẫn bình tĩnh thản nhiên, giống như chuyện này đối với nàng rất bình thường, Bên kia cánh cửa đó chính là trận ma thú, có gặp được ma thú cấp thấp hay không thì phải xem vận khí của ngươi, chỉ cần giết được hai mươi ma thú là có thể thông qua.
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày nhìn về phía cánh cửa cách đó không xa, hơi nao nao: Trận pháp?
Trận ma thú này chính là một trận pháp?
Nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều, lập tức đi về phía trận pháp kia, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người...
--------------
Hiện tại Mộ Như Nguyệt đang ở giữa một khu rừng rậm, bóng đêm ảm đạm, xung quanh nàng là vô số ma thú thần sắc dữ tợn...
Hai mươi ma thú? Mộ Như Nguyệt cười lạnh, Ta thấy nơi này hẳn là có hai ngàn ma thú!
Chủ nhân.
Một ánh lửa xẹt qua, Hỏa phượng đã đứng trước mặt Mộ Như Nguyệt, đồng thời đằng xà thượng cổ cũng nâng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt to tròn nhìn đám ma thú vây quanh bọn họ...
Hỏa phượng, đằng xà, giết sạch chúng nó!
Vâng, chủ nhân.
Hỏa phượng rống to một tiếng, nhanh chóng lao vào đán ma thú....
Cùng lúc này, trên quảng trường, Chu Mẫn nở nụ cười âm hiểm.
Sư phụ? Tiêu Vũ quay đầu nhìn Chu Mẫn, nói: Ngươi có động tay động chân trong đó sao?
Đúng vậy, Tiêu Vũ, ngươi xem đi, sư phụ sẽ mau báo thù cho ngươi....
Nàng cười lạnh, thần sắc càng thêm âm trầm, khủng bố.
Đúng lúc này, một thanh âm hoảng sợ truyền đến: Lục Chấn đại nhân, đại sự không tốt!
Lục Chấn cau mày, liếc mắt về phía người lảo đảo chạy đến, hỏi: Xảy ra chuyện gì?
Đại... đại nhân, trận pháp xảy ra vấn đề.
Cái gì?
Tim mọi người run lên, đồng loạt nhìn về phía người tới.
Là Thiên trận đại sư phái ta tới nói với Lục Chấn đại nhân, trận pháp bị người khác động tay động chân, trừ phi giết sạch ma thú trong đó, nếu không sẽ không thể ra ngoài.
Oanh!
Lời này giống như sét đánh giữa trời quang, làm đám người Thiên Diệp tái mặt.
Ngay cả Y Liên trước nay đầu óc vẫn luôn bình tĩnh, giờ phút này sắc mặt cũng tái nhợt...
Phải giết toàn bộ ma thú mới ra ngoài được, nói cách khác, Mộ Như Nguyệt chỉ có hai kết cục, một là chết trong tay ma thú, hai là bị nhốt trong trận pháp cho đến khi giết hết ma thú mới có thể đi ra...
Nhưng hiển nhiên để sống sót giữa hàng ngàn ma thú như vậy cực kì khó khăn, kết cục cuối cùng có khả năng sẽ là...
Lục Chấn toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: Còn không mau mời Thiên trận đại sư tới sửa lại trận pháp?
Thiên trận đại sư đang sửa chữa, nhưng ít nhất cũng phải một tháng...
Một tháng?
Lục Chấn lảo đảo vài bước, bất giác lắc đầu cười khổ.
Một tháng? Làm sao nàng có thể chống đỡ một tháng? Không ngờ trong lúc khảo hạch lại xảy ra chuyện như thế, nếu đổi lại là đệ tử khác thì không nói, cố tình lại là một thiên tài như nàng...
Nếu nàng chết, tất nhiên sẽ là tổn thất của học viện...
Nếu vận khí không tốt gặp phải mấy con ma thú đó, phỏng chừng sẽ không có khả năng chiến đấu...
Mộ Như Nguyệt không nói gì, tiến lên hai bước, nhìn Lục Chấn nói: Có thể bắt đầu chưa?
Tốt , Lục Chấn tán thưởng nhìn Mộ Như Nguyệt, những người khác khi nghe nói đến 10 ma thú thần vương trung cấp đều biến sắc, duy chỉ có nàng trước sau vẫn bình tĩnh thản nhiên, giống như chuyện này đối với nàng rất bình thường, Bên kia cánh cửa đó chính là trận ma thú, có gặp được ma thú cấp thấp hay không thì phải xem vận khí của ngươi, chỉ cần giết được hai mươi ma thú là có thể thông qua.
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày nhìn về phía cánh cửa cách đó không xa, hơi nao nao: Trận pháp?
Trận ma thú này chính là một trận pháp?
Nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều, lập tức đi về phía trận pháp kia, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người...
--------------
Hiện tại Mộ Như Nguyệt đang ở giữa một khu rừng rậm, bóng đêm ảm đạm, xung quanh nàng là vô số ma thú thần sắc dữ tợn...
Hai mươi ma thú? Mộ Như Nguyệt cười lạnh, Ta thấy nơi này hẳn là có hai ngàn ma thú!
Chủ nhân.
Một ánh lửa xẹt qua, Hỏa phượng đã đứng trước mặt Mộ Như Nguyệt, đồng thời đằng xà thượng cổ cũng nâng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt to tròn nhìn đám ma thú vây quanh bọn họ...
Hỏa phượng, đằng xà, giết sạch chúng nó!
Vâng, chủ nhân.
Hỏa phượng rống to một tiếng, nhanh chóng lao vào đán ma thú....
Cùng lúc này, trên quảng trường, Chu Mẫn nở nụ cười âm hiểm.
Sư phụ? Tiêu Vũ quay đầu nhìn Chu Mẫn, nói: Ngươi có động tay động chân trong đó sao?
Đúng vậy, Tiêu Vũ, ngươi xem đi, sư phụ sẽ mau báo thù cho ngươi....
Nàng cười lạnh, thần sắc càng thêm âm trầm, khủng bố.
Đúng lúc này, một thanh âm hoảng sợ truyền đến: Lục Chấn đại nhân, đại sự không tốt!
Lục Chấn cau mày, liếc mắt về phía người lảo đảo chạy đến, hỏi: Xảy ra chuyện gì?
Đại... đại nhân, trận pháp xảy ra vấn đề.
Cái gì?
Tim mọi người run lên, đồng loạt nhìn về phía người tới.
Là Thiên trận đại sư phái ta tới nói với Lục Chấn đại nhân, trận pháp bị người khác động tay động chân, trừ phi giết sạch ma thú trong đó, nếu không sẽ không thể ra ngoài.
Oanh!
Lời này giống như sét đánh giữa trời quang, làm đám người Thiên Diệp tái mặt.
Ngay cả Y Liên trước nay đầu óc vẫn luôn bình tĩnh, giờ phút này sắc mặt cũng tái nhợt...
Phải giết toàn bộ ma thú mới ra ngoài được, nói cách khác, Mộ Như Nguyệt chỉ có hai kết cục, một là chết trong tay ma thú, hai là bị nhốt trong trận pháp cho đến khi giết hết ma thú mới có thể đi ra...
Nhưng hiển nhiên để sống sót giữa hàng ngàn ma thú như vậy cực kì khó khăn, kết cục cuối cùng có khả năng sẽ là...
Lục Chấn toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: Còn không mau mời Thiên trận đại sư tới sửa lại trận pháp?
Thiên trận đại sư đang sửa chữa, nhưng ít nhất cũng phải một tháng...
Một tháng?
Lục Chấn lảo đảo vài bước, bất giác lắc đầu cười khổ.
Một tháng? Làm sao nàng có thể chống đỡ một tháng? Không ngờ trong lúc khảo hạch lại xảy ra chuyện như thế, nếu đổi lại là đệ tử khác thì không nói, cố tình lại là một thiên tài như nàng...
Nếu nàng chết, tất nhiên sẽ là tổn thất của học viện...
/1551
|