Editor: Tường An
Sắc mặt Thiên trận đại sư từ khinh thường biến thành khiếp sợ, kinh ngạc nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.
Nha đầu, ngươi biết thuật luyện trận?
So với luyện đan, thuật luyện trận ít được chú ý hơn, ở Thần giới có rất ít người lựa chọn thuật luyện trận, cơ hồ đếm được trên đầu ngón tay.
Cho nên Thiên trận không ngờ Mộ Như Nguyệt sẽ biết thuật luyện trận...
Có học sơ sơ. Mộ Như Nguyệt cười nhạt.
Nàng quả thật chỉ học được một chút thôi, nhưng chỉ một chút đó cũng đủ được lợi không ít...
Dứt lời, Mộ Như Nguyệt dời mắt nhìn nam nhân đứng trong đám người, ánh mắt đạm mạc trở nên nhu hòa.
Trong một tháng này, đại khái chỉ có Dạ Vô Trần biết rõ nàng sẽ không gặp bất kì nguy hiểm gì.
Nhưng dù vậy, nàng cũng biết vướng bận trong lòng hắn...
Ánh mắt hai người chạm nhau, thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc này, đám người ồn ào náo nhiệt xung quanh đều biến mất, cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ...
Ánh mắt Dạ Vô Trần dịu dàng như nàng, toàn thân tản ra tia sáng nhu hòa.
Khụ khụ! Lục Chấn hồi phục tinh thần, ho khan hai tiếng, nói: Bởi vì xảy ra chút biến cố cho nên khảo hạch sẽ tạm hoãn lại, chờ ngay mai tiếp tục, bây giờ các vị có thể giải tán rồi...
Lúc nói chuyện, tầm mắt hắn quét về phía Mộ Như Nguyệt, đáy mắt hiện lên một tia sáng.
Nha đầu này quả thật là nhân tài! Nếu có thể tiến cử cho viện trưởng đại nhân, nói không chừng học viện sẽ có thêm một thiên tài tuyệt thế...
Nguyệt Nhi, ngươi rốt cuộc làm thế nào vậy?
Trong kí túc xá, hai mắt Lisa sáng ngời nhìn Mộ Như Nguyệt, vui sướng hỏi, Ngươi có nhìn thấy không, hôm nay hai thầy trò Chu Mẫn đều bị ngươi dọa thảm! Các nàng đại khái không ngờ ngươi có thể tự phá vỡ trận pháp! Hừ! Xem lần sau bọn hắn còn dám giở trò hay không! Mộ Như Nguyệt cười khẽ, không nói thêm gì, chỉ đổi đề tài: Sắp đến trận cuối cùng của kì khảo hạch rồi, các ngươi đều chuẩn bị tốt chưa?
Hì hì , Lisa cười duyên, nói: Nguyệt Nhi, Thiên Diệp, Y Liên, ta tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng cho các ngươi! Chúng ta nhất định sẽ cùng nhau lưu lại học viện.
Đây là lời thề của nàng, bất luận thế nào, trận đấu cuối cùng này không thể thua...
Mộ Như Nguyệt.
Đúng lúc này, một thanh âm từ ngoài cửa truyền vào.
Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn lại thì thấy Lục Chấn từ ngoài cửa đi vào, tầm mắt đảo qua một lượt rồi dừng trên người Mộ Như Nguyệt.
Viện trưởng đại nhân cho mời.
Viện trưởng?
Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt.
Nàng đột nhiên nhớ tới Hỏa phượng đã từng nói, viện trưởng học viện Thần là người quen của Vô Vong, trước nay hành tung của viện trưởng rất thần bí cho nên nàng chưa từng nghe thấy tin tức gì.
Hiện tại, viện trưởng thế nhưng muốn gặp nàng?
Được. Mộ Như Nguyệt nhíu mày, gật đầu nói: Ngươi đi trước dẫn đường, hiện tại ta lập tức đi gặp viện trưởng đại nhân thần bí kia.
Dứt lời, trong mắt nàng xẹt qua một tia sáng.
Không biết viện trưởng này rốt cuộc là người thế nào...
Viện trưởng đại nhân đang chờ ở sau núi, Mộ cô nương, mời đi bên này.
Lục Chấn ôm quyền, gương mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt cũng toát ra vẻ tán thưởng...
Sắc mặt Thiên trận đại sư từ khinh thường biến thành khiếp sợ, kinh ngạc nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.
Nha đầu, ngươi biết thuật luyện trận?
So với luyện đan, thuật luyện trận ít được chú ý hơn, ở Thần giới có rất ít người lựa chọn thuật luyện trận, cơ hồ đếm được trên đầu ngón tay.
Cho nên Thiên trận không ngờ Mộ Như Nguyệt sẽ biết thuật luyện trận...
Có học sơ sơ. Mộ Như Nguyệt cười nhạt.
Nàng quả thật chỉ học được một chút thôi, nhưng chỉ một chút đó cũng đủ được lợi không ít...
Dứt lời, Mộ Như Nguyệt dời mắt nhìn nam nhân đứng trong đám người, ánh mắt đạm mạc trở nên nhu hòa.
Trong một tháng này, đại khái chỉ có Dạ Vô Trần biết rõ nàng sẽ không gặp bất kì nguy hiểm gì.
Nhưng dù vậy, nàng cũng biết vướng bận trong lòng hắn...
Ánh mắt hai người chạm nhau, thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc này, đám người ồn ào náo nhiệt xung quanh đều biến mất, cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ...
Ánh mắt Dạ Vô Trần dịu dàng như nàng, toàn thân tản ra tia sáng nhu hòa.
Khụ khụ! Lục Chấn hồi phục tinh thần, ho khan hai tiếng, nói: Bởi vì xảy ra chút biến cố cho nên khảo hạch sẽ tạm hoãn lại, chờ ngay mai tiếp tục, bây giờ các vị có thể giải tán rồi...
Lúc nói chuyện, tầm mắt hắn quét về phía Mộ Như Nguyệt, đáy mắt hiện lên một tia sáng.
Nha đầu này quả thật là nhân tài! Nếu có thể tiến cử cho viện trưởng đại nhân, nói không chừng học viện sẽ có thêm một thiên tài tuyệt thế...
Nguyệt Nhi, ngươi rốt cuộc làm thế nào vậy?
Trong kí túc xá, hai mắt Lisa sáng ngời nhìn Mộ Như Nguyệt, vui sướng hỏi, Ngươi có nhìn thấy không, hôm nay hai thầy trò Chu Mẫn đều bị ngươi dọa thảm! Các nàng đại khái không ngờ ngươi có thể tự phá vỡ trận pháp! Hừ! Xem lần sau bọn hắn còn dám giở trò hay không! Mộ Như Nguyệt cười khẽ, không nói thêm gì, chỉ đổi đề tài: Sắp đến trận cuối cùng của kì khảo hạch rồi, các ngươi đều chuẩn bị tốt chưa?
Hì hì , Lisa cười duyên, nói: Nguyệt Nhi, Thiên Diệp, Y Liên, ta tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng cho các ngươi! Chúng ta nhất định sẽ cùng nhau lưu lại học viện.
Đây là lời thề của nàng, bất luận thế nào, trận đấu cuối cùng này không thể thua...
Mộ Như Nguyệt.
Đúng lúc này, một thanh âm từ ngoài cửa truyền vào.
Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn lại thì thấy Lục Chấn từ ngoài cửa đi vào, tầm mắt đảo qua một lượt rồi dừng trên người Mộ Như Nguyệt.
Viện trưởng đại nhân cho mời.
Viện trưởng?
Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt.
Nàng đột nhiên nhớ tới Hỏa phượng đã từng nói, viện trưởng học viện Thần là người quen của Vô Vong, trước nay hành tung của viện trưởng rất thần bí cho nên nàng chưa từng nghe thấy tin tức gì.
Hiện tại, viện trưởng thế nhưng muốn gặp nàng?
Được. Mộ Như Nguyệt nhíu mày, gật đầu nói: Ngươi đi trước dẫn đường, hiện tại ta lập tức đi gặp viện trưởng đại nhân thần bí kia.
Dứt lời, trong mắt nàng xẹt qua một tia sáng.
Không biết viện trưởng này rốt cuộc là người thế nào...
Viện trưởng đại nhân đang chờ ở sau núi, Mộ cô nương, mời đi bên này.
Lục Chấn ôm quyền, gương mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt cũng toát ra vẻ tán thưởng...
/1551
|