Editor: Tường An
Lúc nói lời này, thần sắc Lâm Nhược Ngữ kiên định, trong mắt ẩn chứa hàn ý lạnh thấu xương.
Mộ Như Nguyệt khẽ nhấp môi, cũng không nói thêm gì, nàng vẫn rất có hảo cảm với nữ nhân này.
Có điều, trước khi điều tra rõ chuyện gì xảy ra, nàng không muốn cho bất kì ai biết quan hệ giữa nàng và Vô Vong...
Nha đầu , Lâm Nhược Ngữ vỗ vỗ vai Mộ Như Nguyệt, thần sắc nhu hòa, Ta đánh giá cao tiền đồ của ngươi, có lẽ sẽ có một ngày, ngươi giống nam nhân kia, trưởng thành đến mức làm ta phải ngước nhìn...
Mà nàng, cũng rất chờ mong ngày đó...
Ngữ di, ta đi xuống nghỉ ngơi trước.
Được. Lâm Nhược Ngữ cười nói, Có chuyện gì nhớ đến tìm Ngữ di, trong học viện này có ta chống lưng cho ngươi, sẽ không ai dám can đảm động đến ngươi.
Trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp, thần sắc không lạnh lùng như lúc đầu nữa, trên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Nàng nhìn Lâm Nhược Ngữ lần cuối, xoay người rời đi...
Sau khi Mộ Như Nguyệt rời đi, ý cười trên mặt Lâm Nhược Ngữ dần biến mất, nàng khẽ cau mày, lẳng lặng nhìn thân ảnh đi xa.
Viện trưởng.
Bỗng nhiên, một thanh âm già nua từ phía sau vang lên.
Lão giả từ trên không trung hạ xuống, nghi hoặc hỏi: Ngươi muốn bồi dưỡng nàng?
Bồi dưỡng? Lâm Nhược Ngữ mỉm cười lắc đầu, Vinh lão, ngươi không cảm thấy, lấy thực lực của ta không đủ bồi dưỡng nàng sao? Nàng quá giống người kia, giống đến mức khiến ta dường như lại lần nữa nhìn thấy nam nhân kia...
Nam nhân cả đời nàng không thể quên!
Lâm Nhược Ngữ cười khổ, ánh mắt có chút bi ai, đáng tiếc, nàng yêu say đắm, cuối cùng không có kết quả gì...
Có lẽ vì nàng quá giống hắn mới có thể khiến ta lau mắt mà nhìn. Lâm Nhược Ngữ chậm rãi xoay người nhìn lão giả, nhàn nhạt hỏi: Vinh lão, có tin tức của hắn không?
Nhìn nét mặt mệt mỏi của Lâm Nhược Ngữ, Vinh lão đau lòng thở dài.
Viện trưởng, ta đã phái rất nhiều người tìm hiểu tin tức Vô Vong khắp nơi nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm được hắn.
Ánh mắt Lâm Nhược Ngữ trầm xuống, trên mặt lộ ra vô tận tang thương.
Đã trôi qua hơn ngàn năm rồi, Vô Vong, ngươi rốt cuộc ở đâu chứ...
Vinh lão lẳng lặng nhìn Lâm Nhược Ngữ, bất giác cảm thấy đau lòng thay nàng.
Nàng đã từng tỏa sáng rực rỡ, phong tư trác tuyệt, cuối cùng, vì nam nhân kia mà biến mình thành bộ dáng như vậy...
Viện trưởng hiện tại còn đâu phong thái năm đó? Nghiễm nhiên trở thành một thôn phụ bình thường...
Vinh lão. Lâm Nhược Ngữ cười nhạt, nói: Ta muốn rời khỏi sau núi.
Viện trưởng.
Vinh lão ngây ngẩn.
Kể từ ngàn năm trước, sau khi Vô Vong đại nhân mất tích, viện trưởng không ra ngoài tìm kiếm tung tích của hắn thì nhốt mình ở sau núi tĩnh tâm tu luyện, đã ngàn năm không xuất hiện trước mắt người đời.
Toàn bộ học viện, ngoại trừ hắn đi theo bên cạnh nàng, cũng chỉ có một người biết viện trưởng đang ở nơi này...
Cho dù là trưởng lão của học viện cũng không biết mặt mũi viện trưởng trông thế nào.
Viện trưởng, ngươi rốt cuộc muốn rời núi rồi.
Sau khoảnh khắc kinh ngạc, trong lòng Vinh lão mừng như điên.
Trời biết, thời gian viện trưởng không lộ diện, hắn vẫn luôn thay nàng xử lý công việc của học viện, mà hắn đã sớm phiền chán cuộc sống như vậy rồi...
Lúc nói lời này, thần sắc Lâm Nhược Ngữ kiên định, trong mắt ẩn chứa hàn ý lạnh thấu xương.
Mộ Như Nguyệt khẽ nhấp môi, cũng không nói thêm gì, nàng vẫn rất có hảo cảm với nữ nhân này.
Có điều, trước khi điều tra rõ chuyện gì xảy ra, nàng không muốn cho bất kì ai biết quan hệ giữa nàng và Vô Vong...
Nha đầu , Lâm Nhược Ngữ vỗ vỗ vai Mộ Như Nguyệt, thần sắc nhu hòa, Ta đánh giá cao tiền đồ của ngươi, có lẽ sẽ có một ngày, ngươi giống nam nhân kia, trưởng thành đến mức làm ta phải ngước nhìn...
Mà nàng, cũng rất chờ mong ngày đó...
Ngữ di, ta đi xuống nghỉ ngơi trước.
Được. Lâm Nhược Ngữ cười nói, Có chuyện gì nhớ đến tìm Ngữ di, trong học viện này có ta chống lưng cho ngươi, sẽ không ai dám can đảm động đến ngươi.
Trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp, thần sắc không lạnh lùng như lúc đầu nữa, trên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Nàng nhìn Lâm Nhược Ngữ lần cuối, xoay người rời đi...
Sau khi Mộ Như Nguyệt rời đi, ý cười trên mặt Lâm Nhược Ngữ dần biến mất, nàng khẽ cau mày, lẳng lặng nhìn thân ảnh đi xa.
Viện trưởng.
Bỗng nhiên, một thanh âm già nua từ phía sau vang lên.
Lão giả từ trên không trung hạ xuống, nghi hoặc hỏi: Ngươi muốn bồi dưỡng nàng?
Bồi dưỡng? Lâm Nhược Ngữ mỉm cười lắc đầu, Vinh lão, ngươi không cảm thấy, lấy thực lực của ta không đủ bồi dưỡng nàng sao? Nàng quá giống người kia, giống đến mức khiến ta dường như lại lần nữa nhìn thấy nam nhân kia...
Nam nhân cả đời nàng không thể quên!
Lâm Nhược Ngữ cười khổ, ánh mắt có chút bi ai, đáng tiếc, nàng yêu say đắm, cuối cùng không có kết quả gì...
Có lẽ vì nàng quá giống hắn mới có thể khiến ta lau mắt mà nhìn. Lâm Nhược Ngữ chậm rãi xoay người nhìn lão giả, nhàn nhạt hỏi: Vinh lão, có tin tức của hắn không?
Nhìn nét mặt mệt mỏi của Lâm Nhược Ngữ, Vinh lão đau lòng thở dài.
Viện trưởng, ta đã phái rất nhiều người tìm hiểu tin tức Vô Vong khắp nơi nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm được hắn.
Ánh mắt Lâm Nhược Ngữ trầm xuống, trên mặt lộ ra vô tận tang thương.
Đã trôi qua hơn ngàn năm rồi, Vô Vong, ngươi rốt cuộc ở đâu chứ...
Vinh lão lẳng lặng nhìn Lâm Nhược Ngữ, bất giác cảm thấy đau lòng thay nàng.
Nàng đã từng tỏa sáng rực rỡ, phong tư trác tuyệt, cuối cùng, vì nam nhân kia mà biến mình thành bộ dáng như vậy...
Viện trưởng hiện tại còn đâu phong thái năm đó? Nghiễm nhiên trở thành một thôn phụ bình thường...
Vinh lão. Lâm Nhược Ngữ cười nhạt, nói: Ta muốn rời khỏi sau núi.
Viện trưởng.
Vinh lão ngây ngẩn.
Kể từ ngàn năm trước, sau khi Vô Vong đại nhân mất tích, viện trưởng không ra ngoài tìm kiếm tung tích của hắn thì nhốt mình ở sau núi tĩnh tâm tu luyện, đã ngàn năm không xuất hiện trước mắt người đời.
Toàn bộ học viện, ngoại trừ hắn đi theo bên cạnh nàng, cũng chỉ có một người biết viện trưởng đang ở nơi này...
Cho dù là trưởng lão của học viện cũng không biết mặt mũi viện trưởng trông thế nào.
Viện trưởng, ngươi rốt cuộc muốn rời núi rồi.
Sau khoảnh khắc kinh ngạc, trong lòng Vinh lão mừng như điên.
Trời biết, thời gian viện trưởng không lộ diện, hắn vẫn luôn thay nàng xử lý công việc của học viện, mà hắn đã sớm phiền chán cuộc sống như vậy rồi...
/1551
|