Editor: Tường An
Thanh âm nam nhân kiêu ngạo cuồng vọng, con ngươi màu xám mang theo tia tối tăm.
Bàn tay Mộ Như Nguyệt vừa giơ lên, Cửu thiên long viêm kiếm liền xuất hiện trong tay nàng.
Nàng cười nhạt nói: Một khi đã như vậy, ta sẽ không khách khí, nhất kiếm phá thiên!
Nhất kiếm phá thiên?
Đứng trong đám người, Lâm Nhược Ngữ vừa nghe thấy bốn chữ này, thân thể đột nhiên cứng đờ, không dám tin ngẩng đầu nhìn nữ tử trên lôi đài.
Nhất kiếm phá thiên, làm sao có thể? Tại sao nàng lại biết nhất kiếm phá thiên?
Nhất kiếm phá thiên là tuyệt kỹ thành danh của Vô Vong năm đó, tại sao nàng lại biết?
Giờ khắc này, thần sắc Lâm Nhược Ngữ kích động, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.
Ánh mắt nàng tràn ngập tham luyến, tựa như muốn nhớ kỹ trong lòng, chỉ có như thế nàng mới có thể giữ vững niềm tin rằng nam nhân kia còn sống trên cõi đời này...
Oanh!
Ngọn lửa từ trên không trung chém xuống, bức Sở Cuồng lui lại vài bước.
Khuôn mặt anh tuấn hơi ngước lên, khẽ nheo mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, sau đó bất chợt vọt qua, trong lòng bàn tay bùng lên một ngọn lửa xanh biếc, hung hăng bắn về phía nàng...
Cảm nhận được hơi thở phía sau, Mộ Như Nguyệt vội vàng chiến đấu, vung đại kiếm lên, bắn một ngọn lửa mãnh liệt về phía Sở Cuồng, lần nữa bức hắn lui vài bước...
Mọi người vốn chờ xem kịch vui thấy một màn này, bất giác trợn tròn mắt.
Trong tưởng tượng của bọn họ, hẳn là Sở Cuồng hạ gục Mộ Như Nguyệt trong nháy mắt, tại sao cuối cùng lại là hắn bị bức lui mấy bước?
Ngươi đã có tư cách khiến ta rút kiếm! Sở Cuồng lãnh ngạo, từ trên cao nhìn xuống Mộ Như Nguyệt...
Rồi sau đó, hắn chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng cầm chuôi đao sau lưng...
Rút đao? Sở Cuồng muốn rút đao?
Phải biết rằng, Sở Cuồng chiến đấu chưa bao giờ phải rút đao, chỉ có người thực lực được hắn tán thành mới có thể khiến hắn rút chiến đao! Chẳng lẽ thực lực nữ nhân này đã có thể khiến hắn tán thành rồi?
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, khiếp sợ nhìn Mộ Như Nguyệt.
Nữ nhân này rốt cuộc có năng lực mạnh thế nào mới có thể khiến Sở Cuồng rút đao?
Thời điểm Sở Cuồng rút chiến đao ra, khí thế cường đại bắt đầu khởi động, hủy thiên diệt địa ập về phía Mộ Như Nguyệt.
Nam nhân cầm chặt chiến đao trong tay, quanh thân nổi lên một trận cuồng phong...
Ha ha , Chu Mẫn cười nói, Với thực lực của Sở Cuồng, hoàn toàn có thể chiến thắng nàng, chẳng qua, nữ nhân này vẫn làm ta kinh ngạc, lại có thể khiến Sở Cuồng rút đao! Thật đáng tiếc, một khi Sở Cuồng rút đao, nàng ngay cả một chiêu của hắn cũng không đỡ được...
Cuồng phong ngưng tụ trong tay Sở Cuồng, đại đao chém xuống, mặt đất nứt toác, đất đá cuốn lên bắn về phía Mộ Như Nguyệt.
Chứng kiến công kích cường đại như thế, mọi người đều tiếc hận không thôi.
Xem ra lần này, nàng thua chắc rồi...
Nháy mắt, cuồng phong mãnh liệt đánh vào ngực Mộ Như Nguyệt, thân thể nàng bay ngược ra ngoài, ngã mạnh xuống đất.
Chu Mẫn nhìn Mộ Như Nguyệt ngã xuống, nhàn nhạt cười nói: Trận thi đấu đầu tiên, thắng bại đã rõ, vậy...
Khoan đã!
Lời còn chưa dứt liền bị cắt ngang, Chu Mẫn nhíu mày quét mắt về phía nữ tử từ trên mặt đất bò dậy: Thế nhưng còn có thể đứng lên?
Thanh âm nam nhân kiêu ngạo cuồng vọng, con ngươi màu xám mang theo tia tối tăm.
Bàn tay Mộ Như Nguyệt vừa giơ lên, Cửu thiên long viêm kiếm liền xuất hiện trong tay nàng.
Nàng cười nhạt nói: Một khi đã như vậy, ta sẽ không khách khí, nhất kiếm phá thiên!
Nhất kiếm phá thiên?
Đứng trong đám người, Lâm Nhược Ngữ vừa nghe thấy bốn chữ này, thân thể đột nhiên cứng đờ, không dám tin ngẩng đầu nhìn nữ tử trên lôi đài.
Nhất kiếm phá thiên, làm sao có thể? Tại sao nàng lại biết nhất kiếm phá thiên?
Nhất kiếm phá thiên là tuyệt kỹ thành danh của Vô Vong năm đó, tại sao nàng lại biết?
Giờ khắc này, thần sắc Lâm Nhược Ngữ kích động, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.
Ánh mắt nàng tràn ngập tham luyến, tựa như muốn nhớ kỹ trong lòng, chỉ có như thế nàng mới có thể giữ vững niềm tin rằng nam nhân kia còn sống trên cõi đời này...
Oanh!
Ngọn lửa từ trên không trung chém xuống, bức Sở Cuồng lui lại vài bước.
Khuôn mặt anh tuấn hơi ngước lên, khẽ nheo mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, sau đó bất chợt vọt qua, trong lòng bàn tay bùng lên một ngọn lửa xanh biếc, hung hăng bắn về phía nàng...
Cảm nhận được hơi thở phía sau, Mộ Như Nguyệt vội vàng chiến đấu, vung đại kiếm lên, bắn một ngọn lửa mãnh liệt về phía Sở Cuồng, lần nữa bức hắn lui vài bước...
Mọi người vốn chờ xem kịch vui thấy một màn này, bất giác trợn tròn mắt.
Trong tưởng tượng của bọn họ, hẳn là Sở Cuồng hạ gục Mộ Như Nguyệt trong nháy mắt, tại sao cuối cùng lại là hắn bị bức lui mấy bước?
Ngươi đã có tư cách khiến ta rút kiếm! Sở Cuồng lãnh ngạo, từ trên cao nhìn xuống Mộ Như Nguyệt...
Rồi sau đó, hắn chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng cầm chuôi đao sau lưng...
Rút đao? Sở Cuồng muốn rút đao?
Phải biết rằng, Sở Cuồng chiến đấu chưa bao giờ phải rút đao, chỉ có người thực lực được hắn tán thành mới có thể khiến hắn rút chiến đao! Chẳng lẽ thực lực nữ nhân này đã có thể khiến hắn tán thành rồi?
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, khiếp sợ nhìn Mộ Như Nguyệt.
Nữ nhân này rốt cuộc có năng lực mạnh thế nào mới có thể khiến Sở Cuồng rút đao?
Thời điểm Sở Cuồng rút chiến đao ra, khí thế cường đại bắt đầu khởi động, hủy thiên diệt địa ập về phía Mộ Như Nguyệt.
Nam nhân cầm chặt chiến đao trong tay, quanh thân nổi lên một trận cuồng phong...
Ha ha , Chu Mẫn cười nói, Với thực lực của Sở Cuồng, hoàn toàn có thể chiến thắng nàng, chẳng qua, nữ nhân này vẫn làm ta kinh ngạc, lại có thể khiến Sở Cuồng rút đao! Thật đáng tiếc, một khi Sở Cuồng rút đao, nàng ngay cả một chiêu của hắn cũng không đỡ được...
Cuồng phong ngưng tụ trong tay Sở Cuồng, đại đao chém xuống, mặt đất nứt toác, đất đá cuốn lên bắn về phía Mộ Như Nguyệt.
Chứng kiến công kích cường đại như thế, mọi người đều tiếc hận không thôi.
Xem ra lần này, nàng thua chắc rồi...
Nháy mắt, cuồng phong mãnh liệt đánh vào ngực Mộ Như Nguyệt, thân thể nàng bay ngược ra ngoài, ngã mạnh xuống đất.
Chu Mẫn nhìn Mộ Như Nguyệt ngã xuống, nhàn nhạt cười nói: Trận thi đấu đầu tiên, thắng bại đã rõ, vậy...
Khoan đã!
Lời còn chưa dứt liền bị cắt ngang, Chu Mẫn nhíu mày quét mắt về phía nữ tử từ trên mặt đất bò dậy: Thế nhưng còn có thể đứng lên?
/1551
|