Tiêu Vũ, ngươi vọng tưởng so sánh với ta, ta nói cho ngươi biết, bất kì phương diện nào ngươi đều không bằng ta! Thời điểm Tề Mặc vì ngươi mà tát ta một cái, ta đã từ bỏ! Nhưng ngươi thì sao, ngươi không chịu buông tha ta, nhiều lần muốn giết hại bằng hữu của ta! Cho nên, bây giờ ta sẽ đòi lại những gì ngươi nợ chúng ta!
Tiêu Vũ lui về sau hai bước, cắn chặt môi, phẫn hận trừng mắt Thiên Diệp.
Vừa rồi sử dụng bí thuật để lại di chứng khiến nàng bắt đầu toàn thân vô lực, chân tay tê dại...
Ngươi không giết được ta! Cũng không dám giết ta! Có điều, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi, chỉ cần ta có cơ hội, ta nhất định sẽ đem ngươi thiên đao vạn quả, khiến ngươi chết không toàn thây!
Tiêu Vũ không hề sợ hãi, nàng biết, sư phụ sẽ không để nàng chết, mà Thiên Diệp không thể cãi lệnh sư phụ...
Thiên Diệp không nói lời nào, giơ cao kiếm trong tay, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Vũ.
Vậy ta sẽ cho ngươi xem, ta có dám giết ngươi hay không!
Nàng là công chúa của đế quốc, trước giờ còn không có chuyện nàng không dám làm...
Ngay tại thời điểm kiếm trong tay Thiên Diệp chém về phía Tiêu Vũ, Chu Mẫn liền biến sắc, vội vàng quát: Dừng tay!
Nhưng Thiên Diệp cũng không dừng lại.
Chu Mẫn cuối cùng ngồi không yên, đánh một chưởng về phía Thiên Diệp.
Oanh!
Lực lượng cường đại từ phía sau hung hăng đánh vào lưng Thiên Diệp, kiếm trong tay còn chưa rơi xuống đã bị cỗ lực lượng kia đánh văng xuống lôi đài, phun một ngụm máu tươi...
Thiên Diệp!
Đám người Y Liên biến sắc, vội vàng chạy đến chỗ Thiên Diệp.
Thiên Diệp, ngươi không sao chứ?
Khụ khụ! Thiên Diệp ho khan hai tiếng, lại hộc máu, sắc mặt tái nhợt lắc lắc đầu: Ta không sao, nhưng mà...
Trong lòng mọi người đều bùng lên lửa giận, Y Liên cố gắng đè nén lửa giận, ngẩng đầu nhìn Chu Mẫn trên lôi đài.
Chu Mẫn trưởng lão, ngươi không thấy mình quá đáng lắm sao? Trong lúc thi đấu lại ra tay ngăn cản, ngươi không cảm thấy bất công sao?
Lúc này, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn Chu Mẫn.
Hiển nhiên, bọn họ đều tức giận đối với hành động của Chu Mẫn.
Trong lúc thi đấu, trước khi một bên nhận thua, trận đấu sẽ không kết thúc! Huống chi, Chu Mẫn là trọng tài lại ngang nhiên nhúng tay vào trận đấu, đả thương đệ tử tham gia thi đấu!
Chu Mẫn lạnh lùng nói: Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng! Vũ Nhi đã thua, cho nên, nàng không cần thiết hạ sát chiêu...
Ha ha ha!
Y Liên cười phá lên, lửa giận hừng hực thiêu đốt: Nàng thua sao? Hình như ta không hề nghe thấy nàng cầu xin tha thứ, thậm chí còn nói sau này muốn đem Thiên Diệp thiên đao vạn quả! Chu Mẫn trưởng lão, đây là công bằng của ngươi sao? Có ai làm trọng tài như ngươi không?
Nàng ngừng một chút, nói tiếp: Huống chi, thời điểm Thiên Diệp suýt chết trong tay nữ nhân này ngươi không ra tay ngăn cản? Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng? A, mấy lời này hẳn là nên nói cho Tiêu Vũ nghe, một năm qua, nàng nhiều lần hãm hại chúng ta, lần này nếu Thiên Diệp không có vòng tay bạch ngọc, phỏng chừng người chết sẽ là nàng, như vậy ngươi còn đứng đây nói mấy lời này sao?
Trước nay Y Liên luôn bình tĩnh ưu nhã, hôm nay lại nói nhiều như vậy, có thể thấy trong lòng nàng tức giận cỡ nào...
Tiêu Vũ lui về sau hai bước, cắn chặt môi, phẫn hận trừng mắt Thiên Diệp.
Vừa rồi sử dụng bí thuật để lại di chứng khiến nàng bắt đầu toàn thân vô lực, chân tay tê dại...
Ngươi không giết được ta! Cũng không dám giết ta! Có điều, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi, chỉ cần ta có cơ hội, ta nhất định sẽ đem ngươi thiên đao vạn quả, khiến ngươi chết không toàn thây!
Tiêu Vũ không hề sợ hãi, nàng biết, sư phụ sẽ không để nàng chết, mà Thiên Diệp không thể cãi lệnh sư phụ...
Thiên Diệp không nói lời nào, giơ cao kiếm trong tay, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Vũ.
Vậy ta sẽ cho ngươi xem, ta có dám giết ngươi hay không!
Nàng là công chúa của đế quốc, trước giờ còn không có chuyện nàng không dám làm...
Ngay tại thời điểm kiếm trong tay Thiên Diệp chém về phía Tiêu Vũ, Chu Mẫn liền biến sắc, vội vàng quát: Dừng tay!
Nhưng Thiên Diệp cũng không dừng lại.
Chu Mẫn cuối cùng ngồi không yên, đánh một chưởng về phía Thiên Diệp.
Oanh!
Lực lượng cường đại từ phía sau hung hăng đánh vào lưng Thiên Diệp, kiếm trong tay còn chưa rơi xuống đã bị cỗ lực lượng kia đánh văng xuống lôi đài, phun một ngụm máu tươi...
Thiên Diệp!
Đám người Y Liên biến sắc, vội vàng chạy đến chỗ Thiên Diệp.
Thiên Diệp, ngươi không sao chứ?
Khụ khụ! Thiên Diệp ho khan hai tiếng, lại hộc máu, sắc mặt tái nhợt lắc lắc đầu: Ta không sao, nhưng mà...
Trong lòng mọi người đều bùng lên lửa giận, Y Liên cố gắng đè nén lửa giận, ngẩng đầu nhìn Chu Mẫn trên lôi đài.
Chu Mẫn trưởng lão, ngươi không thấy mình quá đáng lắm sao? Trong lúc thi đấu lại ra tay ngăn cản, ngươi không cảm thấy bất công sao?
Lúc này, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn Chu Mẫn.
Hiển nhiên, bọn họ đều tức giận đối với hành động của Chu Mẫn.
Trong lúc thi đấu, trước khi một bên nhận thua, trận đấu sẽ không kết thúc! Huống chi, Chu Mẫn là trọng tài lại ngang nhiên nhúng tay vào trận đấu, đả thương đệ tử tham gia thi đấu!
Chu Mẫn lạnh lùng nói: Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng! Vũ Nhi đã thua, cho nên, nàng không cần thiết hạ sát chiêu...
Ha ha ha!
Y Liên cười phá lên, lửa giận hừng hực thiêu đốt: Nàng thua sao? Hình như ta không hề nghe thấy nàng cầu xin tha thứ, thậm chí còn nói sau này muốn đem Thiên Diệp thiên đao vạn quả! Chu Mẫn trưởng lão, đây là công bằng của ngươi sao? Có ai làm trọng tài như ngươi không?
Nàng ngừng một chút, nói tiếp: Huống chi, thời điểm Thiên Diệp suýt chết trong tay nữ nhân này ngươi không ra tay ngăn cản? Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng? A, mấy lời này hẳn là nên nói cho Tiêu Vũ nghe, một năm qua, nàng nhiều lần hãm hại chúng ta, lần này nếu Thiên Diệp không có vòng tay bạch ngọc, phỏng chừng người chết sẽ là nàng, như vậy ngươi còn đứng đây nói mấy lời này sao?
Trước nay Y Liên luôn bình tĩnh ưu nhã, hôm nay lại nói nhiều như vậy, có thể thấy trong lòng nàng tức giận cỡ nào...
/1551
|