Áo bào tím bay múa trong gió đêm. Nam nhân tựa như tu la hắc ám, đặc biệt là đóa mạn đà la trên mặt hắn, dưới ánh trăng càng thêm khiếp người...
Ngươi... sao ngươi lại xuất hiện ở đây?
Tim Tiêu Vũ run lên, vội vàng trốn sau lưng Chu Mẫn, hoảng sợ nhìn nam nhân trước mắt...
Không biết vì sao, khí thế của nam nhân này làm nàng có cảm giác run sợ...
Nam nhân từ ngoài cửa đi đến, quanh người hắn dần nổi lên cuồng phong, khuếch tán khắp căn phòng...
Tiêu Vũ. Chu Mẫn trấn an vỗ vỗ tay Tiêu Vũ, ánh mắt lãnh lệ nhìn về phía Dạ Vô Trần: Ngươi tới đây làm gì?
Vẻ mặt nam nhân ngả ngớn, thanh âm tà mị lạnh lẽo: Tới giết các ngươi.
Chu Mẫn sửng sốt, sau đó cười phá lên: Chỉ bằng ngươi, ngươi cho rằng ngươi là đối thủ của ta? Tiểu tử, ngươi cũng quá tự tin rồi!
Dứt lời, Chu Mẫn lập tức công kích về phía Dạ Vô Trần.
Dạ Vô Trần chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng âm hiểm nhìn Chu Mẫn, oanh một tiếng, khí thế trên người bộc phát, tạo thành một trận cuồng phong màu đen...
Thần hoàng? bước chân Chu Mẫn khựng lại, kinh ngạc trợn to mắt: Ngươi thế nhưng là thần hoàng? Ta nhớ rõ lúc thí nghiệm thực lực của ngươi là thần vương trung cấp, làm sao lại là thần hoàng?
Dạ Vô Trần nở nụ cười, cả thiên địa đều vì nụ cười này mà biến sắc.
Nhưng hai người ở đây không hề cảm thấy nụ cười của hắn kinh diễm chút nào, chỉ có cảm giác âm trầm rét lạnh...
Một khối thạch thí nghiệm mà thôi, nếu ta không muốn người khác biết được thực lực của mình, vậy... sẽ không có bất kì kẻ nào biết được!
Chu Mẫn hít một ngụm khí lạnh.
Nam nhân này thế nhưng che giấu thực lực!
Tại sao ngươi muốn làm như vậy?
Nếu đổi lại là người khác, còn trẻ mà có được thành tựu như vậy, tất nhiên sẽ chứng tỏ cho mọi người đều biết, nhưng nam nhân này lại... ẩn giấu thực lực của mình!
Rốt cuộc là vì sao?
Dạ Vô Trần chậm rãi bước về phía Chu Mẫn: Bởi vì, ở bên cạnh nàng, ta cam nguyện che giấu hào quang của mình, như vậy, ngươi hiểu chưa?
Giờ khắc này, tim Chu Mẫn run rẩy.
Ý tứ của hắn rất rõ ràng.
Vì Mộ Như Nguyệt, hắn cam tâm tình nguyện thu liễm thực lực, làm mình trở nên bình thường, không quá xuất chúng...
Ha ha! Chu Mẫn đột nhiên cười điên cuồng: Cho dù ngươi là thần hoàng thì thế nào? Cũng không phải là đối thủ của ta! Nếu ngươi đã muốn chết, vậy bổn trưởng lão sẽ thành toàn cho ngươi!
Oanh!
Chu Mẫn bộc phát toàn bộ lực lượng của mình, nhanh chóng nhằm về phía Dạ Vô Trần...
Nhưng thời điểm nàng sắp tiếp cận Dạ Vô Trần, khí thế cường hãn trên người hắn lại tăng lên, trực tiếp phóng thẳng lên không trung...
Phanh!
Chu Mẫn lui về phía sau vài bước, ngã mạnh xuống đất, nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ tà mị phía trước.
Ngươi dùng bí thuật? Loại bí thuật này có kèm theo di chứng, vì giết ta mà ngươi vận dụng bí thuật hắc ám này, đáng không?
Chu Mẫn thất thanh hét lên, thanh âm lộ ra nỗi sợ hãi vô tận...
Chỉ cần có thể giết ngươi, đáng giá...
Nam nhân khẽ cong khóe môi, chậm rãi nâng tay lên, trong tay hắn lập tức xuất hiện một thanh kiếm đen, thần sắc âm lãnh chém về phía Chu Mẫn...
Sư phụ!
Tiêu Vũ sợ tái mặt, cả kinh thét lớn.
Ngươi... sao ngươi lại xuất hiện ở đây?
Tim Tiêu Vũ run lên, vội vàng trốn sau lưng Chu Mẫn, hoảng sợ nhìn nam nhân trước mắt...
Không biết vì sao, khí thế của nam nhân này làm nàng có cảm giác run sợ...
Nam nhân từ ngoài cửa đi đến, quanh người hắn dần nổi lên cuồng phong, khuếch tán khắp căn phòng...
Tiêu Vũ. Chu Mẫn trấn an vỗ vỗ tay Tiêu Vũ, ánh mắt lãnh lệ nhìn về phía Dạ Vô Trần: Ngươi tới đây làm gì?
Vẻ mặt nam nhân ngả ngớn, thanh âm tà mị lạnh lẽo: Tới giết các ngươi.
Chu Mẫn sửng sốt, sau đó cười phá lên: Chỉ bằng ngươi, ngươi cho rằng ngươi là đối thủ của ta? Tiểu tử, ngươi cũng quá tự tin rồi!
Dứt lời, Chu Mẫn lập tức công kích về phía Dạ Vô Trần.
Dạ Vô Trần chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng âm hiểm nhìn Chu Mẫn, oanh một tiếng, khí thế trên người bộc phát, tạo thành một trận cuồng phong màu đen...
Thần hoàng? bước chân Chu Mẫn khựng lại, kinh ngạc trợn to mắt: Ngươi thế nhưng là thần hoàng? Ta nhớ rõ lúc thí nghiệm thực lực của ngươi là thần vương trung cấp, làm sao lại là thần hoàng?
Dạ Vô Trần nở nụ cười, cả thiên địa đều vì nụ cười này mà biến sắc.
Nhưng hai người ở đây không hề cảm thấy nụ cười của hắn kinh diễm chút nào, chỉ có cảm giác âm trầm rét lạnh...
Một khối thạch thí nghiệm mà thôi, nếu ta không muốn người khác biết được thực lực của mình, vậy... sẽ không có bất kì kẻ nào biết được!
Chu Mẫn hít một ngụm khí lạnh.
Nam nhân này thế nhưng che giấu thực lực!
Tại sao ngươi muốn làm như vậy?
Nếu đổi lại là người khác, còn trẻ mà có được thành tựu như vậy, tất nhiên sẽ chứng tỏ cho mọi người đều biết, nhưng nam nhân này lại... ẩn giấu thực lực của mình!
Rốt cuộc là vì sao?
Dạ Vô Trần chậm rãi bước về phía Chu Mẫn: Bởi vì, ở bên cạnh nàng, ta cam nguyện che giấu hào quang của mình, như vậy, ngươi hiểu chưa?
Giờ khắc này, tim Chu Mẫn run rẩy.
Ý tứ của hắn rất rõ ràng.
Vì Mộ Như Nguyệt, hắn cam tâm tình nguyện thu liễm thực lực, làm mình trở nên bình thường, không quá xuất chúng...
Ha ha! Chu Mẫn đột nhiên cười điên cuồng: Cho dù ngươi là thần hoàng thì thế nào? Cũng không phải là đối thủ của ta! Nếu ngươi đã muốn chết, vậy bổn trưởng lão sẽ thành toàn cho ngươi!
Oanh!
Chu Mẫn bộc phát toàn bộ lực lượng của mình, nhanh chóng nhằm về phía Dạ Vô Trần...
Nhưng thời điểm nàng sắp tiếp cận Dạ Vô Trần, khí thế cường hãn trên người hắn lại tăng lên, trực tiếp phóng thẳng lên không trung...
Phanh!
Chu Mẫn lui về phía sau vài bước, ngã mạnh xuống đất, nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ tà mị phía trước.
Ngươi dùng bí thuật? Loại bí thuật này có kèm theo di chứng, vì giết ta mà ngươi vận dụng bí thuật hắc ám này, đáng không?
Chu Mẫn thất thanh hét lên, thanh âm lộ ra nỗi sợ hãi vô tận...
Chỉ cần có thể giết ngươi, đáng giá...
Nam nhân khẽ cong khóe môi, chậm rãi nâng tay lên, trong tay hắn lập tức xuất hiện một thanh kiếm đen, thần sắc âm lãnh chém về phía Chu Mẫn...
Sư phụ!
Tiêu Vũ sợ tái mặt, cả kinh thét lớn.
/1551
|