Editor: Tường An
Chủ nhân? Lâm Nhược Ngữ ngạc nhiên nhìn Hỏa phượng, Không phải chủ nhân của ngươi là Vô Vong sao?
Không , Hỏa phượng lắc đầu nói, Vô Vong là đại chủ nhân, nàng là tiểu chủ nhân, cũng là chủ nhân hiện tại của ta, ta và nàng đã lập khế ước, sau này ta sẽ che chở nàng an toàn, Lâm cô nương, cảm ơn ngươi đã trợ giúp chủ nhân của ta...
Lâm Nhược Ngữ hiển nhiên còn chưa hồi phục lại tinh thần, nét mặt tràn đầy kinh ngạc.
Hỏa phượng, chuyện rốt cuộc là thế nào? Ngươi không phải tùy tiện nhận chủ nhân, hơn nữa, nàng làm sao biết nhất kiếm phá thiên, hai bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?
Hỏa phượng cười cười: Bởi vì nàng là nữ nhi của Vô Vong, huyết mạch đã hoàn toàn thức tỉnh cho nên nàng học được nhất kiếm phá thiên...
Lời này giống như sấm sét đánh vào lòng Lâm Nhược Ngữ, cả người ngây ngốc.
Nàng... nàng là nữ nhi của Vô Vong?
Lâm Nhược Ngữ nỉ non, tựa hồ bị dọa sợ, thật lau sau nàng mới vui sướng, kích động nói: Khó trách, khó trách lần đầu tiên gặp nàng, ta đã cảm thấy bọn họ rất giống nhau, thì ra nàng là nữ nhi của hắn...
Buồn cười lúc đầu nàng thế nhưng không phát hiện điểm này, cùng lắm chỉ cho rằng Mộ Như Nguyệt là đồ đệ ngẫu nhiên có được truyền thừa của hắn thôi...
Ngữ di, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết Trúc Tử Ngư kia rốt cuộc là ai không?
Lâm Nhược Ngữ hồi phục tinh thần, trong mắt hiện lên tia khó hiểu: Trúc Tử Ngư là thuộc hạ của phụ thân ngươi, thực lực cường đại, quốc sắc thiên hương, nhưng phụ thân ngươi chỉ yêu một mình mẫu thân ngươi cho nên sự si tình của nàng cũng chỉ có thể đổ sông đổ biển, có điều, nàng cực kì si mê phụ thân ngươi, ngàn năm không thay đổi, hơn nữa còn thay hắn phát triển thế lực của hắn trở nên lớn mạnh, tại sao nàng muốn tổn thương ngươi?
Thế lực của Vô Vong? Đúng vậy, ngàn năm trước, cha ngươi đã lập nên một thế lực gọi là Thần Môn.
Thần Môn?
Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn.
Trong đầu nàng bỗng hiện ra hai thầy trò Hải Uy...
Hai người kia là người Thần Môn, nếu người diệt phủ quận chủ thật sự là người Thần Môn, có lẽ bọn họ sẽ trở thành kẻ địch của nàng...
Mộ Như Nguyệt đè nén sát khí trong lòng, hỏi: Quan hệ của Trúc Ngư Nhi và cha ta thật sự không tồi? Có thể vì yêu sinh hận hay không?
Cái này... Lâm Nhược Ngữ nhíu mày, lắc lắc đầu, Ít nhất ta không nhìn ra, ta nhớ sau khi cha ngươi cự tuyệt, cố ý giữ khoảng cách với nàng, nàng cũng không có bất kì oán hận gì, chỉ yên lặng giúp hắn giải quyết rất nhiều chuyện, nhưng có một câu tri nhân tri diện bất tri tâm , ai biết nàng là loại người thế nào, ta rất không thích Trúc Tử Ngư, không biết có phải vì giác quan thứ sáu của nữ nhân hay không, ta cảm thấy nàng cũng không giống như biểu hiện mặt ngoài...
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: Nếu thật sự là nàng giết người của ta, mặc kệ nàng có thân phận gì, nhất định phải chết!
Lâm Nhược Ngữ khẽ thở dài: Nguyệt nha đầu, ngươi là nữ nhi của hắn, bất luận xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ giúp ngươi...
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược Ngữ, nói: Ta muốn đến phủ quận chủ một chuyến.
Phủ quận chủ? Lâm Nhược Ngữ sửng sốt, Vậy không phải tự chui đầu vào lưới sao?
Ta cần phải đến đó! Mộ Như Nguyệt hơi rũ mắt, nói: Nơi đó còn có rất nhiều oan hồn đang chờ ta, ta không thể để sau khi bọn họ chết vô ích còn không thể xuống mồ an nghỉ!
Chủ nhân? Lâm Nhược Ngữ ngạc nhiên nhìn Hỏa phượng, Không phải chủ nhân của ngươi là Vô Vong sao?
Không , Hỏa phượng lắc đầu nói, Vô Vong là đại chủ nhân, nàng là tiểu chủ nhân, cũng là chủ nhân hiện tại của ta, ta và nàng đã lập khế ước, sau này ta sẽ che chở nàng an toàn, Lâm cô nương, cảm ơn ngươi đã trợ giúp chủ nhân của ta...
Lâm Nhược Ngữ hiển nhiên còn chưa hồi phục lại tinh thần, nét mặt tràn đầy kinh ngạc.
Hỏa phượng, chuyện rốt cuộc là thế nào? Ngươi không phải tùy tiện nhận chủ nhân, hơn nữa, nàng làm sao biết nhất kiếm phá thiên, hai bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?
Hỏa phượng cười cười: Bởi vì nàng là nữ nhi của Vô Vong, huyết mạch đã hoàn toàn thức tỉnh cho nên nàng học được nhất kiếm phá thiên...
Lời này giống như sấm sét đánh vào lòng Lâm Nhược Ngữ, cả người ngây ngốc.
Nàng... nàng là nữ nhi của Vô Vong?
Lâm Nhược Ngữ nỉ non, tựa hồ bị dọa sợ, thật lau sau nàng mới vui sướng, kích động nói: Khó trách, khó trách lần đầu tiên gặp nàng, ta đã cảm thấy bọn họ rất giống nhau, thì ra nàng là nữ nhi của hắn...
Buồn cười lúc đầu nàng thế nhưng không phát hiện điểm này, cùng lắm chỉ cho rằng Mộ Như Nguyệt là đồ đệ ngẫu nhiên có được truyền thừa của hắn thôi...
Ngữ di, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết Trúc Tử Ngư kia rốt cuộc là ai không?
Lâm Nhược Ngữ hồi phục tinh thần, trong mắt hiện lên tia khó hiểu: Trúc Tử Ngư là thuộc hạ của phụ thân ngươi, thực lực cường đại, quốc sắc thiên hương, nhưng phụ thân ngươi chỉ yêu một mình mẫu thân ngươi cho nên sự si tình của nàng cũng chỉ có thể đổ sông đổ biển, có điều, nàng cực kì si mê phụ thân ngươi, ngàn năm không thay đổi, hơn nữa còn thay hắn phát triển thế lực của hắn trở nên lớn mạnh, tại sao nàng muốn tổn thương ngươi?
Thế lực của Vô Vong? Đúng vậy, ngàn năm trước, cha ngươi đã lập nên một thế lực gọi là Thần Môn.
Thần Môn?
Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn.
Trong đầu nàng bỗng hiện ra hai thầy trò Hải Uy...
Hai người kia là người Thần Môn, nếu người diệt phủ quận chủ thật sự là người Thần Môn, có lẽ bọn họ sẽ trở thành kẻ địch của nàng...
Mộ Như Nguyệt đè nén sát khí trong lòng, hỏi: Quan hệ của Trúc Ngư Nhi và cha ta thật sự không tồi? Có thể vì yêu sinh hận hay không?
Cái này... Lâm Nhược Ngữ nhíu mày, lắc lắc đầu, Ít nhất ta không nhìn ra, ta nhớ sau khi cha ngươi cự tuyệt, cố ý giữ khoảng cách với nàng, nàng cũng không có bất kì oán hận gì, chỉ yên lặng giúp hắn giải quyết rất nhiều chuyện, nhưng có một câu tri nhân tri diện bất tri tâm , ai biết nàng là loại người thế nào, ta rất không thích Trúc Tử Ngư, không biết có phải vì giác quan thứ sáu của nữ nhân hay không, ta cảm thấy nàng cũng không giống như biểu hiện mặt ngoài...
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: Nếu thật sự là nàng giết người của ta, mặc kệ nàng có thân phận gì, nhất định phải chết!
Lâm Nhược Ngữ khẽ thở dài: Nguyệt nha đầu, ngươi là nữ nhi của hắn, bất luận xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ giúp ngươi...
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược Ngữ, nói: Ta muốn đến phủ quận chủ một chuyến.
Phủ quận chủ? Lâm Nhược Ngữ sửng sốt, Vậy không phải tự chui đầu vào lưới sao?
Ta cần phải đến đó! Mộ Như Nguyệt hơi rũ mắt, nói: Nơi đó còn có rất nhiều oan hồn đang chờ ta, ta không thể để sau khi bọn họ chết vô ích còn không thể xuống mồ an nghỉ!
/1551
|