Dựa vào nàng? Ha ha... Trúc Ngư Nhi cười khẽ, thản nhiên nói, Ta không cho rằng Thần Môn chúng ta lại cần dựa vào một nha đầu miệng còn hôi sữa, hơn nữa, chuyện này là mệnh lệnh của ta!
Lời này tựa như sét đánh ngang tai làm Thông Huyền cứng người, hắn thật hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Tại sao? Thông Huyền hung hăng nuốt nước bọt, ánh mắt bình tĩnh nhìn Trúc Ngư Nhi, Tại sao ngươi muốn giết nàng? Nàng cũng không làm chuyện gì...
Ngươi không biết sao? ánh mắt Trúc Ngư Nhi xẹt qua tia sáng khác thường, Ta nghi ngờ nữ nhân này có quan hệ với Đan gia, mà lúc trước Đan gia ám toán Vô Vong, cho nên ta sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào có quan hệ với Đan gia.
Nghe vậy, Thông Huyền thở phào một hơi: Thì ra là thế, Ngư Nhi cô nương, ngươi hiểu lầm rồi, Nguyệt nha đầu không có bất kì quan hệ gì với Đan gia, thậm chí không hề lui tới, nàng tất nhiên không phải người Đan gia.
Trúc Ngư Nhi cười lạnh: Thông Huyền trưởng lão, đừng suy nghĩ mọi việc đơn giản như thế, ngươi hiểu nàng được mấy phần? Biết nàng là loại người gì? Làm sao ngươi biết nàng có âm thầm qua lại với Đan gia hay không, có vọng tưởng muốn trà trộn vào Thần Môn chúng ta hay không? Tri nhân tri diện bất tri tâm, ngươi đừng bị người nào đó che mắt, huống chi, hiện tại ta là chủ tử của Thần Môn! Ngươi là trưởng lão Thần Môn thì nhất định phải nghe lệnh của ta!
Thông Huyền kinh ngạc, há miệng thở dốc.
Bắt đầu từ khi nào Ngư Nhi cô nương trở nên bá đạo như thế?
Ngư Nhi cô nương, ta sẽ không quên, Thần Môn là của Vô Vong đại nhân, dù hắn đã biến mất, điểm này vẫn sẽ không thay đổi, bất cứ kẻ nào cũng không thể cướp Thần Môn trong tay Vô Vong đại nhân, mà Ngư Nhi cô nương ngươi chỉ là môn chủ đại diện mà thôi...
Trong lòng Trúc Ngư Nhi cuồng nộ, nàng đột nhiên nở nụ cười, ý cười mang theo chút lương bạc.
Xem ra Thông Huyền trưởng lão đối với ta không phục lắm a. Nghe vậy, Thông Huyền cười ha hả, nói: Sao lại nói là không phục chứ? Ta chỉ đang trần thuật một sự thật thôi...
Sư phụ!
Hải Uy lo lắng khẩn trương nhìn khuôn mặt già nua của Thông Huyền.
Tốt, rất tốt! Trúc Ngư Nhi đè nén lửa giận điên cuồng trong lòng, cười lạnh nói, Hi vọng ngươi nhớ kĩ lời nói hôm nay.
Nói đến đây, nàng hơi ngừng một chút, nói tiếp: Thông Huyền trưởng lão đã lấy Vô Vong ra bức ta, nếu ta cứ tiếp tục cường thế thì cũng hơi quá đáng, cho nên ta có thể cho nàng một cơ hội...
Trong lòng Thông Huyền mừng rỡ, vội vàng chờ câu nói kế tiếp của Trúc Ngư Nhi.
Trúc Ngư Nhi rũ mắt nói: Nửa năm nữa sẽ diễn ra đại hội đan dược sư của Thần Môn! Vốn dĩ người ngoài Thần Môn không được tham gia đại hội này, nhưng ta có thể nể mặt Thông Huyền trưởng lão, cho phép nàng tham gia đại hội, đến lúc đó, nếu nàng thắng, ta sẽ buông tha nàng, nếu thua... ngươi cũng biết hậu quả.
Được. Thông Huyền nói, Ta sẽ nói với nàng về đại hội này, trước đó, người Thần Môn không được gây phiền toái cho nàng, ta sẽ chứng minh cho các ngươi thấy nàng tuyệt đối không phải người Đan gia.
Trúc Ngư Nhi không nói gì, chỉ cười nhạt.
Trong trận đấu kia, không chỉ là Mộ Như Nguyệt, ngay cả Thông Huyền, nàng đều sẽ giải quyết hết một lượt.
Bất luận là Thần Môn hay là Vô Vong, hiện tại đều đã là của nàng, nàng tuyệt đối không để bất kì kẻ nào cướp đi đồ vật trong tay mình...
Lời này tựa như sét đánh ngang tai làm Thông Huyền cứng người, hắn thật hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Tại sao? Thông Huyền hung hăng nuốt nước bọt, ánh mắt bình tĩnh nhìn Trúc Ngư Nhi, Tại sao ngươi muốn giết nàng? Nàng cũng không làm chuyện gì...
Ngươi không biết sao? ánh mắt Trúc Ngư Nhi xẹt qua tia sáng khác thường, Ta nghi ngờ nữ nhân này có quan hệ với Đan gia, mà lúc trước Đan gia ám toán Vô Vong, cho nên ta sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào có quan hệ với Đan gia.
Nghe vậy, Thông Huyền thở phào một hơi: Thì ra là thế, Ngư Nhi cô nương, ngươi hiểu lầm rồi, Nguyệt nha đầu không có bất kì quan hệ gì với Đan gia, thậm chí không hề lui tới, nàng tất nhiên không phải người Đan gia.
Trúc Ngư Nhi cười lạnh: Thông Huyền trưởng lão, đừng suy nghĩ mọi việc đơn giản như thế, ngươi hiểu nàng được mấy phần? Biết nàng là loại người gì? Làm sao ngươi biết nàng có âm thầm qua lại với Đan gia hay không, có vọng tưởng muốn trà trộn vào Thần Môn chúng ta hay không? Tri nhân tri diện bất tri tâm, ngươi đừng bị người nào đó che mắt, huống chi, hiện tại ta là chủ tử của Thần Môn! Ngươi là trưởng lão Thần Môn thì nhất định phải nghe lệnh của ta!
Thông Huyền kinh ngạc, há miệng thở dốc.
Bắt đầu từ khi nào Ngư Nhi cô nương trở nên bá đạo như thế?
Ngư Nhi cô nương, ta sẽ không quên, Thần Môn là của Vô Vong đại nhân, dù hắn đã biến mất, điểm này vẫn sẽ không thay đổi, bất cứ kẻ nào cũng không thể cướp Thần Môn trong tay Vô Vong đại nhân, mà Ngư Nhi cô nương ngươi chỉ là môn chủ đại diện mà thôi...
Trong lòng Trúc Ngư Nhi cuồng nộ, nàng đột nhiên nở nụ cười, ý cười mang theo chút lương bạc.
Xem ra Thông Huyền trưởng lão đối với ta không phục lắm a. Nghe vậy, Thông Huyền cười ha hả, nói: Sao lại nói là không phục chứ? Ta chỉ đang trần thuật một sự thật thôi...
Sư phụ!
Hải Uy lo lắng khẩn trương nhìn khuôn mặt già nua của Thông Huyền.
Tốt, rất tốt! Trúc Ngư Nhi đè nén lửa giận điên cuồng trong lòng, cười lạnh nói, Hi vọng ngươi nhớ kĩ lời nói hôm nay.
Nói đến đây, nàng hơi ngừng một chút, nói tiếp: Thông Huyền trưởng lão đã lấy Vô Vong ra bức ta, nếu ta cứ tiếp tục cường thế thì cũng hơi quá đáng, cho nên ta có thể cho nàng một cơ hội...
Trong lòng Thông Huyền mừng rỡ, vội vàng chờ câu nói kế tiếp của Trúc Ngư Nhi.
Trúc Ngư Nhi rũ mắt nói: Nửa năm nữa sẽ diễn ra đại hội đan dược sư của Thần Môn! Vốn dĩ người ngoài Thần Môn không được tham gia đại hội này, nhưng ta có thể nể mặt Thông Huyền trưởng lão, cho phép nàng tham gia đại hội, đến lúc đó, nếu nàng thắng, ta sẽ buông tha nàng, nếu thua... ngươi cũng biết hậu quả.
Được. Thông Huyền nói, Ta sẽ nói với nàng về đại hội này, trước đó, người Thần Môn không được gây phiền toái cho nàng, ta sẽ chứng minh cho các ngươi thấy nàng tuyệt đối không phải người Đan gia.
Trúc Ngư Nhi không nói gì, chỉ cười nhạt.
Trong trận đấu kia, không chỉ là Mộ Như Nguyệt, ngay cả Thông Huyền, nàng đều sẽ giải quyết hết một lượt.
Bất luận là Thần Môn hay là Vô Vong, hiện tại đều đã là của nàng, nàng tuyệt đối không để bất kì kẻ nào cướp đi đồ vật trong tay mình...
/1551
|