Editor: Tường An
Thông Huyền nhíu mày, thật lâu sau mới nói: Vậy cũng được, nhưng ngươi tuyệt đối đừng đến cái sân hẻo lánh ở phía tây, nếu không, ta cũng không thể cứu được ngươi...
Phía tây? Mộ Như Nguyệt trầm ngâm nửa ngày, ánh mắt chợt lóe, Được, ta đã biết.
Nếu Tây Uyển là cấm địa không cho bất cứ kẻ nào tiến vào, chứng tỏ nơi đó có ẩn giấu bí mật.
Cho nên, bất luận thế nào, nàng đều phải tìm hiểu đến cùng...
-------------------
Tuy nói Tây Uyển hẻo lánh, lại bị bao phủ giữa một rừng cây, không hề giống một nơi không có người ở...
Nơi này chính là Tây Uyển? Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, đáy mắt xẹt qua một tia sáng: Vô Trần, chàng có cảm nhận được chỗ này có hai đạo lực lượng cường đại hay không...
Không sai.
Dạ Vô Trần ôm chặt eo nàng, đôi mắt tím xẹt qua tia sáng khác thường.
Nơi này quả thật có chút bất thường, nếu như không có ai ở đây, tại sao lại có người canh gác?
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống.
Ta nghe Ngữ di nói, sở dĩ phụ thân bị Đan gia tổn thương là do gian tế trong Thần Môn ám toán hắn, hiện tại Trúc Ngư Nhi lại muốn giết ta, vậy tên gian tế kia có thể có quan hệ với nàng hay không?
Tình cảm rất dễ làm người ta mất đi lý trí, Trúc Ngư Nhi mặt ngoài tôn kính Vô Vong, nhưng ai biết trong lòng nàng ta nghĩ thế nào.
Cho nên sau khi nghe Lâm Nhược Ngữ nói, người đầu tiên Mộ Như Nguyệt hoài nghi chính là Trúc Ngư Nhi...
Vô Trần, biết chỗ này có vấn đề là đủ rồi, chúng ta đi thôi, không cần rút dây động rừng, nếu không sẽ bất lợi cho chúng ta hành sự sau này.
Mộ Như Nguyệt chậm rãi lui ra ngoài.
Trước khi rời đi, nàng nhìn Tây Uyển một lần cuối, đáy mắt hiện lên tia âm lãnh...
Rốt cuộc trong đó có cái gì? Dù thế nào nàng nhất định phải làm rõ chuyện này...
Vừa về đến phòng, Mộ Như Nguyệt nhìn thấy Thông Huyền đi đến, hắn thấy Mộ Như Nguyệt đã về liền thở phào một hơi.
Nha đầu, ngươi đã trở lại, chuẩn bị một chút, đại hội đan dược sắp bắt đầu rồi.
Mộ Như Nguyệt gật đầu, chợt nhớ tới điều gì, nàng hỏi: Thông Huyền trưởng lão, ngươi từng đến Tây Uyển kia lần nào chưa?
Thông Huyền nghi hoặc nhìn Mộ Như Nguyệt: Ngươi hỏi cái này làm gì? Trước kia có thể vào Tây Uyển, nhưng từ ngàn năm trước, sau khi Ngư Nhi cô nương tiếp nhận Thần Môn thì không cho phép bất cứ ai bước vào đó nữa.
Ngàn năm trước?
Mộ Như Nguyệt gật gù trầm tư.
Trùng hợp vậy sao? Thế nhưng bắt đầu từ ngàn năm trước...
Thông Huyền trưởng lão, vậy ngươi biết trong Tây Uyển có thứ gì không?
Cái này... Thông Huyền nhíu mày, lắc đầu nói, Ta không rõ lắm, trước giờ ta chưa từng đến đó, cũng không biết bên trong rốt cuộc có thứ gì...
Nghe vậy, đáy mắt Mộ Như Nguyệt xẹt qua một tia sáng, nghiêm túc đánh giá Thông Huyền.
Ngươi không tò mò sao? Nếu trong Tây Uyển không có gì, vậy tại sao lại cấm các ngươi đến đó, hơn nữa, thời gian còn trùng hợp là từ ngàn năm trước...
Tim Thông Huyền run lên, nhíu chặt mày hỏi: Ngươi muốn nói gì?
Không, ta chỉ tò mò mà thôi. Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói.
Nàng chỉ nói đến đây thôi, tin tưởng dựa vào trí thông minh của Thông Huyền, sẽ biết nàng đang ám chỉ điều gì.
Quả nhiên, Thông Huyền trầm ngâm nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.
Thông Huyền nhíu mày, thật lâu sau mới nói: Vậy cũng được, nhưng ngươi tuyệt đối đừng đến cái sân hẻo lánh ở phía tây, nếu không, ta cũng không thể cứu được ngươi...
Phía tây? Mộ Như Nguyệt trầm ngâm nửa ngày, ánh mắt chợt lóe, Được, ta đã biết.
Nếu Tây Uyển là cấm địa không cho bất cứ kẻ nào tiến vào, chứng tỏ nơi đó có ẩn giấu bí mật.
Cho nên, bất luận thế nào, nàng đều phải tìm hiểu đến cùng...
-------------------
Tuy nói Tây Uyển hẻo lánh, lại bị bao phủ giữa một rừng cây, không hề giống một nơi không có người ở...
Nơi này chính là Tây Uyển? Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, đáy mắt xẹt qua một tia sáng: Vô Trần, chàng có cảm nhận được chỗ này có hai đạo lực lượng cường đại hay không...
Không sai.
Dạ Vô Trần ôm chặt eo nàng, đôi mắt tím xẹt qua tia sáng khác thường.
Nơi này quả thật có chút bất thường, nếu như không có ai ở đây, tại sao lại có người canh gác?
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống.
Ta nghe Ngữ di nói, sở dĩ phụ thân bị Đan gia tổn thương là do gian tế trong Thần Môn ám toán hắn, hiện tại Trúc Ngư Nhi lại muốn giết ta, vậy tên gian tế kia có thể có quan hệ với nàng hay không?
Tình cảm rất dễ làm người ta mất đi lý trí, Trúc Ngư Nhi mặt ngoài tôn kính Vô Vong, nhưng ai biết trong lòng nàng ta nghĩ thế nào.
Cho nên sau khi nghe Lâm Nhược Ngữ nói, người đầu tiên Mộ Như Nguyệt hoài nghi chính là Trúc Ngư Nhi...
Vô Trần, biết chỗ này có vấn đề là đủ rồi, chúng ta đi thôi, không cần rút dây động rừng, nếu không sẽ bất lợi cho chúng ta hành sự sau này.
Mộ Như Nguyệt chậm rãi lui ra ngoài.
Trước khi rời đi, nàng nhìn Tây Uyển một lần cuối, đáy mắt hiện lên tia âm lãnh...
Rốt cuộc trong đó có cái gì? Dù thế nào nàng nhất định phải làm rõ chuyện này...
Vừa về đến phòng, Mộ Như Nguyệt nhìn thấy Thông Huyền đi đến, hắn thấy Mộ Như Nguyệt đã về liền thở phào một hơi.
Nha đầu, ngươi đã trở lại, chuẩn bị một chút, đại hội đan dược sắp bắt đầu rồi.
Mộ Như Nguyệt gật đầu, chợt nhớ tới điều gì, nàng hỏi: Thông Huyền trưởng lão, ngươi từng đến Tây Uyển kia lần nào chưa?
Thông Huyền nghi hoặc nhìn Mộ Như Nguyệt: Ngươi hỏi cái này làm gì? Trước kia có thể vào Tây Uyển, nhưng từ ngàn năm trước, sau khi Ngư Nhi cô nương tiếp nhận Thần Môn thì không cho phép bất cứ ai bước vào đó nữa.
Ngàn năm trước?
Mộ Như Nguyệt gật gù trầm tư.
Trùng hợp vậy sao? Thế nhưng bắt đầu từ ngàn năm trước...
Thông Huyền trưởng lão, vậy ngươi biết trong Tây Uyển có thứ gì không?
Cái này... Thông Huyền nhíu mày, lắc đầu nói, Ta không rõ lắm, trước giờ ta chưa từng đến đó, cũng không biết bên trong rốt cuộc có thứ gì...
Nghe vậy, đáy mắt Mộ Như Nguyệt xẹt qua một tia sáng, nghiêm túc đánh giá Thông Huyền.
Ngươi không tò mò sao? Nếu trong Tây Uyển không có gì, vậy tại sao lại cấm các ngươi đến đó, hơn nữa, thời gian còn trùng hợp là từ ngàn năm trước...
Tim Thông Huyền run lên, nhíu chặt mày hỏi: Ngươi muốn nói gì?
Không, ta chỉ tò mò mà thôi. Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói.
Nàng chỉ nói đến đây thôi, tin tưởng dựa vào trí thông minh của Thông Huyền, sẽ biết nàng đang ám chỉ điều gì.
Quả nhiên, Thông Huyền trầm ngâm nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.
/1551
|