Mà Ngư Nhi cô nương cũng thật rộng lượng.
Đã từng bị Vô Vong đại nhân tổn thương vậy mà không so đo hiềm khích trước đây, trợ giúp hắn phát triển thế lực, chỉ có nữ nhân như vậy mới là nữ nhân ưu tú nhất Thần giới, không ai có thể so sánh được...
Trúc Ngư Nhi bước lên đài cao, thong thả ngồi xuống.
Nàng vừa liếc mắt liền nhìn thấy Mộ Như Nguyệt trong đám người, ánh mắt có chút hoảng hốt...
Giống, quá giống.
Khí chất của nữ nhân này quá giống Vô Vong, cho nên nàng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra...
Nàng chính là Trúc Ngư Nhi?
Mộ Như Nguyệt cũng nhìn thấy Trúc Ngư Nhi trên đài cao, cười lạnh nói: Ta rốt cuộc đã biết vì sao phụ thân không thích nàng rồi, bởi vì cái loại nữ nhân vừa nhìn đã muốn đánh này, nếu ta là nam nhân cũng sẽ không chọn nàng...
Dạ Vô Trần không nói gì, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, trong mắt ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.
Ha ha, hôm nay có vẻ náo nhiệt nhỉ.
Trước khi trận đấu bắt đầu, một tiếng cười nhạt từ phía trước truyền đến...
Mọi người đồng loạt quay đầu lại, vừa nhìn thấy người đến, tất cả đều ngây ngẩn.
Nói thế nào nhỉ? Đó là một nông phụ thô ráp mặc y phục vải bố, nhìn thế nào cũng không giống người có thể tham dự đại hội này...
Lâm Nhược Ngữ? Trúc Ngư Nhi không dám tin vào mắt mình, kinh ngạc hô lên.
Cường giả cấp thần có tuổi thọ rất dài, nơi này lại có rất nhiều lão gia hỏa đã sống cả ngàn năm, dĩ nhiên cũng từng nghe cái tên Lâm Nhược Ngữ này.
Nghe nói, Lâm Nhược Ngữ là bằng hữu tốt nhất của phu thê Vô Vong, từ sau khi Vô Vong mất tích cũng không thấy nàng xuất hiện nữa.
Không ngờ lại gặp nàng ở đây...
Nhưng mà, đây vẫn là Lâm cô nương phong tư trác tuyệt năm đó sao?
Trở thành một thôn phụ người ta không dám nhận thức...
Ha ha, ngàn năm không gặp, không ngờ Trúc cô nương còn nhớ rõ ta. Lâm Nhược Ngữ cười cười, Ta còn tưởng ngươi đã sớm quên ta rồi, mấy năm nay ngươi bận rộn thu phục thế lực Thần Môn, còn ta thì tìm kiếm tung tích Vô Vong, cho nên cũng không có giao tình gì.
Không biết vì sao, giờ khắc này mọi người đều có cảm giác hai bên đang tranh phong...
Ánh mắt Trúc Ngư Nhi âm trầm, nói: Không biết Lâm cô nương, à không, Lâm viện trưởng tới đây có việc gì?
Cũng không có gì, nếu không phải chất nữ của ta đến đây, ta cũng sẽ không tới cổ vũ cho nàng.
Dứt lời, Lâm Nhược Ngữ xoay người đi về phía Mộ Như Nguyệt, nét mặt tươi cười nhu hòa: Nha đầu, chắc ngươi sẽ không không chào đón ta chứ.
Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, nàng chỉ biết, sau khi nghe chuyện này, Lâm Nhược Ngữ sẽ không yên tâm để một mình nàng xâm nhập Thần Môn...
Nếu ta không chào đón, ngươi sẽ đi sao?
Lâm Nhược Ngữ cười nói: Sẽ không.
Vậy không phải được rồi sao. Mộ Như Nguyệt nhún vai, Hơn nữa, ngươi có thể tới đây, ta rất vui...
Nghe vậy, thần sắc Lâm Nhược Ngữ càng thêm nhu hòa, nở nụ cười nhạt.
Nguyệt nha đầu , Thông Huyền ngơ ngác nhìn hai người, Các ngươi quen nhau sao?
Ân. Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu: Ngươi hẳn là biết ta đang học ở học viện Thần, nàng lại là viện trưởng học viện, chúng ta cũng vì vậy mà quen nhau.
Lâm Nhược Ngữ biết Mộ Như Nguyệt không muốn để người khác biết quan hệ của nàng và Vô Vong, cho nên cũng không nói thêm gì, ý cười trên mặt càng đậm, dường như nhớ tới điều gì đó, nàng nói: Đúng rồi, suýt nữa quên mất, ta còn có một việc chưa nói...
Dứt lời, nàng quay đầu nhìn Trúc Ngư Nhi: Trúc cô nương, có một việc, không biết ngươi có nên giải thích một chút hay không.
Đã từng bị Vô Vong đại nhân tổn thương vậy mà không so đo hiềm khích trước đây, trợ giúp hắn phát triển thế lực, chỉ có nữ nhân như vậy mới là nữ nhân ưu tú nhất Thần giới, không ai có thể so sánh được...
Trúc Ngư Nhi bước lên đài cao, thong thả ngồi xuống.
Nàng vừa liếc mắt liền nhìn thấy Mộ Như Nguyệt trong đám người, ánh mắt có chút hoảng hốt...
Giống, quá giống.
Khí chất của nữ nhân này quá giống Vô Vong, cho nên nàng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra...
Nàng chính là Trúc Ngư Nhi?
Mộ Như Nguyệt cũng nhìn thấy Trúc Ngư Nhi trên đài cao, cười lạnh nói: Ta rốt cuộc đã biết vì sao phụ thân không thích nàng rồi, bởi vì cái loại nữ nhân vừa nhìn đã muốn đánh này, nếu ta là nam nhân cũng sẽ không chọn nàng...
Dạ Vô Trần không nói gì, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, trong mắt ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.
Ha ha, hôm nay có vẻ náo nhiệt nhỉ.
Trước khi trận đấu bắt đầu, một tiếng cười nhạt từ phía trước truyền đến...
Mọi người đồng loạt quay đầu lại, vừa nhìn thấy người đến, tất cả đều ngây ngẩn.
Nói thế nào nhỉ? Đó là một nông phụ thô ráp mặc y phục vải bố, nhìn thế nào cũng không giống người có thể tham dự đại hội này...
Lâm Nhược Ngữ? Trúc Ngư Nhi không dám tin vào mắt mình, kinh ngạc hô lên.
Cường giả cấp thần có tuổi thọ rất dài, nơi này lại có rất nhiều lão gia hỏa đã sống cả ngàn năm, dĩ nhiên cũng từng nghe cái tên Lâm Nhược Ngữ này.
Nghe nói, Lâm Nhược Ngữ là bằng hữu tốt nhất của phu thê Vô Vong, từ sau khi Vô Vong mất tích cũng không thấy nàng xuất hiện nữa.
Không ngờ lại gặp nàng ở đây...
Nhưng mà, đây vẫn là Lâm cô nương phong tư trác tuyệt năm đó sao?
Trở thành một thôn phụ người ta không dám nhận thức...
Ha ha, ngàn năm không gặp, không ngờ Trúc cô nương còn nhớ rõ ta. Lâm Nhược Ngữ cười cười, Ta còn tưởng ngươi đã sớm quên ta rồi, mấy năm nay ngươi bận rộn thu phục thế lực Thần Môn, còn ta thì tìm kiếm tung tích Vô Vong, cho nên cũng không có giao tình gì.
Không biết vì sao, giờ khắc này mọi người đều có cảm giác hai bên đang tranh phong...
Ánh mắt Trúc Ngư Nhi âm trầm, nói: Không biết Lâm cô nương, à không, Lâm viện trưởng tới đây có việc gì?
Cũng không có gì, nếu không phải chất nữ của ta đến đây, ta cũng sẽ không tới cổ vũ cho nàng.
Dứt lời, Lâm Nhược Ngữ xoay người đi về phía Mộ Như Nguyệt, nét mặt tươi cười nhu hòa: Nha đầu, chắc ngươi sẽ không không chào đón ta chứ.
Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, nàng chỉ biết, sau khi nghe chuyện này, Lâm Nhược Ngữ sẽ không yên tâm để một mình nàng xâm nhập Thần Môn...
Nếu ta không chào đón, ngươi sẽ đi sao?
Lâm Nhược Ngữ cười nói: Sẽ không.
Vậy không phải được rồi sao. Mộ Như Nguyệt nhún vai, Hơn nữa, ngươi có thể tới đây, ta rất vui...
Nghe vậy, thần sắc Lâm Nhược Ngữ càng thêm nhu hòa, nở nụ cười nhạt.
Nguyệt nha đầu , Thông Huyền ngơ ngác nhìn hai người, Các ngươi quen nhau sao?
Ân. Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu: Ngươi hẳn là biết ta đang học ở học viện Thần, nàng lại là viện trưởng học viện, chúng ta cũng vì vậy mà quen nhau.
Lâm Nhược Ngữ biết Mộ Như Nguyệt không muốn để người khác biết quan hệ của nàng và Vô Vong, cho nên cũng không nói thêm gì, ý cười trên mặt càng đậm, dường như nhớ tới điều gì đó, nàng nói: Đúng rồi, suýt nữa quên mất, ta còn có một việc chưa nói...
Dứt lời, nàng quay đầu nhìn Trúc Ngư Nhi: Trúc cô nương, có một việc, không biết ngươi có nên giải thích một chút hay không.
/1551
|