Editor: Tường An
Nghe thanh âm nghị luận của mọi người, sắc mặt Thông Huyền xanh mét, hung hăng trừng mắt trưởng lão Đan gia: Đan Ẩn, ngươi đừng ngậm máu phun người! Ta bắt tay với ngươi ám toán Vô Vong đại nhân khi nào?
Đan Ẩn khẽ nhíu mày liếc Thông Huyền một cái, không nóng không lạnh nói: Nếu nàng đã tra ra chứng cứ, vậy ta cũng không cần phủ nhận, ta không giống ngươi, đến lúc này mà còn chối, Thông Huyền, thân là nam nhân dám làm dám chịu, tuy lúc trước ta chướng mắt hành vi của ngươi nhưng vì đạt được mục đích nên vẫn lợi dụng ngươi, hiện tại nếu vẫn phủ nhận chuyện này, vậy còn là nam nhân sao?
Thúi lắm! Thông Huyền xanh mặt, hung tợn nói: Đan Ẩn, ngươi và Trúc Ngư Nhi liên hợp hãm hại ta, chuyện này ta nhớ kĩ trong lòng, huống chi Đan Ẩn ngươi vốn chẳng phải quân tử gì!
Ánh mắt Đan Ẩn trầm xuống, định nói gì đó thì Trúc Ngư Nhi đập bàn đứng lên, phẫn nộ nói: Thông Huyền, năm đó Vô Vong đại nhân đối với ngươi tốt như vậy, cuối cùng ngươi lại vì tư lợi mà hại Vô Vong đại nhân, hôm nay ta nhất định phải đòi lại công đạo cho Vô Vong, người tới, bắt tất cả bọn họ lại cho ta!
Lập tức, toàn bộ người Thần Môn đều rút vũ khí ra, oán hận nhìn chằm chằm Thông Huyền.
Sư phụ.
Hải Uy căng thẳng, đứng bên cạnh Thông Huyền, cảnh giác nhìn mấy người phía trước.
Đúng lúc này, trong đám người chợt có một thanh âm truyền đến.
Khoan đã!
Một lão giả chậm rãi đi ra, vừa nhìn thấy lão nhân này, đáy mắt Thông Huyền hiện lên tia kinh ngạc: Huyền Quan, ngươi muốn làm gì?
Mọi người đồng loạt dời mắt về phía Huyền Quan.
Chẳng lẽ Huyền Quan muốn bỏ đá xuống giếng? Nhưng dù vậy cũng nên chờ sau khi bọn họ bắt Thông Huyền nha...
Ngư Nhi cô nương, có phải ngươi nhầm lẫn rồi không? Huyền Quan khẽ cau mày, Ta và lão nhân Thông Huyền này tranh đấu nhiều năm như vậy, cũng rất hiểu đối phương, lấy tính cách cao ngạo của hắn tuyệt đối không làm chuyện này, dù năm đó hắn nhỏ tuổi hơn ta nhưng Vô Vong đại nhân từng nói tính toán bồi dưỡng hắn, vậy tại sao hắn phải trợ giúp Đan gia?
Cũng chính vì một câu nói của Vô Vong làm trong lòng hắn không phục, cho nên mới tranh đấu với Thông Huyền nhiều năm qua, muốn đệ tử mình thắng đệ tử hắn...
Thông Huyền kinh ngạc, không ngờ mình ở Thần Môn có nhiều bằng hữu như vậy, cuối cùng chỉ có một đối thủ đứng ra nói chuyện vì mình...
Huyền Quan, ngươi nói chuyện thay hắn? sắc mặt Trúc Ngư Nhi trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
Không, ta chỉ nói sự thật , Huyền Quan lắc lắc đầu, khẽ cười nói, Cũng chính vì mấy năm nay đấu với hắn cho nên không ai hiểu hắn hơn ta!
Không ai hiểu rõ nhân phẩm của Thông Huyền hơn hắn.
Thông Huyền đối với Vô Vong đại nhân gần như sùng bái cuồng nhiệt, ngàn năm không thay đổi, làm sao hắn có thể là hung thủ hại Vô Vong đại nhân?
Hi vọng các vị đừng chỉ tin lời một bên, Thông Huyền là người thế nào, chẳng lẽ các ngươi làm bằng hữu của hắn nhiều năm như vậy mà không rõ sao?
Giờ khắc này mọi người hai mặt nhìn nhau, tất cả đều trầm mặc.
Thông Huyền quả thật vô cùng sùng bái Vô Vong, điều này người Thần Môn đều biết rõ, phỏng chừng bảo hắn chết vì Vô Vong đại nhân, hắn cũng không nhíu mày do dự...
Cho nên, người như vậy làm sao có thể hại Vô Vong đại nhân chứ?
Nghe thanh âm nghị luận của mọi người, sắc mặt Thông Huyền xanh mét, hung hăng trừng mắt trưởng lão Đan gia: Đan Ẩn, ngươi đừng ngậm máu phun người! Ta bắt tay với ngươi ám toán Vô Vong đại nhân khi nào?
Đan Ẩn khẽ nhíu mày liếc Thông Huyền một cái, không nóng không lạnh nói: Nếu nàng đã tra ra chứng cứ, vậy ta cũng không cần phủ nhận, ta không giống ngươi, đến lúc này mà còn chối, Thông Huyền, thân là nam nhân dám làm dám chịu, tuy lúc trước ta chướng mắt hành vi của ngươi nhưng vì đạt được mục đích nên vẫn lợi dụng ngươi, hiện tại nếu vẫn phủ nhận chuyện này, vậy còn là nam nhân sao?
Thúi lắm! Thông Huyền xanh mặt, hung tợn nói: Đan Ẩn, ngươi và Trúc Ngư Nhi liên hợp hãm hại ta, chuyện này ta nhớ kĩ trong lòng, huống chi Đan Ẩn ngươi vốn chẳng phải quân tử gì!
Ánh mắt Đan Ẩn trầm xuống, định nói gì đó thì Trúc Ngư Nhi đập bàn đứng lên, phẫn nộ nói: Thông Huyền, năm đó Vô Vong đại nhân đối với ngươi tốt như vậy, cuối cùng ngươi lại vì tư lợi mà hại Vô Vong đại nhân, hôm nay ta nhất định phải đòi lại công đạo cho Vô Vong, người tới, bắt tất cả bọn họ lại cho ta!
Lập tức, toàn bộ người Thần Môn đều rút vũ khí ra, oán hận nhìn chằm chằm Thông Huyền.
Sư phụ.
Hải Uy căng thẳng, đứng bên cạnh Thông Huyền, cảnh giác nhìn mấy người phía trước.
Đúng lúc này, trong đám người chợt có một thanh âm truyền đến.
Khoan đã!
Một lão giả chậm rãi đi ra, vừa nhìn thấy lão nhân này, đáy mắt Thông Huyền hiện lên tia kinh ngạc: Huyền Quan, ngươi muốn làm gì?
Mọi người đồng loạt dời mắt về phía Huyền Quan.
Chẳng lẽ Huyền Quan muốn bỏ đá xuống giếng? Nhưng dù vậy cũng nên chờ sau khi bọn họ bắt Thông Huyền nha...
Ngư Nhi cô nương, có phải ngươi nhầm lẫn rồi không? Huyền Quan khẽ cau mày, Ta và lão nhân Thông Huyền này tranh đấu nhiều năm như vậy, cũng rất hiểu đối phương, lấy tính cách cao ngạo của hắn tuyệt đối không làm chuyện này, dù năm đó hắn nhỏ tuổi hơn ta nhưng Vô Vong đại nhân từng nói tính toán bồi dưỡng hắn, vậy tại sao hắn phải trợ giúp Đan gia?
Cũng chính vì một câu nói của Vô Vong làm trong lòng hắn không phục, cho nên mới tranh đấu với Thông Huyền nhiều năm qua, muốn đệ tử mình thắng đệ tử hắn...
Thông Huyền kinh ngạc, không ngờ mình ở Thần Môn có nhiều bằng hữu như vậy, cuối cùng chỉ có một đối thủ đứng ra nói chuyện vì mình...
Huyền Quan, ngươi nói chuyện thay hắn? sắc mặt Trúc Ngư Nhi trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
Không, ta chỉ nói sự thật , Huyền Quan lắc lắc đầu, khẽ cười nói, Cũng chính vì mấy năm nay đấu với hắn cho nên không ai hiểu hắn hơn ta!
Không ai hiểu rõ nhân phẩm của Thông Huyền hơn hắn.
Thông Huyền đối với Vô Vong đại nhân gần như sùng bái cuồng nhiệt, ngàn năm không thay đổi, làm sao hắn có thể là hung thủ hại Vô Vong đại nhân?
Hi vọng các vị đừng chỉ tin lời một bên, Thông Huyền là người thế nào, chẳng lẽ các ngươi làm bằng hữu của hắn nhiều năm như vậy mà không rõ sao?
Giờ khắc này mọi người hai mặt nhìn nhau, tất cả đều trầm mặc.
Thông Huyền quả thật vô cùng sùng bái Vô Vong, điều này người Thần Môn đều biết rõ, phỏng chừng bảo hắn chết vì Vô Vong đại nhân, hắn cũng không nhíu mày do dự...
Cho nên, người như vậy làm sao có thể hại Vô Vong đại nhân chứ?
/1551
|