Editor: Tường An
Ngươi là ai? Huyền Quan nhíu mày, Tại sao lại xâm nhập vào Thần Môn chúng ta?
Bạch Trạch quay đầu nhìn đám người phía dưới, không nói lời nào, tầm mắt dời về phía Mộ Như Nguyệt, khóe miệng khẽ cong lên.
Ta chỉ vô tình đi ngang qua đây thôi, bọn họ không cho ta vào đó, cho nên ta tò mò rốt cuộc bên trong có cái gì...
Thông Huyền kinh ngạc nhìn Bạch Trạch, hắn đương nhiên biết nam nhân tuấn mỹ cường đại như thần tiên này là ma thú của Mộ Như Nguyệt, nhưng hắn đã sớm dặn dò không thể tới nơi này, tại sao bây giờ còn cố ý xông vào?
Nha đầu này rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì?
To gan! sắc mặt Trúc Ngư Nhi lạnh lẽo, Ngươi dám xâm nhập Thần Môn, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì việc này, người tới, bắt nam nhân này lại cho ta!
Khoan đã!
Đúng lúc này, một thanh âm từ trong đám người bỗng nhiên vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra, liền thấy Dạ Vô Trần và Mộ Như Nguyệt từ trong đám đông đi ra...
Dạ Vô Trần im lặng theo sát bên cạnh Mộ Như Nguyệt, trên người lại ẩn hiện lực lượng khiếp người...
Bạch Trạch là người của ta. Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói: Cho nên không phải hắn tự tiện xông vào Thần Môn, mà là ta mang hắn vào...
Nhất thời, mọi người đều kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt. Xem ra các ngươi đã sớm có dự mưu! Trúc Ngư Nhi cười lạnh, Xông vào trọng địa của Thần Môn chúng ta, rõ ràng là có mưu đồ gây rối, bắt hết những người này cho ta!
Ánh mắt nàng lãnh lệ, gằn từng chữ một.
Trúc Ngư Nhi! sắc mặt Lâm Nhược Ngữ âm trầm, Đừng quên, Thần Môn không phải của ngươi, nó thuộc về Vô Vong, cho dù hắn không có ở đây, Thần Môn cũng chỉ thuộc về hắn, ngươi có tư cách gì dùng Thần Môn tổn thương Nguyệt nha đầu?
Thần Môn hiện tại do ta quản, mấy năm nay nếu không có ta, Thần Môn sao có thể phát triển được như bây giờ? Nói không chừng đã sớm bị thế lực khác thâu tóm rồi, ta công hiến cho Thần Môn thế nào, chẳng lẽ các ngươi không biết? Lâm Nhược Ngữ, hiện tại ta thật hoài nghi ngươi cũng tham gia vào chuyện năm đó, nếu không thì tại sao lại thiên vị bọn phản đồ kia như vậy? Ngươi cũng yêu Vô Vong, còn từng đến cảnh cáo ta, loại chuyện vì yêu sinh hận hoàn toàn có khả năng phát sinh, hắn lại tín nhiệm ngươi như thế, cũng chỉ có ngươi mới có thể thành công đánh lén hắn...
Trúc Ngư Nhi! sắc mặt Lâm Nhược Ngữ lạnh lẽo, trong mắt hàm chứa hàn ý, Năm đó ta khuyên ngươi không nên chen chân vào giữa phu thê bọn họ nhưng ngươi không nghe! Ta cho ngươi biết, hôm nay có Lâm Nhược Ngữ ta ở đây, không cho phép bất kì ai động đến một cong lông tơ của Nguyệt nha đầu!
Ở đây, rất nhiều lão nhân đều biết rất rõ Lâm Nhược Ngữ.
Trong lòng nữ nhân này chỉ có hai người quan trọng nhất, chính là phu thê Vô Vong, vậy mà hiện tại lại bảo hộ nha đầu này như vậy.
Nàng và nha đầu này rốt cuộc có quan hệ gì?
Ngữ di.
Mộ Như Nguyệt cười khẽ, chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Nhược Ngữ, tầm mắt đảo qua những người có mặt ở đây.
Ta nghe nói, cái quy định cấm mọi người tiến vào Tây Uyển này không phải do Vô Vong đặt ra, mà là do Trúc Ngư Nhi lập ra sau khi tiếp quản Thần Môn, không biết có chuyện này hay không?
Nghe vậy, mọi người nhất thời nghị luận sôi nổi, trong mắt tràn đầy hoài nghi...
Ngươi là ai? Huyền Quan nhíu mày, Tại sao lại xâm nhập vào Thần Môn chúng ta?
Bạch Trạch quay đầu nhìn đám người phía dưới, không nói lời nào, tầm mắt dời về phía Mộ Như Nguyệt, khóe miệng khẽ cong lên.
Ta chỉ vô tình đi ngang qua đây thôi, bọn họ không cho ta vào đó, cho nên ta tò mò rốt cuộc bên trong có cái gì...
Thông Huyền kinh ngạc nhìn Bạch Trạch, hắn đương nhiên biết nam nhân tuấn mỹ cường đại như thần tiên này là ma thú của Mộ Như Nguyệt, nhưng hắn đã sớm dặn dò không thể tới nơi này, tại sao bây giờ còn cố ý xông vào?
Nha đầu này rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì?
To gan! sắc mặt Trúc Ngư Nhi lạnh lẽo, Ngươi dám xâm nhập Thần Môn, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì việc này, người tới, bắt nam nhân này lại cho ta!
Khoan đã!
Đúng lúc này, một thanh âm từ trong đám người bỗng nhiên vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra, liền thấy Dạ Vô Trần và Mộ Như Nguyệt từ trong đám đông đi ra...
Dạ Vô Trần im lặng theo sát bên cạnh Mộ Như Nguyệt, trên người lại ẩn hiện lực lượng khiếp người...
Bạch Trạch là người của ta. Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói: Cho nên không phải hắn tự tiện xông vào Thần Môn, mà là ta mang hắn vào...
Nhất thời, mọi người đều kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt. Xem ra các ngươi đã sớm có dự mưu! Trúc Ngư Nhi cười lạnh, Xông vào trọng địa của Thần Môn chúng ta, rõ ràng là có mưu đồ gây rối, bắt hết những người này cho ta!
Ánh mắt nàng lãnh lệ, gằn từng chữ một.
Trúc Ngư Nhi! sắc mặt Lâm Nhược Ngữ âm trầm, Đừng quên, Thần Môn không phải của ngươi, nó thuộc về Vô Vong, cho dù hắn không có ở đây, Thần Môn cũng chỉ thuộc về hắn, ngươi có tư cách gì dùng Thần Môn tổn thương Nguyệt nha đầu?
Thần Môn hiện tại do ta quản, mấy năm nay nếu không có ta, Thần Môn sao có thể phát triển được như bây giờ? Nói không chừng đã sớm bị thế lực khác thâu tóm rồi, ta công hiến cho Thần Môn thế nào, chẳng lẽ các ngươi không biết? Lâm Nhược Ngữ, hiện tại ta thật hoài nghi ngươi cũng tham gia vào chuyện năm đó, nếu không thì tại sao lại thiên vị bọn phản đồ kia như vậy? Ngươi cũng yêu Vô Vong, còn từng đến cảnh cáo ta, loại chuyện vì yêu sinh hận hoàn toàn có khả năng phát sinh, hắn lại tín nhiệm ngươi như thế, cũng chỉ có ngươi mới có thể thành công đánh lén hắn...
Trúc Ngư Nhi! sắc mặt Lâm Nhược Ngữ lạnh lẽo, trong mắt hàm chứa hàn ý, Năm đó ta khuyên ngươi không nên chen chân vào giữa phu thê bọn họ nhưng ngươi không nghe! Ta cho ngươi biết, hôm nay có Lâm Nhược Ngữ ta ở đây, không cho phép bất kì ai động đến một cong lông tơ của Nguyệt nha đầu!
Ở đây, rất nhiều lão nhân đều biết rất rõ Lâm Nhược Ngữ.
Trong lòng nữ nhân này chỉ có hai người quan trọng nhất, chính là phu thê Vô Vong, vậy mà hiện tại lại bảo hộ nha đầu này như vậy.
Nàng và nha đầu này rốt cuộc có quan hệ gì?
Ngữ di.
Mộ Như Nguyệt cười khẽ, chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Nhược Ngữ, tầm mắt đảo qua những người có mặt ở đây.
Ta nghe nói, cái quy định cấm mọi người tiến vào Tây Uyển này không phải do Vô Vong đặt ra, mà là do Trúc Ngư Nhi lập ra sau khi tiếp quản Thần Môn, không biết có chuyện này hay không?
Nghe vậy, mọi người nhất thời nghị luận sôi nổi, trong mắt tràn đầy hoài nghi...
/1551
|