Editor: Tường An
Mộ Như Nguyệt biến sắc: Không tốt, Ngữ di gặp nguy hiểm!
Nàng lập tức tung người nhảy về phía ngoài cửa.
Những người khác cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng theo nàng ra ngoài...
Trong sân, Lâm Nhược Ngữ sắc mặt tái nhợt ngã trên mặt đất, hộc máu không ngừng, toàn thân bê bết máu.
Ngữ di! Mộ Như Nguyệt vội chạy đến bên cạnh Lâm Nhược Ngữ, đỡ lấy thân thể nàng, lo lắng hỏi: Ngữ di, ngươi sao rồi?
Thân thể Lâm Nhược Ngữ chấn động, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nguyệt Nhi, xin lỗi, ta không giữ được Trúc Ngư Nhi, để nàng trốn thoát...
Ngữ di, ngươi không sao là tốt rồi.
Mộ Như Nguyệt thấy Lâm Nhược Ngữ không bị thương nặng, thở phào nhẹ nhõm, có điều, dựa vào thực lực của Trúc Ngư Nhi, làm sao có thể chạy thoát khỏi tay Ngữ di?
Là người Đan gia! Lâm Nhược Ngữ rũ mắt, cười khổ nói: Đan Ẩn quay trở lại, giúp Trúc Ngư Nhi chạy trốn...
Đan Ẩn?
Mộ Như Nguyệt cau mày.
Tuy nàng mới gặp Đan Ẩn một lần nhưng có thể nhìn ra nam nhân kia là loại người ích kỷ, Trúc Ngư Nhi hiện tại đã không còn bất cứ tác dụng gì, tại sao hắn lại cứu nàng?
Nhưng Ngữ di sẽ không nói dối, cho nên Mộ Như Nguyệt cũng không nghĩ nhiều...
Phụ thân ngươi thế nào rồi? Lâm Nhược Ngữ ngửa đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, thanh âm có chút nghẹn ngào.
Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu: Tình huống hiện tại không tốt, nhưng ta sẽ nghĩ cách cứu hắn, chỉ cần có thể lấy được Ma giới chi hoa, ta có thể cứu được hắn...
Ma giới chi hoa? Lâm Nhược Ngữ run lên, bắt lấy tay Mộ Như Nguyệt, nói: Ngươi muốn đi Ma giới? Không thể, ngươi tuyệt đối không thể đến đó!
Ngữ di! Mộ Như Nguyệt nhìn Lâm Nhược Ngữ túm chặt tay mình, khẽ nhíu mày.
Lúc này Lâm Nhược Ngữ mới phát hiện mình làm đau nàng, vội buông lỏng tay ra, sắc mặt tái nhợt nói: Nguyệt Nhi, Ma giới quá nguy hiểm, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta biết ăn nói thế nào với cha ngươi...
Mộ Như Nguyệt cười cười: Yên tâm, ta sẽ bình an trở về, hơn nữa, nếu không hoàn toàn nắm chắc, ta sẽ không đến nơi đó...
Nghe vậy, Lâm Nhược Ngữ cũng không nói thêm gì nữa, im lặng một lúc lâu mới mở miệng: Ta đi xem cha ngươi, Nguyệt Nhi, nghe Ngữ di khuyên một câu, nơi đó quá nguy hiểm, ngươi tuyệt đối không thể đi.
Nhưng nhìn thần sắc đạm mạc bình tĩnh của nữ tử, có vài lời, Lâm Nhược Ngữ làm thế nào cũng không nói nên lời.
Nàng khẽ thở dài, xoay người đi vào mật thất...
Tầm mắt Dạ Vô Trần vẫn nhìn theo hướng Lâm Nhược Ngữ rời đi, khẽ nhíu mày, thanh âm tà mị, âm trầm: Nàng có chút kì quái.
Kì quái? Mộ Như Nguyệt nhíu mày nói, Ngữ di hiện tại quả thật làm ta cảm thấy hơi kì quái, nhưng ta nguyện ý tin tưởng Ngữ di, nàng nói như vậy đại khái cũng vì lo lắng cho an toàn của ta...
Thật vậy sao?
Dạ Vô Trần không nói gì, trong đôi mắt tím lại hiện lên tia sáng khác thường.
Bất luận thế nào hắn cũng không thể để Nguyệt Nhi quá thân cận với Lâm Nhược Ngữ...
Vô Trần, chúng ta đi thôi, Thần Môn là thế lực do phụ thân lập nên, ta muốn đi xem nơi này một chút... Mộ Như Nguyệt chậm rãi xoay người, cười nói, ánh mắt kiên định.
Dù thế nào đi nữa, nàng nhất định phải cứu hắn...
Được. ánh mắt Dạ Vô Trần nhu hòa, đi đến trước mặt Mộ Như Nguyệt, Ta bồi nàng...
Mộ Như Nguyệt biến sắc: Không tốt, Ngữ di gặp nguy hiểm!
Nàng lập tức tung người nhảy về phía ngoài cửa.
Những người khác cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng theo nàng ra ngoài...
Trong sân, Lâm Nhược Ngữ sắc mặt tái nhợt ngã trên mặt đất, hộc máu không ngừng, toàn thân bê bết máu.
Ngữ di! Mộ Như Nguyệt vội chạy đến bên cạnh Lâm Nhược Ngữ, đỡ lấy thân thể nàng, lo lắng hỏi: Ngữ di, ngươi sao rồi?
Thân thể Lâm Nhược Ngữ chấn động, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nguyệt Nhi, xin lỗi, ta không giữ được Trúc Ngư Nhi, để nàng trốn thoát...
Ngữ di, ngươi không sao là tốt rồi.
Mộ Như Nguyệt thấy Lâm Nhược Ngữ không bị thương nặng, thở phào nhẹ nhõm, có điều, dựa vào thực lực của Trúc Ngư Nhi, làm sao có thể chạy thoát khỏi tay Ngữ di?
Là người Đan gia! Lâm Nhược Ngữ rũ mắt, cười khổ nói: Đan Ẩn quay trở lại, giúp Trúc Ngư Nhi chạy trốn...
Đan Ẩn?
Mộ Như Nguyệt cau mày.
Tuy nàng mới gặp Đan Ẩn một lần nhưng có thể nhìn ra nam nhân kia là loại người ích kỷ, Trúc Ngư Nhi hiện tại đã không còn bất cứ tác dụng gì, tại sao hắn lại cứu nàng?
Nhưng Ngữ di sẽ không nói dối, cho nên Mộ Như Nguyệt cũng không nghĩ nhiều...
Phụ thân ngươi thế nào rồi? Lâm Nhược Ngữ ngửa đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, thanh âm có chút nghẹn ngào.
Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu: Tình huống hiện tại không tốt, nhưng ta sẽ nghĩ cách cứu hắn, chỉ cần có thể lấy được Ma giới chi hoa, ta có thể cứu được hắn...
Ma giới chi hoa? Lâm Nhược Ngữ run lên, bắt lấy tay Mộ Như Nguyệt, nói: Ngươi muốn đi Ma giới? Không thể, ngươi tuyệt đối không thể đến đó!
Ngữ di! Mộ Như Nguyệt nhìn Lâm Nhược Ngữ túm chặt tay mình, khẽ nhíu mày.
Lúc này Lâm Nhược Ngữ mới phát hiện mình làm đau nàng, vội buông lỏng tay ra, sắc mặt tái nhợt nói: Nguyệt Nhi, Ma giới quá nguy hiểm, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta biết ăn nói thế nào với cha ngươi...
Mộ Như Nguyệt cười cười: Yên tâm, ta sẽ bình an trở về, hơn nữa, nếu không hoàn toàn nắm chắc, ta sẽ không đến nơi đó...
Nghe vậy, Lâm Nhược Ngữ cũng không nói thêm gì nữa, im lặng một lúc lâu mới mở miệng: Ta đi xem cha ngươi, Nguyệt Nhi, nghe Ngữ di khuyên một câu, nơi đó quá nguy hiểm, ngươi tuyệt đối không thể đi.
Nhưng nhìn thần sắc đạm mạc bình tĩnh của nữ tử, có vài lời, Lâm Nhược Ngữ làm thế nào cũng không nói nên lời.
Nàng khẽ thở dài, xoay người đi vào mật thất...
Tầm mắt Dạ Vô Trần vẫn nhìn theo hướng Lâm Nhược Ngữ rời đi, khẽ nhíu mày, thanh âm tà mị, âm trầm: Nàng có chút kì quái.
Kì quái? Mộ Như Nguyệt nhíu mày nói, Ngữ di hiện tại quả thật làm ta cảm thấy hơi kì quái, nhưng ta nguyện ý tin tưởng Ngữ di, nàng nói như vậy đại khái cũng vì lo lắng cho an toàn của ta...
Thật vậy sao?
Dạ Vô Trần không nói gì, trong đôi mắt tím lại hiện lên tia sáng khác thường.
Bất luận thế nào hắn cũng không thể để Nguyệt Nhi quá thân cận với Lâm Nhược Ngữ...
Vô Trần, chúng ta đi thôi, Thần Môn là thế lực do phụ thân lập nên, ta muốn đi xem nơi này một chút... Mộ Như Nguyệt chậm rãi xoay người, cười nói, ánh mắt kiên định.
Dù thế nào đi nữa, nàng nhất định phải cứu hắn...
Được. ánh mắt Dạ Vô Trần nhu hòa, đi đến trước mặt Mộ Như Nguyệt, Ta bồi nàng...
/1551
|