Editor: Tường An
Thanh âm nàng lạnh nhạt thản nhiên, lại giống như búa tạ hung hăng nện vào lòng mọi người...
Giờ khắc này, không ai có kháng nghị gì, chỉ kinh ngạc nhìn nữ tử tuyệt sắc dưới ngọn lửa.
Thật lâu sau mọi người mới hồi phục lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi nói: Ba ngày sau chính là ngày chết của các ngươi, chờ đó cho ta!
Dứt lời, bọn họ cũng không ở lại mà xoay người đi mất...
Nguyệt Nhi. Lisa bắt lấy tay Mộ Như Nguyệt, lo lắng nói: Nguyệt Nhi, ngươi vẫn nên đi thôi, Thần Môn quá cường đại, người đắc tội Thần Môn sẽ không có kết cục tốt, lấy thực lực của ngươi cũng không khó rời khỏi nơi này.
Nhìn vẻ lo lắng trong mắt Lisa, Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu.
Ba ngày sau, ta sẽ cho ngươi một kết quả, còn bây giờ chúng ta cứ an tâm ở đây chờ đi...
Trong đoàn dong binh long huyết, một nam tử áo mũ chỉnh tề ngồi trên ghế chủ tọa, phía dưới là ba vị đoàn trưởng.
Lúc này, ba người dè dặt cẩn thận nhìn nam tử trẻ tuổi, muốn nói lại thôi...
Thanh Khung đại nhân , Kim Sở trầm mặc nửa ngày, nói: Có một việc, ta không biết có nên nói với ngươi hay không...
Chuyện gì? Thanh Khung nhíu mày, không kiên nhẫn hỏi.
Chuyện là thế này... Kim Sở cẩn thận liếc mắt Thanh Khung, Ta bị Kim lão gia tử vô duyên vô cớ trục xuất khỏi Kim gia, ta nhờ sự nâng đỡ của đại nhân mà được như bây giờ, liền muốn tìm hắn đòi công đạo, không ngờ giữa đường lại bị một nữ nhân ngăn cản, hơn nữa... hơn nữa nàng còn nói...
Nàng nói cái gì?
Nàng còn nói, Thần Môn là cái thá gì? Sớm muộn cũng sẽ có ngày bị nàng dẫm dưới chân, người Thần Môn các ngươi đều là súc sinh, căn bản không xứng làm người.
Lúc nói lời này, Kim Sở nhìn trộm Thanh Khung.
Quả nhiên, sau khi nghe xong, sắc mặt Thanh Khung xanh mét, nắm đấm run run, oanh một tiếng đập bàn đứng dậy.
Đúng là nha đầu cuồng vọng, dám không để Thần Môn vào mắt, ta sẽ cho nàng biết Thần Môn không phải loại người như nàng có thể so sánh được! Đúng rồi, nữ nhân kia tên gì?
Nga, nàng nói nàng tên Mộ Như Nguyệt, còn nói ba ngày sau bảo đại nhân lăn đến gặp nàng.
Mộ Như Nguyệt?
Sắc mặt Thanh Khung cứng đờ, lửa giận toàn thân bị dập tắt hết...
Tại sao lại là nàng?
Nghĩ đến đây, toàn thân hắn run rẩy...
Đối với người Thần Môn mà nói, ngươi có thể không biết Thông Huyền trưởng lão là ai, cũng có thể không biết Hải Uy sư huynh, nhưng có một người, toàn bộ Thần Môn không ai không biết.
Nàng chính là quán quân đại hội Thần Môn vừa rồi, là nữ nhi của Vô Vong đại nhân, Mộ Như Nguyệt!
Đại nhân, xảy ra chuyện gì? Kim Sở nghi hoặc nhìn Thanh Khung.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, sao lại cảm thấy Thanh Khung đại nhân đang sợ hãi chứ?
Mẹ nó! Thanh Khung nện một quyền vào đầu Kim Sở, xanh mặt giận dữ quát: Ngươi còn thất thần làm gì? Lập tức dẫn đường cho ta!
Vâng, vâng. Kim Sở vội vàng thu liễm nghi hoặc, sắc mặt vui mừng.
Hẳn là hắn nhìn lầm rồi, Thanh Khung đại nhân vì quá phẫn nộ mà run rẩy, tuyệt đối không phải sợ hãi...
Thanh âm nàng lạnh nhạt thản nhiên, lại giống như búa tạ hung hăng nện vào lòng mọi người...
Giờ khắc này, không ai có kháng nghị gì, chỉ kinh ngạc nhìn nữ tử tuyệt sắc dưới ngọn lửa.
Thật lâu sau mọi người mới hồi phục lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi nói: Ba ngày sau chính là ngày chết của các ngươi, chờ đó cho ta!
Dứt lời, bọn họ cũng không ở lại mà xoay người đi mất...
Nguyệt Nhi. Lisa bắt lấy tay Mộ Như Nguyệt, lo lắng nói: Nguyệt Nhi, ngươi vẫn nên đi thôi, Thần Môn quá cường đại, người đắc tội Thần Môn sẽ không có kết cục tốt, lấy thực lực của ngươi cũng không khó rời khỏi nơi này.
Nhìn vẻ lo lắng trong mắt Lisa, Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu.
Ba ngày sau, ta sẽ cho ngươi một kết quả, còn bây giờ chúng ta cứ an tâm ở đây chờ đi...
Trong đoàn dong binh long huyết, một nam tử áo mũ chỉnh tề ngồi trên ghế chủ tọa, phía dưới là ba vị đoàn trưởng.
Lúc này, ba người dè dặt cẩn thận nhìn nam tử trẻ tuổi, muốn nói lại thôi...
Thanh Khung đại nhân , Kim Sở trầm mặc nửa ngày, nói: Có một việc, ta không biết có nên nói với ngươi hay không...
Chuyện gì? Thanh Khung nhíu mày, không kiên nhẫn hỏi.
Chuyện là thế này... Kim Sở cẩn thận liếc mắt Thanh Khung, Ta bị Kim lão gia tử vô duyên vô cớ trục xuất khỏi Kim gia, ta nhờ sự nâng đỡ của đại nhân mà được như bây giờ, liền muốn tìm hắn đòi công đạo, không ngờ giữa đường lại bị một nữ nhân ngăn cản, hơn nữa... hơn nữa nàng còn nói...
Nàng nói cái gì?
Nàng còn nói, Thần Môn là cái thá gì? Sớm muộn cũng sẽ có ngày bị nàng dẫm dưới chân, người Thần Môn các ngươi đều là súc sinh, căn bản không xứng làm người.
Lúc nói lời này, Kim Sở nhìn trộm Thanh Khung.
Quả nhiên, sau khi nghe xong, sắc mặt Thanh Khung xanh mét, nắm đấm run run, oanh một tiếng đập bàn đứng dậy.
Đúng là nha đầu cuồng vọng, dám không để Thần Môn vào mắt, ta sẽ cho nàng biết Thần Môn không phải loại người như nàng có thể so sánh được! Đúng rồi, nữ nhân kia tên gì?
Nga, nàng nói nàng tên Mộ Như Nguyệt, còn nói ba ngày sau bảo đại nhân lăn đến gặp nàng.
Mộ Như Nguyệt?
Sắc mặt Thanh Khung cứng đờ, lửa giận toàn thân bị dập tắt hết...
Tại sao lại là nàng?
Nghĩ đến đây, toàn thân hắn run rẩy...
Đối với người Thần Môn mà nói, ngươi có thể không biết Thông Huyền trưởng lão là ai, cũng có thể không biết Hải Uy sư huynh, nhưng có một người, toàn bộ Thần Môn không ai không biết.
Nàng chính là quán quân đại hội Thần Môn vừa rồi, là nữ nhi của Vô Vong đại nhân, Mộ Như Nguyệt!
Đại nhân, xảy ra chuyện gì? Kim Sở nghi hoặc nhìn Thanh Khung.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, sao lại cảm thấy Thanh Khung đại nhân đang sợ hãi chứ?
Mẹ nó! Thanh Khung nện một quyền vào đầu Kim Sở, xanh mặt giận dữ quát: Ngươi còn thất thần làm gì? Lập tức dẫn đường cho ta!
Vâng, vâng. Kim Sở vội vàng thu liễm nghi hoặc, sắc mặt vui mừng.
Hẳn là hắn nhìn lầm rồi, Thanh Khung đại nhân vì quá phẫn nộ mà run rẩy, tuyệt đối không phải sợ hãi...
/1551
|