Editor: Tường An
“Tên ta là Vưu Hi.” Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, kiêu ngạo nói: “Ngươi tên gì?”
“Mộ Như Nguyệt.”
Nàng cũng không thèm để ý khẩu khí của hắn, trong mắt nàng, gia hỏa này chính là tiểu hài tử chưa trưởng thành mà thôi…
“Ngươi có thể nói chi tiết về trận đấu này cho ta biết không?”
“Thôi được, ta vốn không định nói nhưng nếu ngươi đã cầu xin ta, vậy ta sẽ cố nói cho ngươi biết…”
Mộ Như Nguyệt đen mặt, hình như nàng cũng không có cầu xin hắn đi…
“Hội đấu võ ở Ma giới chúng ta mỗi năm tổ chức một lần, lúc đó sẽ có không ít thiên tài đến tham gia, còn nhớ năm ngoái là Tứ hoàng huynh đoạt được khôi thủ, phụ hoàng còn khích lệ hắn một phen.”
Vẻ mặt Vưu Hi có chút mất mát.
Hiển nhiên, trong lòng hắn rất sùng bái phụ hoàng của mình, nhưng phụ hoàng có nhiều nhi tử như vậy, hắn lại bướng bỉnh nhất, thiên phú cũng không mạnh, cho nên phụ hoàng vẫn luôn không thích hắn…
Mặc dù, mẫu thân hắn là tiên hoàng hậu quá cố.
Không biết vì sao nhìn Vưu Hi như vậy làm Mộ Như Nguyệt nhớ đến đệ đệ mình ở Trung Hoa…
Những lúc cha mẹ ra ngoài làm việc, nàng thường xuyên nhìn thấy vẻ mất mát trên mặt hắn.
Cũng chính khi đó, nàng đã thề nhất định sẽ trở nên cường đại, làm cả nhà đoàn tụ…
“Ngươi nhìn ta làm gì?” Vưu Hi vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt đồng tình của Mộ Như Nguyệt, hắn hung hăng trừng mắt nàng một cái, phẫn nộ nói, “Bổn hoàng tử sống rất tốt, ngươi dùng ánh mắt này nhìn bổn hoàng tử làm gì? Bổn hoàng tử mới không cần ngươi thương hại.”
“Tiểu hài tử thì nên có bộ dáng tiểu hài tử, cần gì phải che giấu bản tính của mình?” Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Chẳng qua, nàng cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, tuy Vưu Hi đã cứu nàng nhưng nàng cũng sẽ không quản chuyện nhà hắn…
“Ngươi… ngươi nói ai là tiểu hài tử? Bổn hoàng tử đã bốn trăm tuổi!”
Tựa như muốn chứng minh lời mình nói, Vưu Hi giơ bốn ngón tay ra.
“Bốn trăm tuổi? Vậy không phải con cháu đầy nhà rồi?” Mộ Như Nguyệt quét mắt Vưu Hi từ trên xuống dưới, cười như không cười nói.
Hơn nữa, gia hỏa này nhìn thế nào cũng chỉ 15, 16 tuổi…
“Mới không phải đâu!” Vưu Hi trừng mắt Mộ Như Nguyệt, “Ở ma tộc chúng ta, bốn trăm tuổi là mới bắt đầu thành niên mà thôi, hơn nữa, vì phụ hoàng không thích ta cho nên đến bây giờ ta còn chưa cưới phi, đúng rồi, nhân loại, sao ngươi lại xuất hiện ở Ma giới? Ngươi căn bản không phải người Ma giới!”
Quan trọng hơn là, chướng khí trong Ma giới hình như không hề tổn thương nàng…
“Ta…” Mộ Như Nguyệt trầm mặc nửa ngày, nói, “Ta chỉ bất cẩn đến nơi này, cho nên bây giờ muốn rời đi.”
Vưu Hi cười nhạo: “Ngươi đúng là đủ bất cẩn, có thể đến tận đây.”
“Đúng vậy, ta vận khí tốt thôi.”
Mộ Như Nguyệt mỉm cười, bất luận thế nào nàng cũng không nói cho hắn biết, mình không cẩn thận mở ra thông đạo nên mới đến nơi này.
“Đúng rồi, tiểu gia hỏa…”
“Nhân loại, ta có tên!” sắc mặt Vưu Hi tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nói, “Hơn nữa, ta đã bốn trăm tuổi rồi, còn lớn tuổi hơn ngươi đó.”
“Nhìn bộ dáng ngươi mới chỉ 15, 16 tuổi thôi, Vưu Hi, ngươi có thể tìm cho ta một quyển sách lịch sử Ma giới hay không, ta muốn hiểu thêm về nơi này.”
“Tên ta là Vưu Hi.” Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, kiêu ngạo nói: “Ngươi tên gì?”
“Mộ Như Nguyệt.”
Nàng cũng không thèm để ý khẩu khí của hắn, trong mắt nàng, gia hỏa này chính là tiểu hài tử chưa trưởng thành mà thôi…
“Ngươi có thể nói chi tiết về trận đấu này cho ta biết không?”
“Thôi được, ta vốn không định nói nhưng nếu ngươi đã cầu xin ta, vậy ta sẽ cố nói cho ngươi biết…”
Mộ Như Nguyệt đen mặt, hình như nàng cũng không có cầu xin hắn đi…
“Hội đấu võ ở Ma giới chúng ta mỗi năm tổ chức một lần, lúc đó sẽ có không ít thiên tài đến tham gia, còn nhớ năm ngoái là Tứ hoàng huynh đoạt được khôi thủ, phụ hoàng còn khích lệ hắn một phen.”
Vẻ mặt Vưu Hi có chút mất mát.
Hiển nhiên, trong lòng hắn rất sùng bái phụ hoàng của mình, nhưng phụ hoàng có nhiều nhi tử như vậy, hắn lại bướng bỉnh nhất, thiên phú cũng không mạnh, cho nên phụ hoàng vẫn luôn không thích hắn…
Mặc dù, mẫu thân hắn là tiên hoàng hậu quá cố.
Không biết vì sao nhìn Vưu Hi như vậy làm Mộ Như Nguyệt nhớ đến đệ đệ mình ở Trung Hoa…
Những lúc cha mẹ ra ngoài làm việc, nàng thường xuyên nhìn thấy vẻ mất mát trên mặt hắn.
Cũng chính khi đó, nàng đã thề nhất định sẽ trở nên cường đại, làm cả nhà đoàn tụ…
“Ngươi nhìn ta làm gì?” Vưu Hi vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt đồng tình của Mộ Như Nguyệt, hắn hung hăng trừng mắt nàng một cái, phẫn nộ nói, “Bổn hoàng tử sống rất tốt, ngươi dùng ánh mắt này nhìn bổn hoàng tử làm gì? Bổn hoàng tử mới không cần ngươi thương hại.”
“Tiểu hài tử thì nên có bộ dáng tiểu hài tử, cần gì phải che giấu bản tính của mình?” Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Chẳng qua, nàng cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, tuy Vưu Hi đã cứu nàng nhưng nàng cũng sẽ không quản chuyện nhà hắn…
“Ngươi… ngươi nói ai là tiểu hài tử? Bổn hoàng tử đã bốn trăm tuổi!”
Tựa như muốn chứng minh lời mình nói, Vưu Hi giơ bốn ngón tay ra.
“Bốn trăm tuổi? Vậy không phải con cháu đầy nhà rồi?” Mộ Như Nguyệt quét mắt Vưu Hi từ trên xuống dưới, cười như không cười nói.
Hơn nữa, gia hỏa này nhìn thế nào cũng chỉ 15, 16 tuổi…
“Mới không phải đâu!” Vưu Hi trừng mắt Mộ Như Nguyệt, “Ở ma tộc chúng ta, bốn trăm tuổi là mới bắt đầu thành niên mà thôi, hơn nữa, vì phụ hoàng không thích ta cho nên đến bây giờ ta còn chưa cưới phi, đúng rồi, nhân loại, sao ngươi lại xuất hiện ở Ma giới? Ngươi căn bản không phải người Ma giới!”
Quan trọng hơn là, chướng khí trong Ma giới hình như không hề tổn thương nàng…
“Ta…” Mộ Như Nguyệt trầm mặc nửa ngày, nói, “Ta chỉ bất cẩn đến nơi này, cho nên bây giờ muốn rời đi.”
Vưu Hi cười nhạo: “Ngươi đúng là đủ bất cẩn, có thể đến tận đây.”
“Đúng vậy, ta vận khí tốt thôi.”
Mộ Như Nguyệt mỉm cười, bất luận thế nào nàng cũng không nói cho hắn biết, mình không cẩn thận mở ra thông đạo nên mới đến nơi này.
“Đúng rồi, tiểu gia hỏa…”
“Nhân loại, ta có tên!” sắc mặt Vưu Hi tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nói, “Hơn nữa, ta đã bốn trăm tuổi rồi, còn lớn tuổi hơn ngươi đó.”
“Nhìn bộ dáng ngươi mới chỉ 15, 16 tuổi thôi, Vưu Hi, ngươi có thể tìm cho ta một quyển sách lịch sử Ma giới hay không, ta muốn hiểu thêm về nơi này.”
/1551
|