Mộ Như Nguyệt nhìn Vưu Hi, không nói thêm gì, lướt qua bên cạnh hắn, đi về phía phòng mình...
Vưu Hi nhìn theo thân ảnh Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt không hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều...
Mộ Như Nguyệt trở về phòng, lập tức tiến vào đan thư, bế quan luyện đan, không hề quan tâm gì đến những chuyện bên ngoài, mãi đến khi luyện chế thành công Chướng khí đan mới từ trong đan thư đi ra.
Mà thời điểm nàng ra khỏi đan thư, Bạch Trạch cũng theo ra ngoài...
Hắn tới.
Bạch Trạch nhìn Mộ Như Nguyệt, thanh âm đạm mạc nhu hòa, trong mắt có ý cười nhàn nhạt.
Ta biết. Mộ Như Nguyệt cười khẽ, Ta tới Ma giới, hắn khẳng định có thể cảm nhận được, hắn đến đây cũng nằm trong dự kiến của ta, có điều hắn chưa dùng Chướng khí đan, cho nên ta cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này đi tìm hắn, nhưng mà hiện tại còn cách đại hội luận võ một đoạn thời gian.
Bỗng nhiên, Mộ Như Nguyệt như nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn về phía Bạch Trạch.
Vì sao Ma hoàng lại giống Bắc Quân đến vậy?
Bạch Trạch trầm ngâm nửa ngày, lắc lắc đầu: Ta cũng không rõ lắm, nhưng hiển nhiên hắn và Bắc Quân cũng không phải là cùng một người.
Điểm này không cần Bạch Trạch nói, Mộ Như Nguyệt cũng có thể cảm nhận được.
Hai người mang cho nàng cảm giác khác nhau, đương nhiên cũng không có khả năng là cùng một người...
Tiểu đằng. Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng vỗ về đầu tiểu đằng, hơi nhíu mày hỏi: Ngươi có nhìn ra thực lực của Ma hoàng không?
Tiểu đằng ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn Mộ Như Nguyệt: Hắn rất mạnh, ít nhất, ta không phải đối thủ của hắn... Trong lòng Mộ Như Nguyệt căng thẳng.
Ngay cả tiểu đằng cũng không phải đối thủ của hắn, sợ là lần này bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm...
Nguyệt Nhi, ngươi yên tâm, bất luận xảy ra chuyện gì ta đều sẽ bồi bên cạnh ngươi.
Bạch Trạch nở nụ cười ôn nhu, dịu dàng như ánh trăng chiếu vào Mộ Như Nguyệt, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh...
Có người tới, Bạch Trạch, ngươi trở vào trước đi. Mộ Như Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, khẽ nhíu mày nói.
Bạch Trạch gật đầu, không nói thêm gì nữa, thân thể chợt lóe liền biến mất khỏi phòng...
Thời điểm hắn vừa biến mất, cửa phòng bị mở ra, một thân ảnh nhỏ xinh từ bên ngoài nhảy vào.
Nữ nhân điên, ngươi đứng lại đó cho ta, ai cho phép ngươi xông vào phủ đệ của ta. Vưu Hi tức muốn hộc máu, hung tợn nói.
Mộ Như Nguyệt. Đỗ Phỉ Phỉ vừa nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, hai mắt sáng lên, vội vàng đi tới, Sao mấy ngày nay không thấy ngươi đâu vậy?
Có việc?
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, tuy nàng có hảo cảm với Đỗ Phỉ Phỉ nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, dù sao, nàng còn không thể hoàn toàn tin tưởng Đỗ Phỉ Phỉ...
Là thế này, gia gia ta muốn gặp ngươi. Đỗ Phỉ Phỉ chớp chớp mắt, cười tủm tỉm nói.
Gia gia ngươi? Mộ Như Nguyệt sửng sốt, nghi hoặc nhíu mày, Tại sao gia gia ngươi lại muốn gặp ta?
Mấy ngày trước ta trở về, có nhắc với gia gia về ngươi, gia gia rất tò mò, cho nên muốn gặp thiên tài ngươi một chút. Đỗ Phỉ Phỉ đi tới bên cạnh Mộ Như Nguyệt, ôm lấy cánh tay nàng, cười nói, Ta cũng đáp ứng gia gia, nhất định có thể mời được ngươi, Mộ Như Nguyệt, coi như nể mặt ta một lần, cùng ta đi gặp gia gia đi...
Vưu Hi nhìn theo thân ảnh Mộ Như Nguyệt, vẻ mặt không hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều...
Mộ Như Nguyệt trở về phòng, lập tức tiến vào đan thư, bế quan luyện đan, không hề quan tâm gì đến những chuyện bên ngoài, mãi đến khi luyện chế thành công Chướng khí đan mới từ trong đan thư đi ra.
Mà thời điểm nàng ra khỏi đan thư, Bạch Trạch cũng theo ra ngoài...
Hắn tới.
Bạch Trạch nhìn Mộ Như Nguyệt, thanh âm đạm mạc nhu hòa, trong mắt có ý cười nhàn nhạt.
Ta biết. Mộ Như Nguyệt cười khẽ, Ta tới Ma giới, hắn khẳng định có thể cảm nhận được, hắn đến đây cũng nằm trong dự kiến của ta, có điều hắn chưa dùng Chướng khí đan, cho nên ta cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này đi tìm hắn, nhưng mà hiện tại còn cách đại hội luận võ một đoạn thời gian.
Bỗng nhiên, Mộ Như Nguyệt như nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn về phía Bạch Trạch.
Vì sao Ma hoàng lại giống Bắc Quân đến vậy?
Bạch Trạch trầm ngâm nửa ngày, lắc lắc đầu: Ta cũng không rõ lắm, nhưng hiển nhiên hắn và Bắc Quân cũng không phải là cùng một người.
Điểm này không cần Bạch Trạch nói, Mộ Như Nguyệt cũng có thể cảm nhận được.
Hai người mang cho nàng cảm giác khác nhau, đương nhiên cũng không có khả năng là cùng một người...
Tiểu đằng. Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng vỗ về đầu tiểu đằng, hơi nhíu mày hỏi: Ngươi có nhìn ra thực lực của Ma hoàng không?
Tiểu đằng ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn Mộ Như Nguyệt: Hắn rất mạnh, ít nhất, ta không phải đối thủ của hắn... Trong lòng Mộ Như Nguyệt căng thẳng.
Ngay cả tiểu đằng cũng không phải đối thủ của hắn, sợ là lần này bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm...
Nguyệt Nhi, ngươi yên tâm, bất luận xảy ra chuyện gì ta đều sẽ bồi bên cạnh ngươi.
Bạch Trạch nở nụ cười ôn nhu, dịu dàng như ánh trăng chiếu vào Mộ Như Nguyệt, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh...
Có người tới, Bạch Trạch, ngươi trở vào trước đi. Mộ Như Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, khẽ nhíu mày nói.
Bạch Trạch gật đầu, không nói thêm gì nữa, thân thể chợt lóe liền biến mất khỏi phòng...
Thời điểm hắn vừa biến mất, cửa phòng bị mở ra, một thân ảnh nhỏ xinh từ bên ngoài nhảy vào.
Nữ nhân điên, ngươi đứng lại đó cho ta, ai cho phép ngươi xông vào phủ đệ của ta. Vưu Hi tức muốn hộc máu, hung tợn nói.
Mộ Như Nguyệt. Đỗ Phỉ Phỉ vừa nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, hai mắt sáng lên, vội vàng đi tới, Sao mấy ngày nay không thấy ngươi đâu vậy?
Có việc?
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, tuy nàng có hảo cảm với Đỗ Phỉ Phỉ nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, dù sao, nàng còn không thể hoàn toàn tin tưởng Đỗ Phỉ Phỉ...
Là thế này, gia gia ta muốn gặp ngươi. Đỗ Phỉ Phỉ chớp chớp mắt, cười tủm tỉm nói.
Gia gia ngươi? Mộ Như Nguyệt sửng sốt, nghi hoặc nhíu mày, Tại sao gia gia ngươi lại muốn gặp ta?
Mấy ngày trước ta trở về, có nhắc với gia gia về ngươi, gia gia rất tò mò, cho nên muốn gặp thiên tài ngươi một chút. Đỗ Phỉ Phỉ đi tới bên cạnh Mộ Như Nguyệt, ôm lấy cánh tay nàng, cười nói, Ta cũng đáp ứng gia gia, nhất định có thể mời được ngươi, Mộ Như Nguyệt, coi như nể mặt ta một lần, cùng ta đi gặp gia gia đi...
/1551
|