Editor: Tường An
Trong chuyện này, chỉ có nàng – Lệ phi nương nương là người vô tội.
Không chờ Mộ Như Nguyệt lên tiếng, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo, khinh miệt: “Lệ phi nương nương, ngươi không ở trong hậu cung, chạy đến nơi này làm cái gì?”
Lệ phi khẽ cau mày, quét mắt nhìn Đỗ Phỉ Phỉ đang đi đến, lạnh giọng nói: “Bổn cung đi đâu hình như không liên quan đến ngươi, huống chi lần này bệ hạ thấy tâm tình bổn cung không tốt, đặc biệt cho bổn cung ra ngoài giải sầu, chẳng lẽ còn phải xin phép Đỗ cô nương hay sao?”
Đỗ Phỉ Phỉ cười lạnh: “Ngươi đi đâu làm gì không liên quan đến ta, nhưng nghe mấy lời ngươi nói, đời này ta đã gặp rất nhiều người nhưng chưa gặp ai vô sỉ như ngươi vậy, cái gì mà không làm trái luân thường đạo lý, vậy người trong lòng ngươi nghĩ tới là ai? Người muốn phá hỏng hạnh phúc của Thất hoàng tử là ai? Chẳng qua, nếu ngươi muốn biết người trong lòng Thất hoàng tử là ai thì có thể hỏi hắn, đáng tiếc, nhất định sẽ khác xa những gì ngươi nghĩ…”
Nếu không phải chính tai nghe, nàng thật sự không thể tưởng tượng được trên đời lại có người vô sỉ đến mức này, đúng là không thể tin nổi…
Lệ phi biến sắc, trong mắt như muốn phun lửa: “Đổ Phỉ Phỉ, bổn cung biết ngươi ái mộ Thất hoàng tử, nhưng cũng không nên vu oan bổn cung, bổn cung và Thất hoàng tử đã là quá khứ, hiện tại bổn cung chỉ vì suy nghĩ cho hạnh phúc của Mộ cô nương nên mới khuyên nàng một câu! Nếu ngươi muốn tìm người gây sự, hẳn là nên tìm nàng, nàng mới là người dây dưa với Thất hoàng tử kia!”
Đỗ Phỉ Phỉ ái mộ Thất hoàng tử là chuyện tất cả người ở Ma thành đều biết.
Đã từng có không ít nữ nhân muốn dây dưa với Thất hoàng tử, kết cục đều bị Đỗ Phỉ Phỉ hung hăng giáo huấn.
Hiện tại, Mộ Như Nguyệt cũng vậy, chạy không thoát được…
Lệ phi lúc này lại có chút hối hận đã đích thân ra mặt, những chuyện này hoàn toàn có thể lợi dụng Đỗ Phỉ Phỉ để giải quyết.
Đỗ Phỉ Phỉ làm mặt quỷ với Mộ Như Nguyệt, cười hì hì nói: “Lệ phi, có một việc ngươi đã đoán đúng, ta đúng là tới tìm nàng…”
Dứt lời, nàng cũng không thèm để ý đến Lệ phi, nhấc chân đi về phía Mộ Như Nguyệt.
Lúc này, mọi người chung quanh không biết chân tướng sự tình đều nhìn Mộ Như Nguyệt với ánh mắt đồng tình.
Đỗ Phỉ Phỉ này điêu ngoa tùy hứng, rất khó ở chung, xem ra vị cô nương này chạy trời không khỏi nắng rồi…
Cho dù nam nhân bên cạnh nàng thực lực có vẻ không tồi, nhưng làm sao so được với tam đại thế lực Đan dược đường kia?
Trong lòng Lệ phi vui vẻ, nở nụ cười đắc ý, giống như đã nhìn thấy tình cảnh trường tiên của Đỗ Phỉ Phỉ quất vào người Mộ Như Nguyệt…
Đỗ Phỉ Phỉ dừng lại trước mặt Mộ Như Nguyệt, bĩu môi nói: “Hôm nay ngươi tới tham gia hội đấu giá mà sao không nói với ta một tiếng? Ta hỏi gã sai vặt trong phủ Thất hoàng tử mới biết ngươi đến nơi này, làm ta đi một chuyến vô ích, chỉ có thể mã bất đình đề* chạy tới đây tìm ngươi.”
*Mã bất đình đề: ngựa không dừng vó, một mực đi về phía trước, không dừng lại một khắc nào.
Đỗ Phỉ Phỉ ai oán, Mộ Như Nguyệt tới tham gia hội đấu giá mà không rủ nàng cùng đi, trong lòng nàng cảm thấy tràn đầy ủy khuất…
“Ta cũng chỉ nghe Vưu Hi nói hôm nay có một gốc dược liệu thần bí được đưa ra đấu giá cho nên mới nảy ra ý định đến đây.” Mộ Như Nguyệt nhún vai, cười nói.
Đỗ Phỉ Phỉ chớp chớp mắt: “Ta mặc kệ, dù sao ngươi đi chơi mà không rủ ta, hiện tại ta rất tức giận, trừ phi ngươi để ta làm tùy tùng của ngươi, bằng không… bằng không ta sẽ không tha thứ ngươi.”
Trong chuyện này, chỉ có nàng – Lệ phi nương nương là người vô tội.
Không chờ Mộ Như Nguyệt lên tiếng, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo, khinh miệt: “Lệ phi nương nương, ngươi không ở trong hậu cung, chạy đến nơi này làm cái gì?”
Lệ phi khẽ cau mày, quét mắt nhìn Đỗ Phỉ Phỉ đang đi đến, lạnh giọng nói: “Bổn cung đi đâu hình như không liên quan đến ngươi, huống chi lần này bệ hạ thấy tâm tình bổn cung không tốt, đặc biệt cho bổn cung ra ngoài giải sầu, chẳng lẽ còn phải xin phép Đỗ cô nương hay sao?”
Đỗ Phỉ Phỉ cười lạnh: “Ngươi đi đâu làm gì không liên quan đến ta, nhưng nghe mấy lời ngươi nói, đời này ta đã gặp rất nhiều người nhưng chưa gặp ai vô sỉ như ngươi vậy, cái gì mà không làm trái luân thường đạo lý, vậy người trong lòng ngươi nghĩ tới là ai? Người muốn phá hỏng hạnh phúc của Thất hoàng tử là ai? Chẳng qua, nếu ngươi muốn biết người trong lòng Thất hoàng tử là ai thì có thể hỏi hắn, đáng tiếc, nhất định sẽ khác xa những gì ngươi nghĩ…”
Nếu không phải chính tai nghe, nàng thật sự không thể tưởng tượng được trên đời lại có người vô sỉ đến mức này, đúng là không thể tin nổi…
Lệ phi biến sắc, trong mắt như muốn phun lửa: “Đổ Phỉ Phỉ, bổn cung biết ngươi ái mộ Thất hoàng tử, nhưng cũng không nên vu oan bổn cung, bổn cung và Thất hoàng tử đã là quá khứ, hiện tại bổn cung chỉ vì suy nghĩ cho hạnh phúc của Mộ cô nương nên mới khuyên nàng một câu! Nếu ngươi muốn tìm người gây sự, hẳn là nên tìm nàng, nàng mới là người dây dưa với Thất hoàng tử kia!”
Đỗ Phỉ Phỉ ái mộ Thất hoàng tử là chuyện tất cả người ở Ma thành đều biết.
Đã từng có không ít nữ nhân muốn dây dưa với Thất hoàng tử, kết cục đều bị Đỗ Phỉ Phỉ hung hăng giáo huấn.
Hiện tại, Mộ Như Nguyệt cũng vậy, chạy không thoát được…
Lệ phi lúc này lại có chút hối hận đã đích thân ra mặt, những chuyện này hoàn toàn có thể lợi dụng Đỗ Phỉ Phỉ để giải quyết.
Đỗ Phỉ Phỉ làm mặt quỷ với Mộ Như Nguyệt, cười hì hì nói: “Lệ phi, có một việc ngươi đã đoán đúng, ta đúng là tới tìm nàng…”
Dứt lời, nàng cũng không thèm để ý đến Lệ phi, nhấc chân đi về phía Mộ Như Nguyệt.
Lúc này, mọi người chung quanh không biết chân tướng sự tình đều nhìn Mộ Như Nguyệt với ánh mắt đồng tình.
Đỗ Phỉ Phỉ này điêu ngoa tùy hứng, rất khó ở chung, xem ra vị cô nương này chạy trời không khỏi nắng rồi…
Cho dù nam nhân bên cạnh nàng thực lực có vẻ không tồi, nhưng làm sao so được với tam đại thế lực Đan dược đường kia?
Trong lòng Lệ phi vui vẻ, nở nụ cười đắc ý, giống như đã nhìn thấy tình cảnh trường tiên của Đỗ Phỉ Phỉ quất vào người Mộ Như Nguyệt…
Đỗ Phỉ Phỉ dừng lại trước mặt Mộ Như Nguyệt, bĩu môi nói: “Hôm nay ngươi tới tham gia hội đấu giá mà sao không nói với ta một tiếng? Ta hỏi gã sai vặt trong phủ Thất hoàng tử mới biết ngươi đến nơi này, làm ta đi một chuyến vô ích, chỉ có thể mã bất đình đề* chạy tới đây tìm ngươi.”
*Mã bất đình đề: ngựa không dừng vó, một mực đi về phía trước, không dừng lại một khắc nào.
Đỗ Phỉ Phỉ ai oán, Mộ Như Nguyệt tới tham gia hội đấu giá mà không rủ nàng cùng đi, trong lòng nàng cảm thấy tràn đầy ủy khuất…
“Ta cũng chỉ nghe Vưu Hi nói hôm nay có một gốc dược liệu thần bí được đưa ra đấu giá cho nên mới nảy ra ý định đến đây.” Mộ Như Nguyệt nhún vai, cười nói.
Đỗ Phỉ Phỉ chớp chớp mắt: “Ta mặc kệ, dù sao ngươi đi chơi mà không rủ ta, hiện tại ta rất tức giận, trừ phi ngươi để ta làm tùy tùng của ngươi, bằng không… bằng không ta sẽ không tha thứ ngươi.”
/1551
|