Editor: Tường An
Vô số nắm tay nện vào người Vưu Kỳ, hắn còn cảm thấy chưa đủ, nhấc chân hung hăng đạp lên khuôn mặt làm hắn chán ghét kia, phát tiết lửa giận trong lòng…
Thật lâu sau, tựa hồ đã đánh mệt rồi, hắn ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, trên gương mặt tuyệt mỹ đẫm mồ hôi, nhìn qua động lòng người…
“Tại sao ngươi giúp ta?”
Nam nhân quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, đôi mắt lam lộ ra lãnh ý.
“Giao nhân tộc chúng ta dung nhan tuyệt thế, nước mắt có thể hóa thành trân châu, cho nên nhân loại muốn chiếm chúng ta làm của riêng, ngươi có phải cũng giống những nhân loại đó hay không?”
Mấy năm nay, hắn đã gặp quá nhiều nhân loại vô sỉ, âm hiểm, cuối cùng đã không thể bảo trì bất kì tín nhiệm gì…
“Ta quả thật cần ngươi, có điều…” Mộ Như Nguyệt ngừng lại một chút, “Nam nhân của ta ưu tú hơn ngươi, đối với thân thể kia của ngươi, ta không có hứng thú gì.”
Nghe vậy, nam nhân cũng không tức giận, ngược lại khẽ thở phào một hơi, nhưng tâm tình vẫn không buông lỏng…
“Vậy ngươi cần ta làm gì?”
Mộ Như Nguyệt cười nói: “Thực lực của ngươi!”
Nam nhân hơi sửng sốt, cười lạnh nói: “Ta không tin ngươi không nhìn ra thực lực của ta bị phong ấn, không thể trợ giúp gì cho ngươi! Ngươi muốn tìm lý do, ít nhất nên tìm một lý do có thể làm người ta tin phục.”
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt nhướng mày, thản nhiên nói: “Nếu như, ta có thể giúp ngươi giải trừ phong ấn thì sao?”
Trái tim nam nhân căng thẳng, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt.
“Ngươi… ngươi nói ngươi có thể giúp ta giải trừ phong ấn?”
“Không sai.” Mộ Như Nguyệt gật đầu, “Chẳng qua, hiện tại ta còn chưa có đủ thực lực, chờ ta có đột phá liền có thể giải trừ phong ấn cho ngươi, đổi lại, ta muốn ngươi nguyện trung thành với ta…”
Nam nhân tâm tư bách chuyển, hắn không biết mình có nên tin tưởng nhân loại này hay không.
Nhưng tối nay nếu không có nàng xuất hiện, chỉ sợ hắn đã thất thân trong tay một nam nhân…
Nghĩ đến đây, nam nhân tựa hồ hạ quyết tâm, hung hăng hít sâu một hơi.
Mộ Như Nguyệt đang chờ nam nhân đưa ra quyết định cuối cùng, đúng lúc này, nam nhân quỳ một chân xuống, cầm lấy tay Mộ Như Nguyệt, ưu nhã nói: “Nếu ngươi có thể giúp ta giải trừ phong ấn, ta nguyện ý nhận ngươi là chủ, vĩnh viễn không phản bội.”
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng cắt qua đầu ngón tay Mộ Như Nguyệt, đặt lên giữa trán mình, một cỗ lực lượng khế ước lập tức được sinh ra giữa hai người.
Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn.
Tựa hồ không ngờ nam nhân này lại dễ dàng tin nàng như vậy…
“Ngươi không sợ sau khi ta và ngươi khế ước, ta sẽ không giúp ngươi khôi phục thực lực?” Nàng cười như không cười nhìn nam nhân trước mắt.
Đôi mắt lam hơi ngước lên, ngữ khí chắc chắn: “Ta đã khế ước với ngươi, nếu ta có thể khôi phục thực lực, đối với ngươi cũng có lợi, chuyện tốt như thế, ngươi tội gì mà không làm?”
Là ai nói giao nhân đơn thuần thiện lương? Trước mắt nàng chính là một giao nhân cực kỳ giảo hoạt.
Đã lập khế ước, lực lượng của khế ước thú cũng là một bộ phận lực lượng của nàng.
Cho nên, Mộ Như Nguyệt nhất định sẽ dốc hết sức lực giúp hắn khôi phục thực lực, như thế hắn mới có thể chiến đấu vì nàng…
“Tên của ngươi.” Mộ Như Nguyệt nhướng mày nhìn nam nhân, nhàn nhạt hỏi.
Nam nhân trầm mặc nửa ngày, nói: “Ta là giao nhân hậu nhân của Y gia, tên Y Tư.”
Y gia?
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, cũng không nghĩ nhiều, nhưng trong đầu lại truyền đến thanh âm kinh ngạc của Hỏa phượng.
Vô số nắm tay nện vào người Vưu Kỳ, hắn còn cảm thấy chưa đủ, nhấc chân hung hăng đạp lên khuôn mặt làm hắn chán ghét kia, phát tiết lửa giận trong lòng…
Thật lâu sau, tựa hồ đã đánh mệt rồi, hắn ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, trên gương mặt tuyệt mỹ đẫm mồ hôi, nhìn qua động lòng người…
“Tại sao ngươi giúp ta?”
Nam nhân quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, đôi mắt lam lộ ra lãnh ý.
“Giao nhân tộc chúng ta dung nhan tuyệt thế, nước mắt có thể hóa thành trân châu, cho nên nhân loại muốn chiếm chúng ta làm của riêng, ngươi có phải cũng giống những nhân loại đó hay không?”
Mấy năm nay, hắn đã gặp quá nhiều nhân loại vô sỉ, âm hiểm, cuối cùng đã không thể bảo trì bất kì tín nhiệm gì…
“Ta quả thật cần ngươi, có điều…” Mộ Như Nguyệt ngừng lại một chút, “Nam nhân của ta ưu tú hơn ngươi, đối với thân thể kia của ngươi, ta không có hứng thú gì.”
Nghe vậy, nam nhân cũng không tức giận, ngược lại khẽ thở phào một hơi, nhưng tâm tình vẫn không buông lỏng…
“Vậy ngươi cần ta làm gì?”
Mộ Như Nguyệt cười nói: “Thực lực của ngươi!”
Nam nhân hơi sửng sốt, cười lạnh nói: “Ta không tin ngươi không nhìn ra thực lực của ta bị phong ấn, không thể trợ giúp gì cho ngươi! Ngươi muốn tìm lý do, ít nhất nên tìm một lý do có thể làm người ta tin phục.”
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt nhướng mày, thản nhiên nói: “Nếu như, ta có thể giúp ngươi giải trừ phong ấn thì sao?”
Trái tim nam nhân căng thẳng, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt.
“Ngươi… ngươi nói ngươi có thể giúp ta giải trừ phong ấn?”
“Không sai.” Mộ Như Nguyệt gật đầu, “Chẳng qua, hiện tại ta còn chưa có đủ thực lực, chờ ta có đột phá liền có thể giải trừ phong ấn cho ngươi, đổi lại, ta muốn ngươi nguyện trung thành với ta…”
Nam nhân tâm tư bách chuyển, hắn không biết mình có nên tin tưởng nhân loại này hay không.
Nhưng tối nay nếu không có nàng xuất hiện, chỉ sợ hắn đã thất thân trong tay một nam nhân…
Nghĩ đến đây, nam nhân tựa hồ hạ quyết tâm, hung hăng hít sâu một hơi.
Mộ Như Nguyệt đang chờ nam nhân đưa ra quyết định cuối cùng, đúng lúc này, nam nhân quỳ một chân xuống, cầm lấy tay Mộ Như Nguyệt, ưu nhã nói: “Nếu ngươi có thể giúp ta giải trừ phong ấn, ta nguyện ý nhận ngươi là chủ, vĩnh viễn không phản bội.”
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng cắt qua đầu ngón tay Mộ Như Nguyệt, đặt lên giữa trán mình, một cỗ lực lượng khế ước lập tức được sinh ra giữa hai người.
Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn.
Tựa hồ không ngờ nam nhân này lại dễ dàng tin nàng như vậy…
“Ngươi không sợ sau khi ta và ngươi khế ước, ta sẽ không giúp ngươi khôi phục thực lực?” Nàng cười như không cười nhìn nam nhân trước mắt.
Đôi mắt lam hơi ngước lên, ngữ khí chắc chắn: “Ta đã khế ước với ngươi, nếu ta có thể khôi phục thực lực, đối với ngươi cũng có lợi, chuyện tốt như thế, ngươi tội gì mà không làm?”
Là ai nói giao nhân đơn thuần thiện lương? Trước mắt nàng chính là một giao nhân cực kỳ giảo hoạt.
Đã lập khế ước, lực lượng của khế ước thú cũng là một bộ phận lực lượng của nàng.
Cho nên, Mộ Như Nguyệt nhất định sẽ dốc hết sức lực giúp hắn khôi phục thực lực, như thế hắn mới có thể chiến đấu vì nàng…
“Tên của ngươi.” Mộ Như Nguyệt nhướng mày nhìn nam nhân, nhàn nhạt hỏi.
Nam nhân trầm mặc nửa ngày, nói: “Ta là giao nhân hậu nhân của Y gia, tên Y Tư.”
Y gia?
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, cũng không nghĩ nhiều, nhưng trong đầu lại truyền đến thanh âm kinh ngạc của Hỏa phượng.
/1551
|