Editor: Tường An
“Ha ha!” Ma hoàng lần nữa cười phá lên, “Không phải ngươi rất muốn biết, vì sao trẫm lại giống người kia như thế?”
Bắc Quân…
Hai chữ này đột nhiên hiện lên trong đầu Mộ Như Nguyệt làm nàng bỗng nhiên giật mình.
“Ngươi biết hắn?”
“Không sai!” Ma hoàng gật gật đầu, “Ta không những biết hắn, còn biết tình cảm hắn dành cho ngươi, cho nên ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã nhận ra ngươi chính là nữ nhân hắn nhớ mãi không quên…”
Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi, nàng biết, hôm nay bất luận thế nào cũng không thể mạnh mẽ xông ra khỏi thành, cho nên cũng chỉ có thể đi theo hắn.
“Được, ta đi theo ngươi.”
Hơn nữa, nàng cũng muốn biết Bắc Quân và Ma hoàng rốt cuộc có quan hệ gì…
Trong chính điện, Mộ Như Nguyệt nhìn nam nhân cao cao tại thượng trước mắt, lạnh lùng hỏi: “Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết quan hệ giữa các ngươi chưa?”
Ma hoàng tươi cười tàn nhẫn, vẫy lui người bên cạnh rồi mới dời mắt nhìn Mộ Như Nguyệt.
“Nam nhân kia là một phân thân mà ta tạo ra trong lúc nhàm chán mà thôi, ta trước nay vô tình vô cảm, nên muốn hắn đi thể nghiệm những thứ đó, rồi đem cảm thụ của hắn truyền cho ta…”
“Đáng tiếc, những cảm thụ đó đều không làm tâm tình ta thoải mái.”
“Ta biết hắn thích một nữ tử, nhưng nàng kia vẫn luôn không để ý đến hắn, vì thế, hắn chỉ có thể đem tình yêu say đắm chôn sâu trong lòng, dùng hành vi đối địch với nàng khiến nàng chú ý đến hắn.”
“Nhưng nữ tử kia lại thích người khác, còn gả làm thê tử, sinh con cho nam nhân kia, hắn quá thương tâm, quá tuyệt vọng… thậm chí đến bây giờ vẫn làm ta đồng cảm giống như bản thân tự trải qua chuyện đó.”
“Cuối cùng, hắn quyết tuyệt lựa chọn cái chết, như vậy cũng thoải mái, hắn rốt cuộc buông xuống tất cả, rời khỏi thế giới này…”
“Ta chưa từng gặp ngươi, cũng không biết ngươi trông thế nào, nhưng cái cảm giác mang đến cho ra khi ngươi xuất hiện, làm ta biết ngươi chính là nữ tử mà hắn yêu sâu đậm.”
Tim Mộ Như Nguyệt run lên.
Nàng chưa bao giờ biết, nam nhân cường đại kia lại chỉ là một bóng dáng của ngươi khác?
Đó là nỗi bi ai thế nào.
Cho đến khi chết đều không tồn tại trên thế giới này…
“Lúc trước, ngươi chắc hẳn có thể ngăn ma nhân đi đến đại lục, hắn cũng có thể không cần phải chết.”
“Ngăn lại? Tại sao ta phải làm như vậy? Hắn vốn không nên tồn tại trên thế giới này, nếu không phải vì ta không thể tự tiện rời khỏi Ma giới, ta đã sớm đích thân hủy diệt hắn rồi, thứ ta muốn hắn mang đến là cảm giác hạnh phúc chứ không phải là bi thống mãnh liệt! Huống chi, nếu hắn không chết, ngươi sẽ tha thứ cho hắn sao?”
Mộ Như Nguyệt trầm mặc.
Ma hoàng nói không sai, là Bắc Quân lựa chọn cái chết để được nàng tha thứ…
Nếu không phải thời khắc cuối cùng hắn hi sinh tính mạng để cứu bọn họ, cả đời này nàng cũng không tha thứ cho hắn…
“Mộ Như Nguyệt!” Ma hoàng cuối đầu nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử, “Ngươi có ảnh hưởng quá lớn đối với Bắc Quân, cho nên hắn cũng truyền sự ảnh hưởng này sang ta, bởi vậy, ta cần phải giết ngươi, chỉ có giết ngươi thì sự ảnh hưởng này mới có thể biến mất…”
Khí thế trên người Ma hoàng như thanh kiếm sắc bén bắn về phía Mộ Như Nguyệt.
Dưới cỗ khí thế cường đại kia, Mộ Như Nguyệt cảm thấy hô hấp dần trở nên khó khăn…
“Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ chết tại nơi này!”
“Ha ha!” Ma hoàng lần nữa cười phá lên, “Không phải ngươi rất muốn biết, vì sao trẫm lại giống người kia như thế?”
Bắc Quân…
Hai chữ này đột nhiên hiện lên trong đầu Mộ Như Nguyệt làm nàng bỗng nhiên giật mình.
“Ngươi biết hắn?”
“Không sai!” Ma hoàng gật gật đầu, “Ta không những biết hắn, còn biết tình cảm hắn dành cho ngươi, cho nên ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã nhận ra ngươi chính là nữ nhân hắn nhớ mãi không quên…”
Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi, nàng biết, hôm nay bất luận thế nào cũng không thể mạnh mẽ xông ra khỏi thành, cho nên cũng chỉ có thể đi theo hắn.
“Được, ta đi theo ngươi.”
Hơn nữa, nàng cũng muốn biết Bắc Quân và Ma hoàng rốt cuộc có quan hệ gì…
Trong chính điện, Mộ Như Nguyệt nhìn nam nhân cao cao tại thượng trước mắt, lạnh lùng hỏi: “Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết quan hệ giữa các ngươi chưa?”
Ma hoàng tươi cười tàn nhẫn, vẫy lui người bên cạnh rồi mới dời mắt nhìn Mộ Như Nguyệt.
“Nam nhân kia là một phân thân mà ta tạo ra trong lúc nhàm chán mà thôi, ta trước nay vô tình vô cảm, nên muốn hắn đi thể nghiệm những thứ đó, rồi đem cảm thụ của hắn truyền cho ta…”
“Đáng tiếc, những cảm thụ đó đều không làm tâm tình ta thoải mái.”
“Ta biết hắn thích một nữ tử, nhưng nàng kia vẫn luôn không để ý đến hắn, vì thế, hắn chỉ có thể đem tình yêu say đắm chôn sâu trong lòng, dùng hành vi đối địch với nàng khiến nàng chú ý đến hắn.”
“Nhưng nữ tử kia lại thích người khác, còn gả làm thê tử, sinh con cho nam nhân kia, hắn quá thương tâm, quá tuyệt vọng… thậm chí đến bây giờ vẫn làm ta đồng cảm giống như bản thân tự trải qua chuyện đó.”
“Cuối cùng, hắn quyết tuyệt lựa chọn cái chết, như vậy cũng thoải mái, hắn rốt cuộc buông xuống tất cả, rời khỏi thế giới này…”
“Ta chưa từng gặp ngươi, cũng không biết ngươi trông thế nào, nhưng cái cảm giác mang đến cho ra khi ngươi xuất hiện, làm ta biết ngươi chính là nữ tử mà hắn yêu sâu đậm.”
Tim Mộ Như Nguyệt run lên.
Nàng chưa bao giờ biết, nam nhân cường đại kia lại chỉ là một bóng dáng của ngươi khác?
Đó là nỗi bi ai thế nào.
Cho đến khi chết đều không tồn tại trên thế giới này…
“Lúc trước, ngươi chắc hẳn có thể ngăn ma nhân đi đến đại lục, hắn cũng có thể không cần phải chết.”
“Ngăn lại? Tại sao ta phải làm như vậy? Hắn vốn không nên tồn tại trên thế giới này, nếu không phải vì ta không thể tự tiện rời khỏi Ma giới, ta đã sớm đích thân hủy diệt hắn rồi, thứ ta muốn hắn mang đến là cảm giác hạnh phúc chứ không phải là bi thống mãnh liệt! Huống chi, nếu hắn không chết, ngươi sẽ tha thứ cho hắn sao?”
Mộ Như Nguyệt trầm mặc.
Ma hoàng nói không sai, là Bắc Quân lựa chọn cái chết để được nàng tha thứ…
Nếu không phải thời khắc cuối cùng hắn hi sinh tính mạng để cứu bọn họ, cả đời này nàng cũng không tha thứ cho hắn…
“Mộ Như Nguyệt!” Ma hoàng cuối đầu nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử, “Ngươi có ảnh hưởng quá lớn đối với Bắc Quân, cho nên hắn cũng truyền sự ảnh hưởng này sang ta, bởi vậy, ta cần phải giết ngươi, chỉ có giết ngươi thì sự ảnh hưởng này mới có thể biến mất…”
Khí thế trên người Ma hoàng như thanh kiếm sắc bén bắn về phía Mộ Như Nguyệt.
Dưới cỗ khí thế cường đại kia, Mộ Như Nguyệt cảm thấy hô hấp dần trở nên khó khăn…
“Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ chết tại nơi này!”
/1551
|