Editor: Tường An
Vưu Hi cắn chặt môi, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Ma hoàng.
“Ta nói, ngươi không cảm thấy mình thật quá đáng sao?”
Oanh!
Trên người Ma hoàng bộc phát khó thế cuồng nộ hung hăng đánh về phía Vưu Hi, làm hắn văng ra xa, ngã trong đám người…
“Bắt hắn lại cho ta!”
“Vâng, bệ hạ!”
Một đám thị vệ lập tức tiến lên, dùng vũ khí chĩa vào người Vưu Hi khiến hắn không cách nào nhúc nhích…
“Phụ thân!” Vưu Hi biến sắc, “Ngươi thật sự không thể tổn thương nàng, nàng…”
“Câm mồm!”
Sắc mặt Ma hoàng trầm xuống, ngắt lời Vưu Hi.
Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.
“Khó trách Bắc Quân lại yêu ngươi, ngươi đúng là có tư cách để hắn yêu, chẳng qua, sai lầm lớn nhất của ngươi chính là không tiếp nhận tình cảm của hắn, nếu như ngươi yêu hắn, ta cũng sẽ không phải chịu đựng ảnh hưởng như thế, thậm chí khi muốn giết ngươi, lực ảnh hưởng kia cũng ngăn cản ta, một khi đã như vậy, ta sẽ chiếm đoạt ngươi trước, đến khi có được thứ mà hắn (BQ) vẫn luôn khao khát, có lẽ lực ảnh hưởng này sẽ biến mất.”
Ma hoàng cười to, tiếng cười vô cùng tàn nhẫn, lãnh khốc, từ từ đi về phía Mộ Như Nguyệt.
Nhìn nam nhân đi về phía mình, sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, nhịn không được lui về phía sau mấy bước…
Tuy mấy năm nay nàng trưởng thành rất nhiều, nhưng so với Ma hoàng thì vẫn còn kém rất xa…
“Nguyệt Nhi!”
Đột nhiên, một tia sáng trắng từ trong đan thư lóe lên, xuất hiện trước mặt nàng.
“Nơi này giao cho ta, ngươi lập tức rời khỏi đây.”
“Bạch Trạch.” Trái tim Mộ Như Nguyệt run lên, lắc lắc đầu, “Ta không đi được.”
Không sai, lấy thực lực của bọn họ, quả thật không đi được…
Huống chi, nàng cũng không thể bỏ lại một mình Bạch Trạch đối mặt với nguy hiểm.
“Ha ha!” Ma hoàng cười phá lên, khinh miệt nói, “Xem ra ngươi còn biết tụ lượng sức mình, bây giờ ta sẽ giết nam nhân này trước, sau đó lại đối phó ngươi.”
Khí thế trên người Ma hoàng lãnh lệ như thanh kiếm bắn về phía Bạch Trạch, Mộ Như Nguyệt vội vàng nói: “Bạch Trạch, lui ra!”
Nhưng mà, nam nhân vẫn không có bất cứ động tác gì.
Bạch y bay múa, như tiên như họa, dung nhan tuấn mỹ như thần tiên không có chút biểu tình, chỉ lạnh lùng nhìn Ma hoàng.
Oanh!
Lực lượng cường đại đánh vào ngực Bạch Trạch bức hắn lui lại vài bước, khóe miệng tràn ra máu tươi, như hoa hồng nở rộ yêu diễm…
“Ân?”
Ma hoàng hơi kinh ngạc, nam nhân này thế nhưng có thể chống đỡ được một chiêu của mình? Nhưng vậy thì sao chứ, hắn nhất định phải bỏ mạng tại nơi này…
“Bạch Trạch!”
Trong lòng Mộ Như Nguyệt khẩn trương nhưng bởi vì khí thế cường đại của Ma hoàng, ngay cả bước đi cũng có vẻ rất gian nan…
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Ma hoàng lần nữa đánh về phía Bạch Trạch.
“Trong Ma giới này, ta chính là trời, bất kì ai cũng không thể trái lệnh ta! Ai cãi lệnh, giết!”
Một thanh trường kiếm màu đen mang theo hơi thở âm trầm từ trên không trung chém xuống.
Mặt đất nứt ra một cái khe, bụi đất mù mịt, khuếch tán khắp không trung…
Vưu Hi cắn chặt môi, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Ma hoàng.
“Ta nói, ngươi không cảm thấy mình thật quá đáng sao?”
Oanh!
Trên người Ma hoàng bộc phát khó thế cuồng nộ hung hăng đánh về phía Vưu Hi, làm hắn văng ra xa, ngã trong đám người…
“Bắt hắn lại cho ta!”
“Vâng, bệ hạ!”
Một đám thị vệ lập tức tiến lên, dùng vũ khí chĩa vào người Vưu Hi khiến hắn không cách nào nhúc nhích…
“Phụ thân!” Vưu Hi biến sắc, “Ngươi thật sự không thể tổn thương nàng, nàng…”
“Câm mồm!”
Sắc mặt Ma hoàng trầm xuống, ngắt lời Vưu Hi.
Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.
“Khó trách Bắc Quân lại yêu ngươi, ngươi đúng là có tư cách để hắn yêu, chẳng qua, sai lầm lớn nhất của ngươi chính là không tiếp nhận tình cảm của hắn, nếu như ngươi yêu hắn, ta cũng sẽ không phải chịu đựng ảnh hưởng như thế, thậm chí khi muốn giết ngươi, lực ảnh hưởng kia cũng ngăn cản ta, một khi đã như vậy, ta sẽ chiếm đoạt ngươi trước, đến khi có được thứ mà hắn (BQ) vẫn luôn khao khát, có lẽ lực ảnh hưởng này sẽ biến mất.”
Ma hoàng cười to, tiếng cười vô cùng tàn nhẫn, lãnh khốc, từ từ đi về phía Mộ Như Nguyệt.
Nhìn nam nhân đi về phía mình, sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, nhịn không được lui về phía sau mấy bước…
Tuy mấy năm nay nàng trưởng thành rất nhiều, nhưng so với Ma hoàng thì vẫn còn kém rất xa…
“Nguyệt Nhi!”
Đột nhiên, một tia sáng trắng từ trong đan thư lóe lên, xuất hiện trước mặt nàng.
“Nơi này giao cho ta, ngươi lập tức rời khỏi đây.”
“Bạch Trạch.” Trái tim Mộ Như Nguyệt run lên, lắc lắc đầu, “Ta không đi được.”
Không sai, lấy thực lực của bọn họ, quả thật không đi được…
Huống chi, nàng cũng không thể bỏ lại một mình Bạch Trạch đối mặt với nguy hiểm.
“Ha ha!” Ma hoàng cười phá lên, khinh miệt nói, “Xem ra ngươi còn biết tụ lượng sức mình, bây giờ ta sẽ giết nam nhân này trước, sau đó lại đối phó ngươi.”
Khí thế trên người Ma hoàng lãnh lệ như thanh kiếm bắn về phía Bạch Trạch, Mộ Như Nguyệt vội vàng nói: “Bạch Trạch, lui ra!”
Nhưng mà, nam nhân vẫn không có bất cứ động tác gì.
Bạch y bay múa, như tiên như họa, dung nhan tuấn mỹ như thần tiên không có chút biểu tình, chỉ lạnh lùng nhìn Ma hoàng.
Oanh!
Lực lượng cường đại đánh vào ngực Bạch Trạch bức hắn lui lại vài bước, khóe miệng tràn ra máu tươi, như hoa hồng nở rộ yêu diễm…
“Ân?”
Ma hoàng hơi kinh ngạc, nam nhân này thế nhưng có thể chống đỡ được một chiêu của mình? Nhưng vậy thì sao chứ, hắn nhất định phải bỏ mạng tại nơi này…
“Bạch Trạch!”
Trong lòng Mộ Như Nguyệt khẩn trương nhưng bởi vì khí thế cường đại của Ma hoàng, ngay cả bước đi cũng có vẻ rất gian nan…
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Ma hoàng lần nữa đánh về phía Bạch Trạch.
“Trong Ma giới này, ta chính là trời, bất kì ai cũng không thể trái lệnh ta! Ai cãi lệnh, giết!”
Một thanh trường kiếm màu đen mang theo hơi thở âm trầm từ trên không trung chém xuống.
Mặt đất nứt ra một cái khe, bụi đất mù mịt, khuếch tán khắp không trung…
/1551
|