Editor: Tường An
Mộ Như Nguyệt không ngờ cha mẹ Tiểu Bạch lại quen biết Vô Vong, hơi sửng sốt một chút nhưng cũng không nói thêm gì.
“Đúng rồi, hắn hiện tại tốt chứ?” Bạch Tố Tố khẽ cười, nhẹ giọng hỏi.
Mộ Như Nguyệt giật mình, lắc lắc đầu: “Lần này ta đến Ma giới chính là vì hắn, ta muốn lấy Ma giới chi hoa về cứu hắn…”
Nghe vậy, Bạch Tố Tố kinh ngạc: “Ma giới chi hoa? Tướng công, Ma giới chi hoa kia có phải là đóa hoa đỏ như máu ở bên phòng chúng ta không?”
“Hẳn là vậy.” Long Khiếu Thiên gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Nha đầu, ngươi chiếu cố nhi tử ta nhiều năm nay, ta cũng nên hồi báo ngươi, một khi đã như vậy, Ma giới chi hoa kia liền tặng cho ngươi, lát nữa ngươi cùng ta đi hái.”
“Được.”
Mộ Như Nguyệt cười khẽ, sau đó dời mắt về phía mấy người đang đứng ngốc lăng đằng kia…
“Có điều, ta còn chút chuyện chưa giải quyết xong.”
Nàng thong thả đi về hướng đám người Ngọc Nhã.
Theo từng bước chân của nàng, tâm tình mọi người đều trở nên khẩn trương, theo bản năng lui về phía sau vài bước…
“Bây giờ có phải nên nói thật, Tiêu Uyển rốt cuộc đang ở đâu!”
Oanh!
Trên người Mộ Như Nguyệt tản ra khí thế cường đại, nháy mắt liền khuếch tán ra khắp sơn cốc…
Ngọc Nhã mím môi, không nói lời nào.
Nàng biết, Mộ Như nguyệt nhất định sẽ không tha cho mình, nếu đã như vậy sao nàng phải nói ra tin tức của người kia?
“Các ngươi đều không nói sao?”
Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, lần lượt đảo qua mấy người.
“Nếu các ngươi đều không muốn trả lời, như vậy…”
“Ta nói, ta nói!”
Cuối cùng, có người không chịu nổi hoảng sợ, vội vàng nói ra sự thật.
“Là… là Ngọc Nhã sư tỷ, nàng muốn giết Tiêu Uyển, bức Tiêu Uyển nhảy xuống vách núi đen, đến nay tung tích không rõ, chuyện ta biết đều nói cho các ngươi rồi, cầu xin các ngươi buông tha cho ta đi…”
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, lạnh lùng nhìn Ngọc Nhã.
Thời điểm nàng muốn ra tay, một bàn tay to đột nhiên cầm chặt tay nàng.
Sau đó, một thanh âm ấm áp vang lên…
“Đừng vì những người này mà bẩn tay mình, chuyện này cứ giao cho ta xử lý là được.”
Áo bào tím chợt lóe, xuất hiện trước mặt Ngọc Nhã.
Ngọc Nhã còn chưa kịp hồi phục tinh thần liền cảm nhận được nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng, đè ép nàng suýt nữa không thở nổi…
Giờ khắc này, nàng rốt cuộc cảm thấy sợ hãi, kinh hoảng ngẩng đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ tà mị trước mắt, tựa như muốn dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu đả động hắn…
Đáng tiếc, hắn lại làm như không nhìn thấy…
Oanh!
Một cỗ lực lượng cường đại ập tới, thân thể Ngọc Nhã văng ra xa, phun một ngụm máu tươi…
Ngọc Nhã cho rằng, tốt xấu gì mình cũng mỹ mạo như hoa, vậy mà nam nhân này lại có thể ra tay ngoan độc như thế.
Hơn nữa, nàng còn cảm nhận được sát khí trên người nam nhân phát ra…
Cảm giác sợ hãi tràn ngập trong lòng, thanh âm khàn khàn nói: “Tha cho ta, cầu xin ngươi, tha cho ta…”
“Tha cho ngươi?” Dạ Vô Trần nở nụ cười, nụ cười kia rõ ràng rất đẹp, lại làm toàn thân Ngọc Nhã phát rét, “Ngươi có buông tha muội muội của thê tử ta không?”
“Ta… ta không cố ý, ta chỉ muốn đùa với nàng một chút thôi.”
Mộ Như Nguyệt không ngờ cha mẹ Tiểu Bạch lại quen biết Vô Vong, hơi sửng sốt một chút nhưng cũng không nói thêm gì.
“Đúng rồi, hắn hiện tại tốt chứ?” Bạch Tố Tố khẽ cười, nhẹ giọng hỏi.
Mộ Như Nguyệt giật mình, lắc lắc đầu: “Lần này ta đến Ma giới chính là vì hắn, ta muốn lấy Ma giới chi hoa về cứu hắn…”
Nghe vậy, Bạch Tố Tố kinh ngạc: “Ma giới chi hoa? Tướng công, Ma giới chi hoa kia có phải là đóa hoa đỏ như máu ở bên phòng chúng ta không?”
“Hẳn là vậy.” Long Khiếu Thiên gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Nha đầu, ngươi chiếu cố nhi tử ta nhiều năm nay, ta cũng nên hồi báo ngươi, một khi đã như vậy, Ma giới chi hoa kia liền tặng cho ngươi, lát nữa ngươi cùng ta đi hái.”
“Được.”
Mộ Như Nguyệt cười khẽ, sau đó dời mắt về phía mấy người đang đứng ngốc lăng đằng kia…
“Có điều, ta còn chút chuyện chưa giải quyết xong.”
Nàng thong thả đi về hướng đám người Ngọc Nhã.
Theo từng bước chân của nàng, tâm tình mọi người đều trở nên khẩn trương, theo bản năng lui về phía sau vài bước…
“Bây giờ có phải nên nói thật, Tiêu Uyển rốt cuộc đang ở đâu!”
Oanh!
Trên người Mộ Như Nguyệt tản ra khí thế cường đại, nháy mắt liền khuếch tán ra khắp sơn cốc…
Ngọc Nhã mím môi, không nói lời nào.
Nàng biết, Mộ Như nguyệt nhất định sẽ không tha cho mình, nếu đã như vậy sao nàng phải nói ra tin tức của người kia?
“Các ngươi đều không nói sao?”
Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, lần lượt đảo qua mấy người.
“Nếu các ngươi đều không muốn trả lời, như vậy…”
“Ta nói, ta nói!”
Cuối cùng, có người không chịu nổi hoảng sợ, vội vàng nói ra sự thật.
“Là… là Ngọc Nhã sư tỷ, nàng muốn giết Tiêu Uyển, bức Tiêu Uyển nhảy xuống vách núi đen, đến nay tung tích không rõ, chuyện ta biết đều nói cho các ngươi rồi, cầu xin các ngươi buông tha cho ta đi…”
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, lạnh lùng nhìn Ngọc Nhã.
Thời điểm nàng muốn ra tay, một bàn tay to đột nhiên cầm chặt tay nàng.
Sau đó, một thanh âm ấm áp vang lên…
“Đừng vì những người này mà bẩn tay mình, chuyện này cứ giao cho ta xử lý là được.”
Áo bào tím chợt lóe, xuất hiện trước mặt Ngọc Nhã.
Ngọc Nhã còn chưa kịp hồi phục tinh thần liền cảm nhận được nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng, đè ép nàng suýt nữa không thở nổi…
Giờ khắc này, nàng rốt cuộc cảm thấy sợ hãi, kinh hoảng ngẩng đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ tà mị trước mắt, tựa như muốn dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu đả động hắn…
Đáng tiếc, hắn lại làm như không nhìn thấy…
Oanh!
Một cỗ lực lượng cường đại ập tới, thân thể Ngọc Nhã văng ra xa, phun một ngụm máu tươi…
Ngọc Nhã cho rằng, tốt xấu gì mình cũng mỹ mạo như hoa, vậy mà nam nhân này lại có thể ra tay ngoan độc như thế.
Hơn nữa, nàng còn cảm nhận được sát khí trên người nam nhân phát ra…
Cảm giác sợ hãi tràn ngập trong lòng, thanh âm khàn khàn nói: “Tha cho ta, cầu xin ngươi, tha cho ta…”
“Tha cho ngươi?” Dạ Vô Trần nở nụ cười, nụ cười kia rõ ràng rất đẹp, lại làm toàn thân Ngọc Nhã phát rét, “Ngươi có buông tha muội muội của thê tử ta không?”
“Ta… ta không cố ý, ta chỉ muốn đùa với nàng một chút thôi.”
/1551
|