Editor: Tường An
Theo tầm mắt của tư tế, Mộ Như Nguyệt nhìn thấy Vưu Kỳ trong đám người.
Vưu Kỳ vừa muốn chạy, một tia sáng lạnh đã phóng tới sau lưng, ‘phụt’ một tiếng xuyên qua thân thể hắn, Vưu Kỳ chấn động, từ từ ngã xuống.
Thời khắc trước khi chết, trước mắt Vưu Kỳ chính là dung nhan tuyệt sắc khuynh thành của nữ tử…
“Đúng rồi.” Vưu Hi dường như nghĩ tới điều gì, nói: “Phủ tướng quân và phủ thừa tướng bị hại là vì Lệ phi.”
“Nga?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, “Vậy cứ giao nàng ta cho Đỗ Phỉ Phỉ xử trí là được, Vưu Hi, không lâu nữa ta phải rời khỏi Ma giới, hiện tai Ma hoàng đã chết, Ma giới liền giao cho ngươi thống trị…”
“Này…” Vưu Hi chần chờ, “Ta còn trẻ, liệu có thể làm tốt hay không?”
Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ bả vai Vưu Hi, cười nói: “Ngươi phải tin tưởng vào bản thân mình, hơn nữa, hiện trạng của Ma giới cũng cần phải thay đổi một chút, Ma thành không cần thiết phải ngăn cách với bên ngoài, có lẽ đi ra ngoài nhiều một chút cũng có lợi cho người trong Ma thành phát triển.”
Tựa như đã hạ quyết tâm, Vưu Hi hung hăng gật đầu: “Ta hiểu rồi, ta sẽ hủy bỏ chế độ chuyên chính của phụ hoàng, phát triển Ma giới ngày càng cường đại hơn! Nữ nhân, cảm ơn ngươi, ngươi không những cứu ta mà còn…”
“Người nên cảm ơn là ta, năm đó ngươi mang ta đang hôn mê từ rừng ma giới về, sau đó, Đỗ Phỉ Phỉ lại giúp ta rời khỏi Ma thành, cho nên lần này ta trở lại thăm các ngươi…”
Tim Đỗ Phỉ Phỉ run run, nhẹ nhấp môi, ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt.
“Ngươi làm xong việc là phải rời đi sao?”
Mộ Như Nguyệt gật đầu: “Đại khái là vậy.”
“Vậy… sau này ta có thể đến Thần giới làm tùy tùng của ngươi không?”
“Được”, Mộ Như Nguyệt cười cười, “Hoan nghênh ngươi đến Thần giới bất cứ lúc nào, Vô Trần, chúng ta đi thôi…”
Đã tìm được Ma giới chi hoa, nhưng hiện tại còn một việc, nàng không thể không làm.
Chính là tìm được tung tích Tiêu Uyển…
Sau khi rời khỏi rừng ma giới, không biết nàng rốt cuộc đã đi đâu…
Nhìn theo thân ảnh Mộ Như Nguyệt, ánh mắt Đỗ Phỉ Phỉ có chút hoảng hốt: “Nàng là người tốt, lúc trước ta giúp nàng cũng vì nàng đã cứu mạng ông ngoại ta, nhưng nàng vẫn mạo hiểm trở lại…”
Ân tình này, cả đời nàng cũng không thể báo đáp…
“Đỗ Phỉ Phỉ, sau này chúng ta vẫn có thể gặp lại nàng.”
Vưu Hi quay đầu nhìn Đỗ Phỉ Phỉ, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết, trịnh trọng nói: “Hiện tại ngươi có nguyện ý cùng ta phát triển Ma giới hay không?”
Đổ Phỉ Phỉ đỏ mặt: “Ta nguyện ý…”
Đúng vậy.
Nàng nguyện ý làm bạn bên cạnh hắn.
Ngày này, nàng đã đợi rất lâu rồi…
Trong rừng cây, Mộ Như Nguyệt dừng chân, nhìn Dạ Tư Hoàng: “Nói đi, sao ngươi lại ở Ma giới?”
Dạ Tư Hoàng khẽ nhấp môi: “Vì trốn tránh những người truy đuổi.”
“Sao lại như vậy?” thần sắc Mộ Như Nguyệt nặng nề, hỏi.
“Kiếp trước, ta vô tình uống phải một lọ máu ma thần, từ đó liền có huyết mạch ma thần, còn có khế ước với ma long, vì thế, đám nhân sĩ chính phái ở Thần giới đuổi giết ta, lần này trở lại Thần giới, bọn họ phát hiện ra tung tích của ta, cho nên ta mới bất đắc dĩ phải rời xa ngươi…”
“Nhưng mà, thương thế của ma long chưa hoàn toàn hồi phục, thực lực của ta cũng chưa khôi phục lại như cũ, đánh không lại đám người đó, đào vong khỏi Ma giới, không ngờ lại gặp được mẫu thân…”
Trong lòng Mộ Như Nguyệt chua xót, không ngờ năm đó Tiểu Hoàng Nhi phải rời xa nàng là vì nguyên nhân này.
Theo tầm mắt của tư tế, Mộ Như Nguyệt nhìn thấy Vưu Kỳ trong đám người.
Vưu Kỳ vừa muốn chạy, một tia sáng lạnh đã phóng tới sau lưng, ‘phụt’ một tiếng xuyên qua thân thể hắn, Vưu Kỳ chấn động, từ từ ngã xuống.
Thời khắc trước khi chết, trước mắt Vưu Kỳ chính là dung nhan tuyệt sắc khuynh thành của nữ tử…
“Đúng rồi.” Vưu Hi dường như nghĩ tới điều gì, nói: “Phủ tướng quân và phủ thừa tướng bị hại là vì Lệ phi.”
“Nga?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, “Vậy cứ giao nàng ta cho Đỗ Phỉ Phỉ xử trí là được, Vưu Hi, không lâu nữa ta phải rời khỏi Ma giới, hiện tai Ma hoàng đã chết, Ma giới liền giao cho ngươi thống trị…”
“Này…” Vưu Hi chần chờ, “Ta còn trẻ, liệu có thể làm tốt hay không?”
Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ bả vai Vưu Hi, cười nói: “Ngươi phải tin tưởng vào bản thân mình, hơn nữa, hiện trạng của Ma giới cũng cần phải thay đổi một chút, Ma thành không cần thiết phải ngăn cách với bên ngoài, có lẽ đi ra ngoài nhiều một chút cũng có lợi cho người trong Ma thành phát triển.”
Tựa như đã hạ quyết tâm, Vưu Hi hung hăng gật đầu: “Ta hiểu rồi, ta sẽ hủy bỏ chế độ chuyên chính của phụ hoàng, phát triển Ma giới ngày càng cường đại hơn! Nữ nhân, cảm ơn ngươi, ngươi không những cứu ta mà còn…”
“Người nên cảm ơn là ta, năm đó ngươi mang ta đang hôn mê từ rừng ma giới về, sau đó, Đỗ Phỉ Phỉ lại giúp ta rời khỏi Ma thành, cho nên lần này ta trở lại thăm các ngươi…”
Tim Đỗ Phỉ Phỉ run run, nhẹ nhấp môi, ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt.
“Ngươi làm xong việc là phải rời đi sao?”
Mộ Như Nguyệt gật đầu: “Đại khái là vậy.”
“Vậy… sau này ta có thể đến Thần giới làm tùy tùng của ngươi không?”
“Được”, Mộ Như Nguyệt cười cười, “Hoan nghênh ngươi đến Thần giới bất cứ lúc nào, Vô Trần, chúng ta đi thôi…”
Đã tìm được Ma giới chi hoa, nhưng hiện tại còn một việc, nàng không thể không làm.
Chính là tìm được tung tích Tiêu Uyển…
Sau khi rời khỏi rừng ma giới, không biết nàng rốt cuộc đã đi đâu…
Nhìn theo thân ảnh Mộ Như Nguyệt, ánh mắt Đỗ Phỉ Phỉ có chút hoảng hốt: “Nàng là người tốt, lúc trước ta giúp nàng cũng vì nàng đã cứu mạng ông ngoại ta, nhưng nàng vẫn mạo hiểm trở lại…”
Ân tình này, cả đời nàng cũng không thể báo đáp…
“Đỗ Phỉ Phỉ, sau này chúng ta vẫn có thể gặp lại nàng.”
Vưu Hi quay đầu nhìn Đỗ Phỉ Phỉ, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết, trịnh trọng nói: “Hiện tại ngươi có nguyện ý cùng ta phát triển Ma giới hay không?”
Đổ Phỉ Phỉ đỏ mặt: “Ta nguyện ý…”
Đúng vậy.
Nàng nguyện ý làm bạn bên cạnh hắn.
Ngày này, nàng đã đợi rất lâu rồi…
Trong rừng cây, Mộ Như Nguyệt dừng chân, nhìn Dạ Tư Hoàng: “Nói đi, sao ngươi lại ở Ma giới?”
Dạ Tư Hoàng khẽ nhấp môi: “Vì trốn tránh những người truy đuổi.”
“Sao lại như vậy?” thần sắc Mộ Như Nguyệt nặng nề, hỏi.
“Kiếp trước, ta vô tình uống phải một lọ máu ma thần, từ đó liền có huyết mạch ma thần, còn có khế ước với ma long, vì thế, đám nhân sĩ chính phái ở Thần giới đuổi giết ta, lần này trở lại Thần giới, bọn họ phát hiện ra tung tích của ta, cho nên ta mới bất đắc dĩ phải rời xa ngươi…”
“Nhưng mà, thương thế của ma long chưa hoàn toàn hồi phục, thực lực của ta cũng chưa khôi phục lại như cũ, đánh không lại đám người đó, đào vong khỏi Ma giới, không ngờ lại gặp được mẫu thân…”
Trong lòng Mộ Như Nguyệt chua xót, không ngờ năm đó Tiểu Hoàng Nhi phải rời xa nàng là vì nguyên nhân này.
/1551
|