Editor: Tường An
“Tỷ thí kết thúc chưa?” Mộ Như Nguyệt nhếch môi, quét mắt về phía khuôn mặt xanh mét của Tức Mặc Nhất, “Nếu tỷ thí đã kết thúc, vậy có thể tan cuộc hay không?”
Sắc mặt Tức Mặc Nhất lúc xanh lúc trắng, lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt.
Nếu có thể, Mộ Như Nguyệt tin, nam nhân này nhất định sẽ ra tay với nàng.
Nhưng thông qua chuyện Y gia, có thể thấy Tức Mặc gia dối trá cỡ nào, hắn tuyệt đối sẽ không ra tay với nàng trước mặt nhiều người như vậy…
“Hừ!” Tức Mặc Nhất hừ lạnh, liếc nhìn Lâm Nghiệp sắc mặt tái nhợt, trong lòng thầm mắng một câu ‘phế vật’, nói: “Chúng ta đi!”
Dứt lời, hắn không hề nhìn người Trịnh gia, xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người…
Trong đám đông truyền ra từng tiếng hoan hô.
Người Trịnh gia sùng bái nhìn Mộ Như Nguyệt, ánh mắt sáng ngời.
Trong mắt bọn họ, nữ tử này chính là thần không gì không làm được, nếu không có nàng, chỉ sợ giờ đây Trịnh gia sẽ bị Lâm gia hung hăng giẫm đạp dưới chân…
“Cảm ơn ngươi.” Trịnh Thiên Thiên cắn môi, đi đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt, tươi cười chân thành tha thiết, “Ngươi đã giúp ta quá nhiều, nếu không nhờ ngươi, ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ, hơn nữa, ta cũng không có quyết đoán đưa ra yêu cầu như vậy với người Tức Mặc gia…”
“Đừng quên chuyện các ngươi đã đáp ứng ta là được.”
Kỳ thật, đối với người Trịnh gia, Mộ Như Nguyệt vẫn tương đối có hảo cảm, cho dù lúc đầu Trịnh Thiên Thiên và Trịnh Nhiên từng nói chuyện rất lỗ mãng.
Nhưng tính cách bọn họ lại rất chân thật, dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình chứ không phải vì cái gọi là mặt mũi mà không cúi đầu được…
“Lâm Vân Long, dựa theo giao ước của chúng ta, có phải ngươi nên giao một chiếc chìa khóa khác cho ta hay không?”
Trịnh Nhiên cười cười nhìn khuôn mặt xanh mét của Lâm Vân Long, trong lòng thống khoái chưa từng có.
Lâm Vân Long hừ lạnh, ném chìa khóa tới trước mặt Trịnh Nhiên, sau đó cắn răng nói: “Chúng ta trở về!”
Dứt lời, hắn dẫn theo người Lâm gia rời khỏi quảng trường…
“Ha ha ha!” nhìn hắn rời đi, Trịnh Nhiên rốt cuộc nhịn không được cười phá lên, “Lâm Vân Long, tên thủ hạ bại tướng kia, không phải lúc trước luôn nói nữ nhi ta không bằng nhi tử ngươi sao? Hiện tại thế nào? Còn không phải thua trong tay nữ nhi ta?”
Thanh âm trào phúng giống như cái gai hung hăng đâm vào tim Lâm Vân Long, hắn cũng không dừng lại mà còn bước nhanh hơn, hận không thể lập tức biến mất trước mặt Trịnh Nhiên, cũng tốt hơn phải nghe mấy lời cười nhạo kia…
“Mộ cô nương.” Trịnh Nhiên quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, cười nói: “Hôm nay ngươi chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đến di tích, có điều, vị nam tử bên cạnh ngươi có muốn lưu lại Trịnh gia hay không? Ta sẽ phái người bảo hộ hắn an toàn…”
Nam nhân này thoạt nhìn giống như còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nếu mang theo hắn khó tránh khỏi sẽ gặp nguy hiểm…
“Tiểu Nguyệt, ta không muốn cách xa ngươi.” Vô Vong túm chặt tay Mộ Như Nguyệt, ủy khuất nói.
Mất đi ký ức, hắn giống như một chiếc thuyền lênh đênh giữa biển khơi mênh mông, chỉ muốn túm chặt lấy cọng rơm cuối cùng này…
“Được, ta sẽ không để ngươi lưu lại một mình.”
Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ tay Vô Vong rồi quay đầu nói với Trịnh Nhiên: “Ta sẽ bảo hộ hắn, ngươi cứ an bài người mang chúng ta đi là được.”
“Tỷ thí kết thúc chưa?” Mộ Như Nguyệt nhếch môi, quét mắt về phía khuôn mặt xanh mét của Tức Mặc Nhất, “Nếu tỷ thí đã kết thúc, vậy có thể tan cuộc hay không?”
Sắc mặt Tức Mặc Nhất lúc xanh lúc trắng, lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt.
Nếu có thể, Mộ Như Nguyệt tin, nam nhân này nhất định sẽ ra tay với nàng.
Nhưng thông qua chuyện Y gia, có thể thấy Tức Mặc gia dối trá cỡ nào, hắn tuyệt đối sẽ không ra tay với nàng trước mặt nhiều người như vậy…
“Hừ!” Tức Mặc Nhất hừ lạnh, liếc nhìn Lâm Nghiệp sắc mặt tái nhợt, trong lòng thầm mắng một câu ‘phế vật’, nói: “Chúng ta đi!”
Dứt lời, hắn không hề nhìn người Trịnh gia, xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người…
Trong đám đông truyền ra từng tiếng hoan hô.
Người Trịnh gia sùng bái nhìn Mộ Như Nguyệt, ánh mắt sáng ngời.
Trong mắt bọn họ, nữ tử này chính là thần không gì không làm được, nếu không có nàng, chỉ sợ giờ đây Trịnh gia sẽ bị Lâm gia hung hăng giẫm đạp dưới chân…
“Cảm ơn ngươi.” Trịnh Thiên Thiên cắn môi, đi đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt, tươi cười chân thành tha thiết, “Ngươi đã giúp ta quá nhiều, nếu không nhờ ngươi, ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ, hơn nữa, ta cũng không có quyết đoán đưa ra yêu cầu như vậy với người Tức Mặc gia…”
“Đừng quên chuyện các ngươi đã đáp ứng ta là được.”
Kỳ thật, đối với người Trịnh gia, Mộ Như Nguyệt vẫn tương đối có hảo cảm, cho dù lúc đầu Trịnh Thiên Thiên và Trịnh Nhiên từng nói chuyện rất lỗ mãng.
Nhưng tính cách bọn họ lại rất chân thật, dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình chứ không phải vì cái gọi là mặt mũi mà không cúi đầu được…
“Lâm Vân Long, dựa theo giao ước của chúng ta, có phải ngươi nên giao một chiếc chìa khóa khác cho ta hay không?”
Trịnh Nhiên cười cười nhìn khuôn mặt xanh mét của Lâm Vân Long, trong lòng thống khoái chưa từng có.
Lâm Vân Long hừ lạnh, ném chìa khóa tới trước mặt Trịnh Nhiên, sau đó cắn răng nói: “Chúng ta trở về!”
Dứt lời, hắn dẫn theo người Lâm gia rời khỏi quảng trường…
“Ha ha ha!” nhìn hắn rời đi, Trịnh Nhiên rốt cuộc nhịn không được cười phá lên, “Lâm Vân Long, tên thủ hạ bại tướng kia, không phải lúc trước luôn nói nữ nhi ta không bằng nhi tử ngươi sao? Hiện tại thế nào? Còn không phải thua trong tay nữ nhi ta?”
Thanh âm trào phúng giống như cái gai hung hăng đâm vào tim Lâm Vân Long, hắn cũng không dừng lại mà còn bước nhanh hơn, hận không thể lập tức biến mất trước mặt Trịnh Nhiên, cũng tốt hơn phải nghe mấy lời cười nhạo kia…
“Mộ cô nương.” Trịnh Nhiên quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, cười nói: “Hôm nay ngươi chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đến di tích, có điều, vị nam tử bên cạnh ngươi có muốn lưu lại Trịnh gia hay không? Ta sẽ phái người bảo hộ hắn an toàn…”
Nam nhân này thoạt nhìn giống như còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nếu mang theo hắn khó tránh khỏi sẽ gặp nguy hiểm…
“Tiểu Nguyệt, ta không muốn cách xa ngươi.” Vô Vong túm chặt tay Mộ Như Nguyệt, ủy khuất nói.
Mất đi ký ức, hắn giống như một chiếc thuyền lênh đênh giữa biển khơi mênh mông, chỉ muốn túm chặt lấy cọng rơm cuối cùng này…
“Được, ta sẽ không để ngươi lưu lại một mình.”
Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ tay Vô Vong rồi quay đầu nói với Trịnh Nhiên: “Ta sẽ bảo hộ hắn, ngươi cứ an bài người mang chúng ta đi là được.”
/1551
|