Editor: Tường An
Tức Mặc đại nhân?
Mọi người ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng thì thấy đám người tách ra hai bên, một thân ảnh cao lớn chậm rãi xuất hiện trước mắt bọn họ…
“Tức Mặc đại nhân”, Trịnh Nhiên hít sâu một hơi, nói: “Không biết Tức Mặc đại nhân đến đây có chuyện gì?”
Tức Mặc Nhất không nói gì, ánh mắt sắc bén như dao quét về phía Mộ Như Nguyệt, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Một mình Trịnh gia các ngươi tiến vào di tích quá nguy hiểm, nếu hiện tại giao nhân tộc do Tức Mặc gia chúng ta quản lý, ta nhất định sẽ bảo hộ các ngươi an toàn, cho nên ta sẽ cùng các ngươi tiến vào di tích!”
“Cái gì?”
Người Trịnh gia lập tức sôi trào.
Nếu để Tức Mặc Nhất và Lâm gia cùng đi vào, bảo vật trong di tích còn có phần của bọn họ sao?
“Tức Mặc đại nhân, chúng ta có thể tự bảo hộ mình an toàn, không phiền đại nhân ngài bận tâm.”
Trịnh Nhiên tâm tư bách chuyển, hít sâu một hơi, gằn từng chữ một.
Hắn đương nhiên nhìn ra người tới không có ý tốt, hiện tại di tích thuộc sở hữu của Trịnh gia, hắn tất nhiên không hi vọng có thêm hai thế lực khác xen vào…
“Được.” Tức Mặc Nhất hất cằm, lạnh lùng nói: “Ta có thể không tham dự vào chuyện của các ngươi, nhưng nữ nhân này, ngươi phải giao cho ta.”
Vừa nói, hắn vừa chỉ tay về phía Mộ Như Nguyệt, thanh âm âm trầm lộ ra sát khí.
Nhân loại này quá nguy hiểm, nếu không diệt trừ nàng, chắc chắn hậu hoạn vô cùng…
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, cũng không nói lời nào.
Nàng đang chờ Trịnh Nhiên quyết định…
Nguyện ý phân chia bảo vật trong di tích, hay là giao nàng ra…
Phải biết rằng, mặc dù Mộ Như Nguyệt có ân với Trịnh Nhiên, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn có thể trở mặt, bỏ qua nàng…
Mà nàng, cũng không thể làm ra bất cứ chuyện gì.“Tức Mặc đại nhân, ngươi không cảm thấy yêu cầu này rất quá đáng sao?” sắc mặt Trịnh Nhiên thay đổi mấy lần, “Không biết Mộ cô nương làm gì đắc tội ngươi mà ngươi muốn trị tội nàng, nếu Y gia ở đây, tuyệt đối sẽ không ỷ thế hiếp người như thế!”
Sắc mặt Tức Mặc Nhất trầm xuống, ẩn hiện cuồng phong kinh người.
“Ý ngươi là không muốn giao nàng ra?”
Trịnh Nhiên cười cười, nói: “Tức Mặc đại nhân, bây giờ cũng không còn sớm, nếu ngươi muốn cùng chúng ta đi thăm dò di tích thì lập tức xuất phát đi…”
Bất luận thế nào, Trịnh Nhiên làm gia chủ nhiều năm như vậy, đương nhiên biết người nào không thể trêu chọc.
Cho nên, hắn lui một bước, cũng cho Tức Mặc Nhất một bậc thang…
Hiển nhiên, vừa nghe lời này, sắc mặt Tức Mặc Nhất tốt lên một chút.
Hắn hừ lạnh, ánh mắt sắc bén đảo qua chỗ Mộ Như Nguyệt.
“Chúng ta đi.”
Dứt lời, hắn xoay người đi về hướng dược điền cách đó không xa…
Phía dưới mảnh dược điền đó, chính là di tích bọn họ muốn thăm dò…
Mộ Như Nguyệt cảm nhận được sự phẫn nộ và sát khí từ bên cạnh truyền đến, bất giác quay đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ của nam nhân, lúc này, sắc mặt hắn lạnh lẽo, trong mắt dâng lên lửa giận…
“Phụ thân!” Mộ Như Nguyệt cầm chặt tay Vô Vong, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Hắn khi dễ ngươi!”
Khí thế trên người Vô Vong bỗng nhiên tăng lên, hoàn toàn trái ngược với bộ dáng nai con lúc trước…
“Cho nên, hắn đáng chết! Ta muốn giết hắn!”
Đúng vậy!
Hắn chỉ biết rằng, bất cứ kẻ nào khi dễ nàng, đều đáng chết!
Tức Mặc đại nhân?
Mọi người ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng thì thấy đám người tách ra hai bên, một thân ảnh cao lớn chậm rãi xuất hiện trước mắt bọn họ…
“Tức Mặc đại nhân”, Trịnh Nhiên hít sâu một hơi, nói: “Không biết Tức Mặc đại nhân đến đây có chuyện gì?”
Tức Mặc Nhất không nói gì, ánh mắt sắc bén như dao quét về phía Mộ Như Nguyệt, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Một mình Trịnh gia các ngươi tiến vào di tích quá nguy hiểm, nếu hiện tại giao nhân tộc do Tức Mặc gia chúng ta quản lý, ta nhất định sẽ bảo hộ các ngươi an toàn, cho nên ta sẽ cùng các ngươi tiến vào di tích!”
“Cái gì?”
Người Trịnh gia lập tức sôi trào.
Nếu để Tức Mặc Nhất và Lâm gia cùng đi vào, bảo vật trong di tích còn có phần của bọn họ sao?
“Tức Mặc đại nhân, chúng ta có thể tự bảo hộ mình an toàn, không phiền đại nhân ngài bận tâm.”
Trịnh Nhiên tâm tư bách chuyển, hít sâu một hơi, gằn từng chữ một.
Hắn đương nhiên nhìn ra người tới không có ý tốt, hiện tại di tích thuộc sở hữu của Trịnh gia, hắn tất nhiên không hi vọng có thêm hai thế lực khác xen vào…
“Được.” Tức Mặc Nhất hất cằm, lạnh lùng nói: “Ta có thể không tham dự vào chuyện của các ngươi, nhưng nữ nhân này, ngươi phải giao cho ta.”
Vừa nói, hắn vừa chỉ tay về phía Mộ Như Nguyệt, thanh âm âm trầm lộ ra sát khí.
Nhân loại này quá nguy hiểm, nếu không diệt trừ nàng, chắc chắn hậu hoạn vô cùng…
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, cũng không nói lời nào.
Nàng đang chờ Trịnh Nhiên quyết định…
Nguyện ý phân chia bảo vật trong di tích, hay là giao nàng ra…
Phải biết rằng, mặc dù Mộ Như Nguyệt có ân với Trịnh Nhiên, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn có thể trở mặt, bỏ qua nàng…
Mà nàng, cũng không thể làm ra bất cứ chuyện gì.“Tức Mặc đại nhân, ngươi không cảm thấy yêu cầu này rất quá đáng sao?” sắc mặt Trịnh Nhiên thay đổi mấy lần, “Không biết Mộ cô nương làm gì đắc tội ngươi mà ngươi muốn trị tội nàng, nếu Y gia ở đây, tuyệt đối sẽ không ỷ thế hiếp người như thế!”
Sắc mặt Tức Mặc Nhất trầm xuống, ẩn hiện cuồng phong kinh người.
“Ý ngươi là không muốn giao nàng ra?”
Trịnh Nhiên cười cười, nói: “Tức Mặc đại nhân, bây giờ cũng không còn sớm, nếu ngươi muốn cùng chúng ta đi thăm dò di tích thì lập tức xuất phát đi…”
Bất luận thế nào, Trịnh Nhiên làm gia chủ nhiều năm như vậy, đương nhiên biết người nào không thể trêu chọc.
Cho nên, hắn lui một bước, cũng cho Tức Mặc Nhất một bậc thang…
Hiển nhiên, vừa nghe lời này, sắc mặt Tức Mặc Nhất tốt lên một chút.
Hắn hừ lạnh, ánh mắt sắc bén đảo qua chỗ Mộ Như Nguyệt.
“Chúng ta đi.”
Dứt lời, hắn xoay người đi về hướng dược điền cách đó không xa…
Phía dưới mảnh dược điền đó, chính là di tích bọn họ muốn thăm dò…
Mộ Như Nguyệt cảm nhận được sự phẫn nộ và sát khí từ bên cạnh truyền đến, bất giác quay đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ của nam nhân, lúc này, sắc mặt hắn lạnh lẽo, trong mắt dâng lên lửa giận…
“Phụ thân!” Mộ Như Nguyệt cầm chặt tay Vô Vong, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Hắn khi dễ ngươi!”
Khí thế trên người Vô Vong bỗng nhiên tăng lên, hoàn toàn trái ngược với bộ dáng nai con lúc trước…
“Cho nên, hắn đáng chết! Ta muốn giết hắn!”
Đúng vậy!
Hắn chỉ biết rằng, bất cứ kẻ nào khi dễ nàng, đều đáng chết!
/1551
|