“Trong di tích này đúng là không ít dược liệu, ít nhất có thể bổ sung vào số dược liệu ta đang thiếu.”
Dọc đường đi, Mộ Như Nguyệt cẩn thận thu hoạch dược liệu trên đường, ngay cả một lá cũng không chừa.
Những người khác đều đi theo sau nàng, hướng vào sâu trong di tích…
Lúc này, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ…
Từ đầu đến cuối, Trịnh Thiên Thiên không hề dời mắt khỏi Mộ Như Nguyệt, tựa như còn chưa hồi phục tinh thần…
Một thiên tài như thế, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Huống chi, đối phương còn là một nhân loại trẻ tuổi…
Nghĩ đến sự kiêu ngạo cuồng vọng của mình lúc đầu, Trịnh Thiên Thiên khẽ cắn môi, trong lòng lại tâm phục khẩu phục.
“Tiểu Nguyệt.”
Vô Vong cười nói, ánh mắt trong trẻo sáng ngời nhìn Mộ Như Nguyệt.
“Bây giờ chúng ta muốn đi đâu?”
Mộ Như Nguyệt hơi ngừng động tác, nhếch môi nói: “Ta cũng không rõ lắm, trong này hình như có một cỗ lực lượng rất cường đại…”
Cỗ lực lượng kia hấp dẫn Y Tư, làm nàng muốn tìm hiểu đến cùng…
Càng vào sâu trong di tích, cỗ lực lượng kia càng cường đại, thần sắc Mộ Như Nguyệt trầm xuống, đáy mắt hiện lên một tia sáng…
“Chỗ đó là…” Trịnh Thiên Thiên ngẩn ra, vui sướng nói: “Rốt cuộc chúng ta cũng đi đến cuối đường, sau cánh cửa kia có lẽ chính là thứ chúng ta muốn tìm.”
Cách đó không xa có một cánh cửa gỉ sắt, mà trước cửa có hai con đường khác nhau, hiển nhiên, một con đường khác chính là đường đám người Tức Mặc Nhất đi…
“Nhìn tình huống này, hẳn là bọn họ còn chưa đến đây.” Trịnh Nhiên cười lạnh, nói: “Cũng đúng, con đường kia có nhiều bẫy rập nguy hiểm, bọn họ sẽ không đến đây nhanh được, một khi đã như vậy, chúng ta cứ vào trước xem bên trong có thứ gì hay không.”
Dứt lời, hắn cất bước đi về phía cánh cửa…
Thời điểm cửa vừa mở ra, ánh sáng thánh khiết chiếu vào mọi người, phảng phất như đắm chìm trong ánh sáng thần thánh…
Nhưng dưới ánh sáng đó, một cỗ lực lượng vọt ra, oanh một tiếng, mấy người đứng gần cửa nhất lập tức biến thành tro bụi, ngay cả hơi thở cũng biến mất…
“Cha!”
Trịnh Thiên Thiên cả kinh, hoảng sợ nhìn sư hổ ma thú bên trong cánh cửa.
Toàn thân nó tỏa ra ánh sáng thánh khiết, lộ ra lực lượng thần thánh.
Chẳng qua, hiện tại cỗ lực lượng kia đối với bọn họ chỉ có sát khí…
“Đây không phải là thần thư sư hổ bị tổ tiên giao nhân tộc giam giữ từ vạn năm trước ư? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?”
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, cực kỳ khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt…
Thần thú sư hổ thực lực còn mạnh hơn cả chiến thần, lão tổ giao nhân tộc đã từng phí rất nhiều tinh lực mới bắt được nó, nếu hiện tại bọn họ phải đối mặt với đầu sư hổ này thì hoàn toàn không có chút phần thắng nào…
Trịnh Thiên Thiên cắn môi, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy vì sợ hãi.
Cùng lúc này, sư hổ cũng phát hiện sự tồn tại của những người này…
Dọc đường đi, Mộ Như Nguyệt cẩn thận thu hoạch dược liệu trên đường, ngay cả một lá cũng không chừa.
Những người khác đều đi theo sau nàng, hướng vào sâu trong di tích…
Lúc này, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ…
Từ đầu đến cuối, Trịnh Thiên Thiên không hề dời mắt khỏi Mộ Như Nguyệt, tựa như còn chưa hồi phục tinh thần…
Một thiên tài như thế, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Huống chi, đối phương còn là một nhân loại trẻ tuổi…
Nghĩ đến sự kiêu ngạo cuồng vọng của mình lúc đầu, Trịnh Thiên Thiên khẽ cắn môi, trong lòng lại tâm phục khẩu phục.
“Tiểu Nguyệt.”
Vô Vong cười nói, ánh mắt trong trẻo sáng ngời nhìn Mộ Như Nguyệt.
“Bây giờ chúng ta muốn đi đâu?”
Mộ Như Nguyệt hơi ngừng động tác, nhếch môi nói: “Ta cũng không rõ lắm, trong này hình như có một cỗ lực lượng rất cường đại…”
Cỗ lực lượng kia hấp dẫn Y Tư, làm nàng muốn tìm hiểu đến cùng…
Càng vào sâu trong di tích, cỗ lực lượng kia càng cường đại, thần sắc Mộ Như Nguyệt trầm xuống, đáy mắt hiện lên một tia sáng…
“Chỗ đó là…” Trịnh Thiên Thiên ngẩn ra, vui sướng nói: “Rốt cuộc chúng ta cũng đi đến cuối đường, sau cánh cửa kia có lẽ chính là thứ chúng ta muốn tìm.”
Cách đó không xa có một cánh cửa gỉ sắt, mà trước cửa có hai con đường khác nhau, hiển nhiên, một con đường khác chính là đường đám người Tức Mặc Nhất đi…
“Nhìn tình huống này, hẳn là bọn họ còn chưa đến đây.” Trịnh Nhiên cười lạnh, nói: “Cũng đúng, con đường kia có nhiều bẫy rập nguy hiểm, bọn họ sẽ không đến đây nhanh được, một khi đã như vậy, chúng ta cứ vào trước xem bên trong có thứ gì hay không.”
Dứt lời, hắn cất bước đi về phía cánh cửa…
Thời điểm cửa vừa mở ra, ánh sáng thánh khiết chiếu vào mọi người, phảng phất như đắm chìm trong ánh sáng thần thánh…
Nhưng dưới ánh sáng đó, một cỗ lực lượng vọt ra, oanh một tiếng, mấy người đứng gần cửa nhất lập tức biến thành tro bụi, ngay cả hơi thở cũng biến mất…
“Cha!”
Trịnh Thiên Thiên cả kinh, hoảng sợ nhìn sư hổ ma thú bên trong cánh cửa.
Toàn thân nó tỏa ra ánh sáng thánh khiết, lộ ra lực lượng thần thánh.
Chẳng qua, hiện tại cỗ lực lượng kia đối với bọn họ chỉ có sát khí…
“Đây không phải là thần thư sư hổ bị tổ tiên giao nhân tộc giam giữ từ vạn năm trước ư? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?”
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, cực kỳ khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt…
Thần thú sư hổ thực lực còn mạnh hơn cả chiến thần, lão tổ giao nhân tộc đã từng phí rất nhiều tinh lực mới bắt được nó, nếu hiện tại bọn họ phải đối mặt với đầu sư hổ này thì hoàn toàn không có chút phần thắng nào…
Trịnh Thiên Thiên cắn môi, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy vì sợ hãi.
Cùng lúc này, sư hổ cũng phát hiện sự tồn tại của những người này…
/1551
|