Editor: Tường An
Vâng, chủ nhân. Thanh âm Khung Thiên lạnh băng, cuồng ngạo, mặt không biểu tình nói.
Nhưng khi nghe thấy lời hắn nói, những người khác lại trợn tròn mắt....
Vừa rồi bọn họ không nghe lầm chứ? Khung Thiên xưng nữ tử nhân loại kia là chủ nhân?
Này... tình huống này rốt cuộc là thế nào?
Lăng lão kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, đầu óc chưa thể phản ứng kịp.
Hắn rõ ràng cảm nhận được, vị cô nương nhân loại này đến đây để cứu bọn họ, nhưng mà, hắn quả thật không quen biết nàng.
Hiện tại, nàng còn mang cả chiến thần đã mất tích ra?
--------------
Thực lực của chiến thần vô cùng cường đại, hơn nữa, sau khi cánh tay khôi phục, thực lực đã đạt tới thần tôn cao cấp, cho nên lúc này, những võ giả kia căn bản không phải là đối thủ của hắn...
Ngươi rốt cuộc là ai? Tức Mặc Thiên Linh hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Mộ Như Nguyệt khẽ nhếch môi: Người tới giết các ngươi!
Ngữ khí cực kỳ cuồng vọng làm Tức Mặc Thiên Linh lập tức biến sắc...
Tiểu nha đầu, xem ra, ngươi thật sự cùng phe với bọn Lăng lão! Nhưng chiến thần là của giao nhân tộc, ngươi không có tư cách lấy, lập tức giao chiến thần ra đây!
Mộ Như Nguyệt tươi cười trào phúng: Xem ra người Tức Mặc gia đứng là cùng một đức hạnh, lúc trước, Tức Mặc Nhất cũng nói dược liệu trong tay ta là của Tức Mặc gia, muốn ta giao ra, nhưng ngươi cho rằng đồ vật đã vào tay ta còn có đạo lý giao ra sao?
Tức Mặc Nhất?
Tức Mặc Thiên Linh ngây ngẩn: Ngươi biết Tức Mặc Nhất?
Đúng. Vậy những người khác đâu?
Đã chết...
Đã chết...
Hai chữ này giống như búa tạ hung hăng nện vào lòng mọi người.
Nàng vừa mới nói, Tức Mặc Nhất đã chết?
Là ngươi giết? Tức Mặc Thiên Linh siết chặt nắm đấm, Tức Mặc Nhất là người Tức Mặc gia, ngươi dám giết hắn mà không hỏi ý kiến Tức Mặc gia chúng ta?
Phải không? Vậy ta trả lại lời này cho ngươi, ngươi muốn giết người Y gia, đã từng hỏi ý kiến Y gia hay chưa?
Ban đầu, Tức Mặc Thiên Linh cũng không biết thân phận Mộ Như Nguyệt, chỉ biết nàng lai giả bất thiện cho nên mới muốn gán tội đồng lõa với bọn Lăng lão. Hiện tại xem ra, nàng quả thật vì bọn họ mà đến.
Khiếu Nguyệt! Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu, nhàn nhạt gọi.
Vừa dứt lời, một tia sáng từ trên người nàng bắn ra, xuất hiện bên cạnh nàng...
Mộ Như Nguyệt cũng không nhìn nữ tử ưu nhã bên cạnh, nhàn nhạt phân phó: Cởi trói cho toàn bộ người Y gia.
Vâng, chủ nhân...
Tức Mặc Thiên Linh biến sắc, phẫn nộ quát: Ngăn nàng lại cho ta! Hôm nay đám phản đồ này nhất định phải chết, bất cứ ai cũng không thể cứu được bọn họ, ngày đó bọn họ lựa chọn phản bội thì nên biết sẽ có kết cục hôm nay! Bây giờ ta lấy thân phận tộc tưởng giao nhân tộc ra lệnh cho tất cả mọi người ở đây, bắt hết đồng lõa của bọn Lăng lão lại cho ta!
Nhất thời, tất cả mọi người đều vọt lên, vây quanh Mộ Như Nguyệt và Vô Vong...
Tiểu Nguyệt , Vô Vong quay đầu hỏi Mộ Như Nguyệt, Những người này, ta có thể giết hết không?
Không cần. Mộ Như Nguyệt lắc đầu, Người chúng ta muốn giết là người Tức Mặc gia, những người khác chẳng qua là bị bọn họ lừa gạt che mắt mà thôi, đương nhiên, nếu có người công kích chúng ta cũng không cần khách khí!
Cuồng phong nổi lên, tóc đen bay múa, thần sắc nữ tử lạnh lùng, toàn thân bao phủ hàn ý.
Vâng, chủ nhân. Thanh âm Khung Thiên lạnh băng, cuồng ngạo, mặt không biểu tình nói.
Nhưng khi nghe thấy lời hắn nói, những người khác lại trợn tròn mắt....
Vừa rồi bọn họ không nghe lầm chứ? Khung Thiên xưng nữ tử nhân loại kia là chủ nhân?
Này... tình huống này rốt cuộc là thế nào?
Lăng lão kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, đầu óc chưa thể phản ứng kịp.
Hắn rõ ràng cảm nhận được, vị cô nương nhân loại này đến đây để cứu bọn họ, nhưng mà, hắn quả thật không quen biết nàng.
Hiện tại, nàng còn mang cả chiến thần đã mất tích ra?
--------------
Thực lực của chiến thần vô cùng cường đại, hơn nữa, sau khi cánh tay khôi phục, thực lực đã đạt tới thần tôn cao cấp, cho nên lúc này, những võ giả kia căn bản không phải là đối thủ của hắn...
Ngươi rốt cuộc là ai? Tức Mặc Thiên Linh hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Mộ Như Nguyệt khẽ nhếch môi: Người tới giết các ngươi!
Ngữ khí cực kỳ cuồng vọng làm Tức Mặc Thiên Linh lập tức biến sắc...
Tiểu nha đầu, xem ra, ngươi thật sự cùng phe với bọn Lăng lão! Nhưng chiến thần là của giao nhân tộc, ngươi không có tư cách lấy, lập tức giao chiến thần ra đây!
Mộ Như Nguyệt tươi cười trào phúng: Xem ra người Tức Mặc gia đứng là cùng một đức hạnh, lúc trước, Tức Mặc Nhất cũng nói dược liệu trong tay ta là của Tức Mặc gia, muốn ta giao ra, nhưng ngươi cho rằng đồ vật đã vào tay ta còn có đạo lý giao ra sao?
Tức Mặc Nhất?
Tức Mặc Thiên Linh ngây ngẩn: Ngươi biết Tức Mặc Nhất?
Đúng. Vậy những người khác đâu?
Đã chết...
Đã chết...
Hai chữ này giống như búa tạ hung hăng nện vào lòng mọi người.
Nàng vừa mới nói, Tức Mặc Nhất đã chết?
Là ngươi giết? Tức Mặc Thiên Linh siết chặt nắm đấm, Tức Mặc Nhất là người Tức Mặc gia, ngươi dám giết hắn mà không hỏi ý kiến Tức Mặc gia chúng ta?
Phải không? Vậy ta trả lại lời này cho ngươi, ngươi muốn giết người Y gia, đã từng hỏi ý kiến Y gia hay chưa?
Ban đầu, Tức Mặc Thiên Linh cũng không biết thân phận Mộ Như Nguyệt, chỉ biết nàng lai giả bất thiện cho nên mới muốn gán tội đồng lõa với bọn Lăng lão. Hiện tại xem ra, nàng quả thật vì bọn họ mà đến.
Khiếu Nguyệt! Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu, nhàn nhạt gọi.
Vừa dứt lời, một tia sáng từ trên người nàng bắn ra, xuất hiện bên cạnh nàng...
Mộ Như Nguyệt cũng không nhìn nữ tử ưu nhã bên cạnh, nhàn nhạt phân phó: Cởi trói cho toàn bộ người Y gia.
Vâng, chủ nhân...
Tức Mặc Thiên Linh biến sắc, phẫn nộ quát: Ngăn nàng lại cho ta! Hôm nay đám phản đồ này nhất định phải chết, bất cứ ai cũng không thể cứu được bọn họ, ngày đó bọn họ lựa chọn phản bội thì nên biết sẽ có kết cục hôm nay! Bây giờ ta lấy thân phận tộc tưởng giao nhân tộc ra lệnh cho tất cả mọi người ở đây, bắt hết đồng lõa của bọn Lăng lão lại cho ta!
Nhất thời, tất cả mọi người đều vọt lên, vây quanh Mộ Như Nguyệt và Vô Vong...
Tiểu Nguyệt , Vô Vong quay đầu hỏi Mộ Như Nguyệt, Những người này, ta có thể giết hết không?
Không cần. Mộ Như Nguyệt lắc đầu, Người chúng ta muốn giết là người Tức Mặc gia, những người khác chẳng qua là bị bọn họ lừa gạt che mắt mà thôi, đương nhiên, nếu có người công kích chúng ta cũng không cần khách khí!
Cuồng phong nổi lên, tóc đen bay múa, thần sắc nữ tử lạnh lùng, toàn thân bao phủ hàn ý.
/1551
|