Editor: Tường An
Thanh âm nàng cũng không quá lớn nhưng mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Giờ khắc này, bọn họ đồng loạt ngừng động tác, kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương…
“Người Y gia đang ở đâu?” Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu lên, nhàn nhạt hỏi.
Sắc mặt Tức Mặc Thiên Linh thay đổi mấy lần, cắn răng nói: “Ta không biết ngươi đang nói gì, ngoại trừ đám phản đồ này, tất cả người Y gia đều đã chết!”
“Tốt, nếu ngươi không nói, vậy ta cũng chỉ còn cách bức ngươi nói ra!”
Mộ Như Nguyệt nâng cửu thiên long viêm kiếm trong tay, thanh âm lạnh lẽo…
“Tức Mặc Thiên Linh, chẳng lẽ các ngươi đã quên những chuyện mình đã làm? Các ngươi vì đoạt quyền, lợi dụng vị hôn thê của Y Tư hạ độc người Y gia, sau đó nhốt tất cả người Y gia lại, chỉ có Y Tư chạt thoát được, bây giờ còn muốn giết những người giúp Y Tư chạy trốn! Nói! Người Y gia hiện đang ở đâu?”
Lăng lão ôm Mai Nhi, ngơ ngác nhìn Mộ Như Nguyệt.
Xem ra, đúng như hắn suy đoán, nàng có quen biết thiếu chủ…
Không biết thời gian qua thiếu chủ đã gặp phải chuyện gì, sao lại có giao tình với nhân loại…
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” thanh âm Tức Mặc Thiên Linh run rẩy, “Là nhân loại các ngươi liên hợp với Lăng lão hại chết người Y gia, bây giờ còn muốn đổ oan cho Tức Mặc gia chúng ta! Tức Mặc gia luôn trung thành, tận tâm với Y gia, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Huống chi, phụ thân ta vì cứu tộc trưởng mà trọng thương, tiểu muội yêu thiếu chủ Y Tư sâu đậm, vì cái chết của hắn mà buồn bực không vui, ngươi dựa vào cái gì oan uổng chúng ta?”
Nói thật, trong giao nhân tộc, bọn họ vẫn tương đối tin tưởng Tức Mặc gia.
Làm sao có thể tin lời Mộ Như Nguyệt nói?
Từ trước đến nay, nhân loại âm hiểm xảo trá, đê tiện vô sỉ, có lẽ nàng nói như vậy để dao động nhân tâm, làm giao nhân nảy sinh hoài nghi với Tức Mặc gia để đặt được mục đích riêng…
“Nhân loại, ta sẽ không để ngươi thực hiện được âm mưu, ngươi đi chết đi!”
Thân thể Tức Mặc Thiên Linh chợt lóe, lần nữa nhằm về phía Mộ Như Nguyệt, cười lạnh nói: “Một thai phụ như ngươi, dù có đột phá đến thần tôn trung cấp cũng chưa chắc có thể đánh bại ta!”
“Tiểu Nguyệt!”
Trong lòng Vô Vong căng thẳng, không nháy mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt…
Mộ Như Nguyệt liên tục vung kiếm ngăn chặn công kích dày đặc của Tức Mặc Thiên Linh.
Bỗng nhiên, một sơ hở lộ ra trước mắt Mộ Như Nguyệt, nàng hơi nghiêng người, lấy tốc độ sét đánh vung kiếm về phía eo Tức Mặc Thiên Linh…
“Không tốt!”
Tức Mặc Thiên Linh biến sắc, nhanh chóng nâng kiếm chặn công kích của đối phương, đúng lúc này, Mộ Như Nguyệt nhấc chân hung hăng đá vào ngực hắn.
‘Phịch’ một tiếng, hắn văng ra xa, chật vật ngã trên mặt đất…
“Nói, tộc trưởng Y gia rốt cuộc đang ở đâu!” Mộ Như Nguyệt đi về phía Tức Mặc Thiên Linh, lạnh nhạt hỏi.
Tức Mặc Thiên Linh cắn chặt răng: “Tộc trưởng Y gia bị nhân loại các ngươi hại chết, ngươi bảo ta đi đâu tìm được hắn?”
“Xem ra ngươi vẫn không chịu nói thật, một khi đã như vậy…”
Mộ Như Nguyệt giơ cao trường kiếm, không chút lưu tình chém xuống, cánh tay Tức Mặc Thiên Linh đứt lìa, tiếng thét tê tâm liệt phế vang khắp quảng trường…
“Dừng tay!”
Thấy Mộ Như Nguyệt lại lần nữa chém xuống, một tiếng quát phẫn nộ từ bên ngoài truyền đến, kèm theo đó là một cỗ lực lượng cường đại…
Thanh âm nàng cũng không quá lớn nhưng mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Giờ khắc này, bọn họ đồng loạt ngừng động tác, kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương…
“Người Y gia đang ở đâu?” Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu lên, nhàn nhạt hỏi.
Sắc mặt Tức Mặc Thiên Linh thay đổi mấy lần, cắn răng nói: “Ta không biết ngươi đang nói gì, ngoại trừ đám phản đồ này, tất cả người Y gia đều đã chết!”
“Tốt, nếu ngươi không nói, vậy ta cũng chỉ còn cách bức ngươi nói ra!”
Mộ Như Nguyệt nâng cửu thiên long viêm kiếm trong tay, thanh âm lạnh lẽo…
“Tức Mặc Thiên Linh, chẳng lẽ các ngươi đã quên những chuyện mình đã làm? Các ngươi vì đoạt quyền, lợi dụng vị hôn thê của Y Tư hạ độc người Y gia, sau đó nhốt tất cả người Y gia lại, chỉ có Y Tư chạt thoát được, bây giờ còn muốn giết những người giúp Y Tư chạy trốn! Nói! Người Y gia hiện đang ở đâu?”
Lăng lão ôm Mai Nhi, ngơ ngác nhìn Mộ Như Nguyệt.
Xem ra, đúng như hắn suy đoán, nàng có quen biết thiếu chủ…
Không biết thời gian qua thiếu chủ đã gặp phải chuyện gì, sao lại có giao tình với nhân loại…
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” thanh âm Tức Mặc Thiên Linh run rẩy, “Là nhân loại các ngươi liên hợp với Lăng lão hại chết người Y gia, bây giờ còn muốn đổ oan cho Tức Mặc gia chúng ta! Tức Mặc gia luôn trung thành, tận tâm với Y gia, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Huống chi, phụ thân ta vì cứu tộc trưởng mà trọng thương, tiểu muội yêu thiếu chủ Y Tư sâu đậm, vì cái chết của hắn mà buồn bực không vui, ngươi dựa vào cái gì oan uổng chúng ta?”
Nói thật, trong giao nhân tộc, bọn họ vẫn tương đối tin tưởng Tức Mặc gia.
Làm sao có thể tin lời Mộ Như Nguyệt nói?
Từ trước đến nay, nhân loại âm hiểm xảo trá, đê tiện vô sỉ, có lẽ nàng nói như vậy để dao động nhân tâm, làm giao nhân nảy sinh hoài nghi với Tức Mặc gia để đặt được mục đích riêng…
“Nhân loại, ta sẽ không để ngươi thực hiện được âm mưu, ngươi đi chết đi!”
Thân thể Tức Mặc Thiên Linh chợt lóe, lần nữa nhằm về phía Mộ Như Nguyệt, cười lạnh nói: “Một thai phụ như ngươi, dù có đột phá đến thần tôn trung cấp cũng chưa chắc có thể đánh bại ta!”
“Tiểu Nguyệt!”
Trong lòng Vô Vong căng thẳng, không nháy mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt…
Mộ Như Nguyệt liên tục vung kiếm ngăn chặn công kích dày đặc của Tức Mặc Thiên Linh.
Bỗng nhiên, một sơ hở lộ ra trước mắt Mộ Như Nguyệt, nàng hơi nghiêng người, lấy tốc độ sét đánh vung kiếm về phía eo Tức Mặc Thiên Linh…
“Không tốt!”
Tức Mặc Thiên Linh biến sắc, nhanh chóng nâng kiếm chặn công kích của đối phương, đúng lúc này, Mộ Như Nguyệt nhấc chân hung hăng đá vào ngực hắn.
‘Phịch’ một tiếng, hắn văng ra xa, chật vật ngã trên mặt đất…
“Nói, tộc trưởng Y gia rốt cuộc đang ở đâu!” Mộ Như Nguyệt đi về phía Tức Mặc Thiên Linh, lạnh nhạt hỏi.
Tức Mặc Thiên Linh cắn chặt răng: “Tộc trưởng Y gia bị nhân loại các ngươi hại chết, ngươi bảo ta đi đâu tìm được hắn?”
“Xem ra ngươi vẫn không chịu nói thật, một khi đã như vậy…”
Mộ Như Nguyệt giơ cao trường kiếm, không chút lưu tình chém xuống, cánh tay Tức Mặc Thiên Linh đứt lìa, tiếng thét tê tâm liệt phế vang khắp quảng trường…
“Dừng tay!”
Thấy Mộ Như Nguyệt lại lần nữa chém xuống, một tiếng quát phẫn nộ từ bên ngoài truyền đến, kèm theo đó là một cỗ lực lượng cường đại…
/1551
|