Editor: Tường An
Mộ Như Nguyệt chậm rãi quay đầu, vừa thấy người đến là Lâm Nhược Ngữ, nàng khẽ nhíu mày, trên mặt lại không có bất kì biểu hiện gì.
“Ngữ di, sao ngươi lại tới đây?”
Hơn nữa, làm sao nàng tiến vào giao nhân tộc được…
“Nguyệt Nhi, Vô Vong, Thần môn đã xảy ra chuyện!”
Mộ Như Nguyệt nao nao, đáy mắt xẹt qua một tia sáng: “Phụ thân, chờ chúng ta lấy được thánh quả sẽ lập tức rời khỏi nơi này.”
“Vậy thì tốt quá, chúng ta đi thôi!”
Lâm Nhược Ngữ vui vẻ, vội vàng muốn bắt lấy tay Mộ Như Nguyệt, nhưng Vô Vong lại kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, tránh né động tác của nàng.
Nhìn thấy động tác của Vô Vong, Lâm Nhược Ngữ có chút xấu hổ, ngượng ngùng cúi đầu cười gượng: “Vô Vong, ngươi mất đi ký ức, đối với ta cũng xa lạ.”
Vô Vong không nói gì, chỉ cảnh giác nhìn Lâm Nhược Ngữ, không cho phép nàng tới gần Mộ Như Nguyệt nửa bước.
“Chủ nhân…”
Y Tư tiến lên hai bước, vừa định nói gì đó thì bị Mộ Như Nguyệt ngắt lời.
“Y Tư, đưa thánh quả cho ta là đủ rồi, người Y gia còn sống, ngươi thật vất vả mới có thể đoàn tụ với người nhà, cứ ở lại giao nhân tộc một thời gian đi, chờ xử lý xong mọi chuyện rồi tới tìm ta, phụ thân, chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Vô Vong nghiêm túc gật gật đầu, chăm chú nhìn Mộ Như Nguyệt.
“Tiểu Nguyệt, ta không thích nữ nhân kia, ngươi đừng quá thân cận với nàng.”
Tim Mộ Như Nguyệt run lên, quay đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ của nam nhân: “Phụ thân, ngươi đã quên sao, nàng là Lâm Nhược Ngữ, bằng hữu nhiều năm của ngươi.”
Vô Vong lắc lắc đầu: “Ta không biết, tóm lại chính là ta không thích nàng, cũng không thích nàng tới gần ngươi.”
Nghe vậy, trong lòng Mộ Như Nguyệt trầm xuống, tầm mắt quét về phía nữ tử đi phía trước, đáy mắt chợt lóe tia sáng khác thường…
“Đi thôi.” nàng nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói.
----------------
Tại một sơn cốc cách Thần môn không xa, một nữ tử mặc bố y vội vã chạy về phía trước, đầu tóc bù xù che đi gương mặt đeo mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi mắt…
Nữ tử bất cẩn vấp phải cục đá, ngã mạnh xuống đất, nàng vội vàng quay đầu lại, lúc này, những người phía sau đã đuổi đến rất gần…
“Lần này xem ngươi còn chạy đi đâu!”
Thanh y nam tử cầm trường kiếm cười lạnh nhìn nữ tử té ngã dưới đất, trào phúng nói: “Hiện giờ ngươi chỉ là một phế vật mà thôi, để ta xem ngươi còn trốn đi đâu…”
Dứt lời, trường kiếm chém xuống, kèm theo một đạo hàn quang.
Nữ tử khẽ nhắm mắt lại, khóe môi nở nụ cười tự giễu.
Nàng trốn lâu như vậy, cuối cùng vẫn phải chết trong tay những người này sao?
Nhưng nàng không cam lòng, không cam lòng chết đi như vậy, thậm chí còn không thể nhìn hắn một lần cuối cùng…
“Phụ thân, có phải vận khí chúng ta rất tốt không, trên đường trở về Thần môn còn có thể gặp được người Đan gia!”
Đột nhiên, thanh âm nữ tử như tiếng trời truyền vào tai, toàn thân nàng cứng đờ, không dám tin quay đầu lại, một khuôn mặt tuyệt sắc xuất hiện trước mắt nàng…
Nước mắt như trân châu không ngừng rơi xuống, thấm ướt mặt đất…
Nàng vội vàng bụm chặt miệng, si ngốc nhìn hai người đang đi đến, tựa hồ không thể tin, vào thời khắc cuối cùng trong sinh mệnh nàng còn có thể lần nữa nhìn thấy hai cha con bọn họ.
Mộ Như Nguyệt chậm rãi quay đầu, vừa thấy người đến là Lâm Nhược Ngữ, nàng khẽ nhíu mày, trên mặt lại không có bất kì biểu hiện gì.
“Ngữ di, sao ngươi lại tới đây?”
Hơn nữa, làm sao nàng tiến vào giao nhân tộc được…
“Nguyệt Nhi, Vô Vong, Thần môn đã xảy ra chuyện!”
Mộ Như Nguyệt nao nao, đáy mắt xẹt qua một tia sáng: “Phụ thân, chờ chúng ta lấy được thánh quả sẽ lập tức rời khỏi nơi này.”
“Vậy thì tốt quá, chúng ta đi thôi!”
Lâm Nhược Ngữ vui vẻ, vội vàng muốn bắt lấy tay Mộ Như Nguyệt, nhưng Vô Vong lại kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, tránh né động tác của nàng.
Nhìn thấy động tác của Vô Vong, Lâm Nhược Ngữ có chút xấu hổ, ngượng ngùng cúi đầu cười gượng: “Vô Vong, ngươi mất đi ký ức, đối với ta cũng xa lạ.”
Vô Vong không nói gì, chỉ cảnh giác nhìn Lâm Nhược Ngữ, không cho phép nàng tới gần Mộ Như Nguyệt nửa bước.
“Chủ nhân…”
Y Tư tiến lên hai bước, vừa định nói gì đó thì bị Mộ Như Nguyệt ngắt lời.
“Y Tư, đưa thánh quả cho ta là đủ rồi, người Y gia còn sống, ngươi thật vất vả mới có thể đoàn tụ với người nhà, cứ ở lại giao nhân tộc một thời gian đi, chờ xử lý xong mọi chuyện rồi tới tìm ta, phụ thân, chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Vô Vong nghiêm túc gật gật đầu, chăm chú nhìn Mộ Như Nguyệt.
“Tiểu Nguyệt, ta không thích nữ nhân kia, ngươi đừng quá thân cận với nàng.”
Tim Mộ Như Nguyệt run lên, quay đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ của nam nhân: “Phụ thân, ngươi đã quên sao, nàng là Lâm Nhược Ngữ, bằng hữu nhiều năm của ngươi.”
Vô Vong lắc lắc đầu: “Ta không biết, tóm lại chính là ta không thích nàng, cũng không thích nàng tới gần ngươi.”
Nghe vậy, trong lòng Mộ Như Nguyệt trầm xuống, tầm mắt quét về phía nữ tử đi phía trước, đáy mắt chợt lóe tia sáng khác thường…
“Đi thôi.” nàng nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói.
----------------
Tại một sơn cốc cách Thần môn không xa, một nữ tử mặc bố y vội vã chạy về phía trước, đầu tóc bù xù che đi gương mặt đeo mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi mắt…
Nữ tử bất cẩn vấp phải cục đá, ngã mạnh xuống đất, nàng vội vàng quay đầu lại, lúc này, những người phía sau đã đuổi đến rất gần…
“Lần này xem ngươi còn chạy đi đâu!”
Thanh y nam tử cầm trường kiếm cười lạnh nhìn nữ tử té ngã dưới đất, trào phúng nói: “Hiện giờ ngươi chỉ là một phế vật mà thôi, để ta xem ngươi còn trốn đi đâu…”
Dứt lời, trường kiếm chém xuống, kèm theo một đạo hàn quang.
Nữ tử khẽ nhắm mắt lại, khóe môi nở nụ cười tự giễu.
Nàng trốn lâu như vậy, cuối cùng vẫn phải chết trong tay những người này sao?
Nhưng nàng không cam lòng, không cam lòng chết đi như vậy, thậm chí còn không thể nhìn hắn một lần cuối cùng…
“Phụ thân, có phải vận khí chúng ta rất tốt không, trên đường trở về Thần môn còn có thể gặp được người Đan gia!”
Đột nhiên, thanh âm nữ tử như tiếng trời truyền vào tai, toàn thân nàng cứng đờ, không dám tin quay đầu lại, một khuôn mặt tuyệt sắc xuất hiện trước mắt nàng…
Nước mắt như trân châu không ngừng rơi xuống, thấm ướt mặt đất…
Nàng vội vàng bụm chặt miệng, si ngốc nhìn hai người đang đi đến, tựa hồ không thể tin, vào thời khắc cuối cùng trong sinh mệnh nàng còn có thể lần nữa nhìn thấy hai cha con bọn họ.
/1551
|