Editor: Tường An
“Cái gì?” Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, quét mắt nhìn Lâm Nhược Ngữ, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Là Đan gia, Đan gia đánh tới cửa!”
Đan gia!
Trong lòng Mộ Như Nguyệt chấn động, đáy mắt hiện lên tia sáng khác thường, tầm mắt bất giác đảo qua Lâm Nhược Ngữ, lại không nói thêm gì.
“Khiếu Nguyệt, ngươi ở đây chiếu cố Huyết Nhi, ta đi một lát rồi trở lại.”
“Nguyệt Nhi!” ánh mắt Lâm Nhược Ngữ lóe lóe, nói: “Thực lực của Khiếu Nguyệt không đủ cường đại, nếu như có người Đan gia muốn bắt Huyết Nhi để uy hiếp ngươi, vậy chẳng phải là không thể ngăn được sao? Cho nên, ngươi có thể giao Huyết Nhi cho ta chiếu cố! Ta sẽ không để bất kì ai động vào nàng!”
Mộ Như Nguyệt nâng mắt, lẳng lặng nhìn Lâm Nhược Ngữ.
Lâm Nhược Ngữ bị nàng nhìn, trong lòng có chút hoảng loạn, chẳng lẽ nàng hoài nghi mình rồi?
Không!
Tuyệt đối không có khả năng!
Nàng không có chỗ nào sơ hở, cho nên Mộ Như Nguyệt căn bản không thể hoài nghi nàng…
Mộ Như Nguyệt trầm mặc nửa ngày, gật gật đầu nói: “Cũng được, Ngữ di, ngươi đi báo cho Thông Huyền, nói hắn phái người bảo hộ Vân Nhi cô nương, còn ta sẽ phái Khiếu Nguyệt đưa Huyết Nhi đến phòng ngươi, nếu ở lại phòng ta khẳng định sẽ có nguy hiểm, chuyện kế tiếp làm phiền ngươi.”
Trong lòng Lâm Nhược Ngữ vui vẻ, đắc ý cong khóe môi.
Xem ra Mộ Như Nguyệt quả thật chưa từng nghi ngờ mình, như vậy mình có thể dễ dàng trộm được Huyết Nhi…
“Được, ta đi một lát sẽ trở lại!”
Dứt lời, Lâm Nhược Ngữ xoay người ra khỏi phòng…
Mộ Như Nguyệt nhìn thân ảnh nàng rời đi, đáy mắt hiện lên tia suy nghĩ sâu xa, nhàn nhạt nói: “Khiếu Nguyệt, ngươi đưa Huyết Nhi qua đó rồi trở lại đây…”
“Nhưng mà, chủ nhân…”
“Đây là mệnh lệnh!”
Khiếu Nguyệt nhấp nhấp môi, đáp: “Tuân lệnh, chủ nhân…”
Trên không trung, vô số cường giả lẳng lặng đứng vây quanh Thần Môn.
Mộ Như Nguyệt vừa liếc mắt liền nhìn thấy lão giả dẫn đầu, trong lòng lập tức dâng lên hận ý mãnh liệt, khuếch tán khắp không trung.
“Môn chủ!”
Người Thần Môn thấy Mộ Như Nguyệt đi đến, trong lòng vui vẻ, vội vàng hô.
Mộ Như Nguyệt không nhìn bọn họ, tầm mắt trước sau vẫn nhìn chằm chằm lão giả trên không trung.
“Đan Phi!!!”
Không sai!
Lão giả này chính là Đan Phi!
Cũng là đầu sỏ hại Vô Trần phải vào địa ngục!
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng nàng bùng lên, tựa hồ có thể thiêu đốt tất cả…
“Ha ha!” Đan Phi cười to, lạnh giọng nói: “Mộ Như Nguyệt, không ngờ đến giờ mà ngươi vẫn còn sống. Thế nào? Ta nghe nói Vô Vong thức tỉnh, chẳng lẽ hắn muốn làm rùa đen rụt đầu, trốn tránh không ra?”
Mộ Như Nguyệt cười lạnh: “Rùa đen rụt đầu? Ngươi đang nói chính mình sao? Lúc trước ngươi đánh không lại Vô Trần, chỉ có thể kẹp đuôi chạy trốn, bây giờ còn dám tiếp tục xuất hiện?”
“Ha ha!” Đan Phi cười châm chọc, “Một tiểu nha đầu mà thôi, ta cũng lười nói nhiều tốn nước bọt, kêu Vô Vong lăn ra đây cho ta! Ân oán nhiều năm qua, hôm nay liền giải quyết dứt điểm đi!”
“Xin lỗi, đối phó ngươi, không cần lão cha ra mặt!” Mộ Như Nguyệt khẽ nâng cằm, thanh âm lãnh trầm.
“Đúng là quá cuồng vọng!”
Trên người Đan Phi tản ra lực lượng cường đại, khuếch tán khắp không trung, áp mọi người không thở nổi…
“Cái gì?” Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, quét mắt nhìn Lâm Nhược Ngữ, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Là Đan gia, Đan gia đánh tới cửa!”
Đan gia!
Trong lòng Mộ Như Nguyệt chấn động, đáy mắt hiện lên tia sáng khác thường, tầm mắt bất giác đảo qua Lâm Nhược Ngữ, lại không nói thêm gì.
“Khiếu Nguyệt, ngươi ở đây chiếu cố Huyết Nhi, ta đi một lát rồi trở lại.”
“Nguyệt Nhi!” ánh mắt Lâm Nhược Ngữ lóe lóe, nói: “Thực lực của Khiếu Nguyệt không đủ cường đại, nếu như có người Đan gia muốn bắt Huyết Nhi để uy hiếp ngươi, vậy chẳng phải là không thể ngăn được sao? Cho nên, ngươi có thể giao Huyết Nhi cho ta chiếu cố! Ta sẽ không để bất kì ai động vào nàng!”
Mộ Như Nguyệt nâng mắt, lẳng lặng nhìn Lâm Nhược Ngữ.
Lâm Nhược Ngữ bị nàng nhìn, trong lòng có chút hoảng loạn, chẳng lẽ nàng hoài nghi mình rồi?
Không!
Tuyệt đối không có khả năng!
Nàng không có chỗ nào sơ hở, cho nên Mộ Như Nguyệt căn bản không thể hoài nghi nàng…
Mộ Như Nguyệt trầm mặc nửa ngày, gật gật đầu nói: “Cũng được, Ngữ di, ngươi đi báo cho Thông Huyền, nói hắn phái người bảo hộ Vân Nhi cô nương, còn ta sẽ phái Khiếu Nguyệt đưa Huyết Nhi đến phòng ngươi, nếu ở lại phòng ta khẳng định sẽ có nguy hiểm, chuyện kế tiếp làm phiền ngươi.”
Trong lòng Lâm Nhược Ngữ vui vẻ, đắc ý cong khóe môi.
Xem ra Mộ Như Nguyệt quả thật chưa từng nghi ngờ mình, như vậy mình có thể dễ dàng trộm được Huyết Nhi…
“Được, ta đi một lát sẽ trở lại!”
Dứt lời, Lâm Nhược Ngữ xoay người ra khỏi phòng…
Mộ Như Nguyệt nhìn thân ảnh nàng rời đi, đáy mắt hiện lên tia suy nghĩ sâu xa, nhàn nhạt nói: “Khiếu Nguyệt, ngươi đưa Huyết Nhi qua đó rồi trở lại đây…”
“Nhưng mà, chủ nhân…”
“Đây là mệnh lệnh!”
Khiếu Nguyệt nhấp nhấp môi, đáp: “Tuân lệnh, chủ nhân…”
Trên không trung, vô số cường giả lẳng lặng đứng vây quanh Thần Môn.
Mộ Như Nguyệt vừa liếc mắt liền nhìn thấy lão giả dẫn đầu, trong lòng lập tức dâng lên hận ý mãnh liệt, khuếch tán khắp không trung.
“Môn chủ!”
Người Thần Môn thấy Mộ Như Nguyệt đi đến, trong lòng vui vẻ, vội vàng hô.
Mộ Như Nguyệt không nhìn bọn họ, tầm mắt trước sau vẫn nhìn chằm chằm lão giả trên không trung.
“Đan Phi!!!”
Không sai!
Lão giả này chính là Đan Phi!
Cũng là đầu sỏ hại Vô Trần phải vào địa ngục!
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng nàng bùng lên, tựa hồ có thể thiêu đốt tất cả…
“Ha ha!” Đan Phi cười to, lạnh giọng nói: “Mộ Như Nguyệt, không ngờ đến giờ mà ngươi vẫn còn sống. Thế nào? Ta nghe nói Vô Vong thức tỉnh, chẳng lẽ hắn muốn làm rùa đen rụt đầu, trốn tránh không ra?”
Mộ Như Nguyệt cười lạnh: “Rùa đen rụt đầu? Ngươi đang nói chính mình sao? Lúc trước ngươi đánh không lại Vô Trần, chỉ có thể kẹp đuôi chạy trốn, bây giờ còn dám tiếp tục xuất hiện?”
“Ha ha!” Đan Phi cười châm chọc, “Một tiểu nha đầu mà thôi, ta cũng lười nói nhiều tốn nước bọt, kêu Vô Vong lăn ra đây cho ta! Ân oán nhiều năm qua, hôm nay liền giải quyết dứt điểm đi!”
“Xin lỗi, đối phó ngươi, không cần lão cha ra mặt!” Mộ Như Nguyệt khẽ nâng cằm, thanh âm lãnh trầm.
“Đúng là quá cuồng vọng!”
Trên người Đan Phi tản ra lực lượng cường đại, khuếch tán khắp không trung, áp mọi người không thở nổi…
/1551
|