Editor: Tường An
Hỏa phượng gấp muốn khóc, phải biết rằng, cửu trọng hỏa cực kỳ hung hiểm, người bình thường căn bản không chống đỡ nổi…
Trong đan thư, Bạch Trạch nhìn gương mặt nôn nóng của Hỏa phượng, hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Hắn ngửa đầu nhìn không trung phía xa, ánh mắt dịu dàng như nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử.
“Nhiều năm như vậy, ta một mực nhìn nàng đi tới, mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm, nàng đều sẽ gặp dữ hóa lành, hơn nữa… ta tin tưởng nàng! Nàng sở dĩ không tận dụng thời gian rời khỏi nơi này, vậy nàng nhất định có nắm chắc.”
“Nhưng mà, đó là cửu trọng hỏa a, chủ nhân muốn thu phục cửu trọng hỏa, nhưng đến nay trên đời vẫn chưa ai có thể làm được.”
“Nếu là nàng thì có thể!”
Khóe môi Bạch Trạch khẽ cong lên, ánh mắt nhu hòa.
“Dù là chuyện mấy vạn năm qua chưa có ai làm được, nhưng ta tin nàng có thể, hơn nữa, bất luận nàng muốn làm gì, chúng ta chỉ cần tin tưởng nàng, cho dù lựa chọn sai lầm thì cùng lắm là bồi nàng chết thôi, có gì to tát đâu.”
Hỏa phượng kinh ngạc nhìn nam nhân tuấn mỹ bên cạnh, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Nàng đã sớm biết Bạch Trạch thâm tình với Mộ Như Nguyệt, nhưng chưa từng nghĩ tình cảm của hắn sâu đến mức này…
Mặc kệ nàng làm gì, hắn đối với nàng luôn là tín nhiệm và bao dung…
Dù nàng không cẩn thận lựa chọn sai, hắn cũng nhất định cùng nàng đối mặt với sai lầm này…
“Bên cạnh chủ nhân có một Vô Trần đại nhân thâm tình không thôi, còn có một Bạch Trạch si tâm bất hối như vậy, Vô Vong đại nhân cũng có thể yên tâm…”
Hỏa phượng tươi cười: “Ngươi nói không sai, chúng ta là ma thú của nàng, nhất định phải tin tưởng vào quyết định của nàng!”
--------------
Trong ngọn lửa, sắc mặt Mộ Như Nguyệt tái nhợt, toàn thân đẫm mồ hôi… Nhưng chẳng mấy chốc, mồ hôi trên người đã bị ngọn lửa làm bốc hơi, dưới cái nóng cháy da cháy thịt, nàng có cảm giác mình rất nhanh sẽ bị thiêu thành tro bụi…
Đau!
Hiện tại Mộ Như Nguyệt chỉ có duy nhất cảm giác này.
Chẳng qua, nàng không thể bỏ cuộc!
Chỉ có thành công mới có thể đến địa ngục tìm nam nhân kia…
Đột nhiên, tinh thần lực Mộ Như Nguyệt phóng ra xung quanh bắt giữ được một vật nhỏ giống như nguyên tố, nàng lập tức mở mắt ra, vươn tay nắm lấy.
“Tìm được rồi…”
Nàng cầm vật nhỏ kia, không hề do dự nhét vào miệng.
Vật nhỏ còn chưa kịp phản ứng đã bị Mộ Như Nguyệt nuốt xuống, nó liền giận dữ, phóng lửa thiêu đốt lục phủ ngũ tạng Mộ Như Nguyệt…
Giờ khắc này, cửu trọng hỏa bên ngoài đã biến mất, nhưng lục phủ ngũ tạng nàng lại đau đớn kịch liệt.
Sắc mặt nàng tái nhợt khiếp người, mồ hồi không ngừng lăn xuống…
Thời gian chậm rãi trôi đi, ngay cả Mộ Như Nguyệt cũng không biết đã trải qua bao lâu…
Phải chịu đựng thống khổ mãnh liệt, ý thức nàng dần trở nên mơ hồ, thân thể lảo đảo ngã xuống mặt đất lạnh băng…
“Chủ nhân, ngươi không thể ngã xuống, nếu không còn khống chế, lục phủ ngũ tạng trong thân thể ngươi sẽ bị cửu trọng hỏa thiêu sạch!”
Thanh âm nôn nóng của Hỏa phượng vang lên trong đầu.
Nhưng kiên trì một thời gian dài làm Mộ Như Nguyệt mệt mỏi không chịu nổi, tầm mắt mơ hồ…
Hỏa phượng gấp muốn khóc, phải biết rằng, cửu trọng hỏa cực kỳ hung hiểm, người bình thường căn bản không chống đỡ nổi…
Trong đan thư, Bạch Trạch nhìn gương mặt nôn nóng của Hỏa phượng, hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Hắn ngửa đầu nhìn không trung phía xa, ánh mắt dịu dàng như nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử.
“Nhiều năm như vậy, ta một mực nhìn nàng đi tới, mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm, nàng đều sẽ gặp dữ hóa lành, hơn nữa… ta tin tưởng nàng! Nàng sở dĩ không tận dụng thời gian rời khỏi nơi này, vậy nàng nhất định có nắm chắc.”
“Nhưng mà, đó là cửu trọng hỏa a, chủ nhân muốn thu phục cửu trọng hỏa, nhưng đến nay trên đời vẫn chưa ai có thể làm được.”
“Nếu là nàng thì có thể!”
Khóe môi Bạch Trạch khẽ cong lên, ánh mắt nhu hòa.
“Dù là chuyện mấy vạn năm qua chưa có ai làm được, nhưng ta tin nàng có thể, hơn nữa, bất luận nàng muốn làm gì, chúng ta chỉ cần tin tưởng nàng, cho dù lựa chọn sai lầm thì cùng lắm là bồi nàng chết thôi, có gì to tát đâu.”
Hỏa phượng kinh ngạc nhìn nam nhân tuấn mỹ bên cạnh, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
Nàng đã sớm biết Bạch Trạch thâm tình với Mộ Như Nguyệt, nhưng chưa từng nghĩ tình cảm của hắn sâu đến mức này…
Mặc kệ nàng làm gì, hắn đối với nàng luôn là tín nhiệm và bao dung…
Dù nàng không cẩn thận lựa chọn sai, hắn cũng nhất định cùng nàng đối mặt với sai lầm này…
“Bên cạnh chủ nhân có một Vô Trần đại nhân thâm tình không thôi, còn có một Bạch Trạch si tâm bất hối như vậy, Vô Vong đại nhân cũng có thể yên tâm…”
Hỏa phượng tươi cười: “Ngươi nói không sai, chúng ta là ma thú của nàng, nhất định phải tin tưởng vào quyết định của nàng!”
--------------
Trong ngọn lửa, sắc mặt Mộ Như Nguyệt tái nhợt, toàn thân đẫm mồ hôi… Nhưng chẳng mấy chốc, mồ hôi trên người đã bị ngọn lửa làm bốc hơi, dưới cái nóng cháy da cháy thịt, nàng có cảm giác mình rất nhanh sẽ bị thiêu thành tro bụi…
Đau!
Hiện tại Mộ Như Nguyệt chỉ có duy nhất cảm giác này.
Chẳng qua, nàng không thể bỏ cuộc!
Chỉ có thành công mới có thể đến địa ngục tìm nam nhân kia…
Đột nhiên, tinh thần lực Mộ Như Nguyệt phóng ra xung quanh bắt giữ được một vật nhỏ giống như nguyên tố, nàng lập tức mở mắt ra, vươn tay nắm lấy.
“Tìm được rồi…”
Nàng cầm vật nhỏ kia, không hề do dự nhét vào miệng.
Vật nhỏ còn chưa kịp phản ứng đã bị Mộ Như Nguyệt nuốt xuống, nó liền giận dữ, phóng lửa thiêu đốt lục phủ ngũ tạng Mộ Như Nguyệt…
Giờ khắc này, cửu trọng hỏa bên ngoài đã biến mất, nhưng lục phủ ngũ tạng nàng lại đau đớn kịch liệt.
Sắc mặt nàng tái nhợt khiếp người, mồ hồi không ngừng lăn xuống…
Thời gian chậm rãi trôi đi, ngay cả Mộ Như Nguyệt cũng không biết đã trải qua bao lâu…
Phải chịu đựng thống khổ mãnh liệt, ý thức nàng dần trở nên mơ hồ, thân thể lảo đảo ngã xuống mặt đất lạnh băng…
“Chủ nhân, ngươi không thể ngã xuống, nếu không còn khống chế, lục phủ ngũ tạng trong thân thể ngươi sẽ bị cửu trọng hỏa thiêu sạch!”
Thanh âm nôn nóng của Hỏa phượng vang lên trong đầu.
Nhưng kiên trì một thời gian dài làm Mộ Như Nguyệt mệt mỏi không chịu nổi, tầm mắt mơ hồ…
/1551
|