Editor: Tường An
“Bạch Trạch…”
Trong lòng Mộ Như Nguyệt chấn động, mỉm cười nói: “Ta biết, nếu hiện tại ta bảo ngươi rời đi, ngươi tuyệt đối sẽ không đồng ý, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ trả tự do cho ngươi, ngươi có thể đi tìm hạnh phúc thuộc về mình, cứ ngây ngốc bên cạnh ta cả đời thật sự quá ủy khuất ngươi…”
Ngón tay Bạch Trạch cứng đờ, nụ cười trên mặt dần biến mất.
Hắn bi thương nhìn nữ tử trước mặt, khổ sở nói: “Ngươi muốn đuổi ta đi?”
“Bạch Trạch, ta chỉ không muốn ủy khuất ngươi, bởi vì ta không thể cho ngươi tương lai, cũng không thể cho ngươi hứa hẹn gì, cả đời này, người ta yêu chỉ có một nam nhân kia, ngoại trừ hắn, trong lòng ta không còn chỗ cho ai khác.”
Bạch Trạch chậm rãi thu tay, cười khổ nói: “Ta biết, cho nên ta chưa từng vọng tưởng có được ngươi, đối với ta mà nói, có thể làm bạn bên cạnh ngươi, dù chỉ là thân phận bằng hữu cũng là hạnh phúc lớn nhất đời này, nếu ngươi giải trừ khế ước với ta, cho ta tự do, vậy hạnh phúc của ta sẽ ra sao? Nguyệt Nhi, ta sẽ không đi, dù ngươi có đuổi ta, ta cũng sẽ không rời xa ngươi…”
Tim Mộ Như Nguyệt bất giác đau đớn.
Đời này, người nàng thua thiệt nhất chính là nam nhân này…
Đối mặt với sự trả giá không oán không hối của hắn, nàng lại không thể cho hắn bất kì hứa hẹn gì…
“Bạch Trạch…”
Mộ Như Nguyệt dời mắt nhìn không trung phía xa, nhàn nhạt nói: “Ngươi không muốn rời đi, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, nếu một ngày nào đó ngươi muốn đi… ta nhất định sẽ cho ngươi tự do.”
“Ngày này vĩnh viễn sẽ không đến…”
Hạnh phúc của hắn chính là nàng.
Cho nên, bất luận thế nào hắn cũng sẽ không bỏ mặc nàng mà đi…
“Đi thôi, chúng ta…”
Mộ Như Nguyệt đang định nói gì đó thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân nhịp nhàng truyền đến, sau đó, một đội quân vây quanh Mộ Như Nguyệt và Bạch Trạch, không chừa chút kẽ hở.
Một nam nhân mặc quân y bước nhanh tới, ôm quyền nói với Mộ Như Nguyệt: “Vị cô nương này, thành chủ của chúng ta muốn gặp ngươi.”
Thành chủ?
(Hắc hắc, ai đoán được thành chủ của chúng ta là ai không là cái người trong hình đó
(つ ⚈ ̫ ⚈)つ
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, nàng mới tới địa ngục, sao có thể quen biết thành chủ đại nhân gì?
“Không biết thành chủ của các ngươi là ai?”
“Cô nương đi sẽ biết, thành chủ đang ở trong phủ chờ cô nương.”
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt và Bạch Trạch nhìn nhau.
Nàng rất hiếu kỳ thành chủ này rốt cuộc là người nào…
“Đi thôi, Bạch Trạch, chúng ta liền đi xem thành chủ đại nhân kia một chút.”
“Được.” Bạch Trạch mỉm cười gật đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn Mộ Như Nguyệt, nhẹ giọng nói.
Trong lòng quan binh vui vẻ, làm động tác mời: “Cô nương mời đi bên này.”
“Dẫn đường đi.” Trong mắt Mộ Như Nguyệt hiện lên một tia sáng khó nhận ra, thản nhiên nói.
-------------
Vừa bước vào phủ thành chủ, Mộ Như Nguyệt liền nhìn thấy một thân ảnh đứng quay lưng về phía mình.
Hồng y nhẹ phất, tóc đỏ tựa ma bay múa trong gió.
Nam nhân chắp tay sau lưng, ánh mặt trời chiếu vào hắn tạo thành cái bóng thật dài trên mặt đất, dường như nhận thấy có người tới, hắn chậm rãi xoay người nhìn nữ tử trước cửa, dung nhan tuyệt thế tươi cười khuynh quốc khuynh thành.
“Nữ nhân, ta rốt cuộc gặp được ngươi…”
“Phượng Kinh Thiên?”
Mộ Như Nguyệt hơi ngẩn ra.
Nàng thật sự không ngờ thành chủ Phượng thành lại là Phượng Kinh Thiên!
“Bạch Trạch…”
Trong lòng Mộ Như Nguyệt chấn động, mỉm cười nói: “Ta biết, nếu hiện tại ta bảo ngươi rời đi, ngươi tuyệt đối sẽ không đồng ý, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ trả tự do cho ngươi, ngươi có thể đi tìm hạnh phúc thuộc về mình, cứ ngây ngốc bên cạnh ta cả đời thật sự quá ủy khuất ngươi…”
Ngón tay Bạch Trạch cứng đờ, nụ cười trên mặt dần biến mất.
Hắn bi thương nhìn nữ tử trước mặt, khổ sở nói: “Ngươi muốn đuổi ta đi?”
“Bạch Trạch, ta chỉ không muốn ủy khuất ngươi, bởi vì ta không thể cho ngươi tương lai, cũng không thể cho ngươi hứa hẹn gì, cả đời này, người ta yêu chỉ có một nam nhân kia, ngoại trừ hắn, trong lòng ta không còn chỗ cho ai khác.”
Bạch Trạch chậm rãi thu tay, cười khổ nói: “Ta biết, cho nên ta chưa từng vọng tưởng có được ngươi, đối với ta mà nói, có thể làm bạn bên cạnh ngươi, dù chỉ là thân phận bằng hữu cũng là hạnh phúc lớn nhất đời này, nếu ngươi giải trừ khế ước với ta, cho ta tự do, vậy hạnh phúc của ta sẽ ra sao? Nguyệt Nhi, ta sẽ không đi, dù ngươi có đuổi ta, ta cũng sẽ không rời xa ngươi…”
Tim Mộ Như Nguyệt bất giác đau đớn.
Đời này, người nàng thua thiệt nhất chính là nam nhân này…
Đối mặt với sự trả giá không oán không hối của hắn, nàng lại không thể cho hắn bất kì hứa hẹn gì…
“Bạch Trạch…”
Mộ Như Nguyệt dời mắt nhìn không trung phía xa, nhàn nhạt nói: “Ngươi không muốn rời đi, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, nếu một ngày nào đó ngươi muốn đi… ta nhất định sẽ cho ngươi tự do.”
“Ngày này vĩnh viễn sẽ không đến…”
Hạnh phúc của hắn chính là nàng.
Cho nên, bất luận thế nào hắn cũng sẽ không bỏ mặc nàng mà đi…
“Đi thôi, chúng ta…”
Mộ Như Nguyệt đang định nói gì đó thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân nhịp nhàng truyền đến, sau đó, một đội quân vây quanh Mộ Như Nguyệt và Bạch Trạch, không chừa chút kẽ hở.
Một nam nhân mặc quân y bước nhanh tới, ôm quyền nói với Mộ Như Nguyệt: “Vị cô nương này, thành chủ của chúng ta muốn gặp ngươi.”
Thành chủ?
(Hắc hắc, ai đoán được thành chủ của chúng ta là ai không là cái người trong hình đó
(つ ⚈ ̫ ⚈)つ
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, nàng mới tới địa ngục, sao có thể quen biết thành chủ đại nhân gì?
“Không biết thành chủ của các ngươi là ai?”
“Cô nương đi sẽ biết, thành chủ đang ở trong phủ chờ cô nương.”
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt và Bạch Trạch nhìn nhau.
Nàng rất hiếu kỳ thành chủ này rốt cuộc là người nào…
“Đi thôi, Bạch Trạch, chúng ta liền đi xem thành chủ đại nhân kia một chút.”
“Được.” Bạch Trạch mỉm cười gật đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn Mộ Như Nguyệt, nhẹ giọng nói.
Trong lòng quan binh vui vẻ, làm động tác mời: “Cô nương mời đi bên này.”
“Dẫn đường đi.” Trong mắt Mộ Như Nguyệt hiện lên một tia sáng khó nhận ra, thản nhiên nói.
-------------
Vừa bước vào phủ thành chủ, Mộ Như Nguyệt liền nhìn thấy một thân ảnh đứng quay lưng về phía mình.
Hồng y nhẹ phất, tóc đỏ tựa ma bay múa trong gió.
Nam nhân chắp tay sau lưng, ánh mặt trời chiếu vào hắn tạo thành cái bóng thật dài trên mặt đất, dường như nhận thấy có người tới, hắn chậm rãi xoay người nhìn nữ tử trước cửa, dung nhan tuyệt thế tươi cười khuynh quốc khuynh thành.
“Nữ nhân, ta rốt cuộc gặp được ngươi…”
“Phượng Kinh Thiên?”
Mộ Như Nguyệt hơi ngẩn ra.
Nàng thật sự không ngờ thành chủ Phượng thành lại là Phượng Kinh Thiên!
/1551
|