Editor: Tường An
Đêm.
Ánh trăng mông lung.
Trong phủ thành chủ đèn đuốc sáng trưng, Phượng Kinh Thiên đứng giũa đám đông, một thân hồng y lay động tựa như hoa hồng nở rộ trong bóng đêm, quyến rũ vô hạn.
Từ rất xa hắn đã nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đi đến, khóe môi nhếch lên thành một đường cong mê người, chậm rãi đi về phía nữ tử…
Đám người lập tức trở nên yên tĩnh, không chớp mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, trong mắt rõ ràng hiện lên vẻ kinh ngạc, không biết vị cô nương này có quan hệ gì với Phượng thành chủ…
“Ngươi đã đến rồi?”
Trong lúc mọi người nghi hoặc, tò mò về thân phận Mộ Như Nguyệt, Phượng Kinh Thiên đã dừng chân trước mặt nữ tử, ánh mắt không còn thị huyết tàn nhẫn như ngày thường mà ẩn chứa tia sáng khác thường…
Ai cũng biết thành chủ Phượng thành là một nam nhân ưu tú, bên cạnh lại không có lấy một nữ nhân nào, cho dù nghĩa nữ của lĩnh chủ chung tình với hắn, hắn cũng khinh thường nhìn lại.
Nhưng nữ tử này rốt cuộc có mị lực gì? Khiến nam nhân này đối đãi khác biệt như thế?
“Ân, ta tới rồi…”
Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn Phượng Kinh Thiên, nở nụ cười nhạt.
Nụ cười kia khiến mọi người ở đây bất giác kinh diễm…
“Lĩnh chủ đại nhân giá lâm!”
Đột nhiên, một thanh âm vang lên làm toàn bộ phủ thành chủ nháy mắt trở nên yên tĩnh…
Mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra thanh âm, liền nhìn thấy một đạo bạch quanh cắt qua không trung, lao về hướng này…
Đó là một con thiên lý mã màu trắng, tựa như tia sáng giữa đêm đen, phía sau nó là một chiếc xe ngựa màu xanh đen, gió đêm thôi tung màn rèm lộ ra người ngồi bên trong…
Nữ tử tóc xanh bay múa, dung mạo khuynh thành tuyệt sắc, đôi mắt long lanh ngập nước làm khí chất nàng càng thêm ôn nhu dịu dàng như nước hồ thu.
Bờ môi nữ tử nở nụ cười nhu hòa, quét mắt về phía đám người bên dưới…
Giờ khắc này, trong lòng mọi người đều cảm thấy kinh diễm, không thể dời mắt.
Tuy Lam Nguyệt rất đẹp, nhưng ở địa ngục cũng có không ít nữ tử mỹ mạo.
Chẳng qua, nguyên nhân mọi người muốn tiếp cận nàng chính là thân phận của lĩnh chủ đại nhân!
Nghe nói Lam Nguyệt đã từng cứu tiểu thiếu gia phủ lĩnh chủ nên được lĩnh chủ đại nhân nhận làm nghĩa nữ, yêu thương chiều chuộng như nữ nhi ruột.
Nếu có thể trở thành vị hôn phu của nàng, vậy có thể rút ngắn được mười năm phấn đấu rồi…
Một nam nhân trung niên bước xuống, thanh y nhẹ phất, thần sắc lạnh lùng nghiêm túc đảo mắt qua đám người.
Sau đó, một nha hoàn vén rèm xe lên, cánh tay trắng nõn vươn ra, một thân lam y nổi bật dưới bầu trời đêm.
Cuối cùng là một tiểu thiếu niên tầm tám chín tuổi, cẩm y hoa phục, gương mặt non nớt mang vẻ cao ngạo không hợp lứa tuổi, ánh mắt khinh thường nhìn mọi người.
Tựa hồ không thèm để các vị thành chủ ở đây vào mắt…
“Lĩnh chủ đại nhân, Lam Nguyệt tiểu thư, Y Lam thiếu gia.”
Thấy người phủ lĩnh chủ xuất hiện, một thanh niên từ trong đám người bước ra, tươi cười lấy lòng, cung kính nói: “Ta cung kính chờ nghênh đón đã lâu.”
Đêm.
Ánh trăng mông lung.
Trong phủ thành chủ đèn đuốc sáng trưng, Phượng Kinh Thiên đứng giũa đám đông, một thân hồng y lay động tựa như hoa hồng nở rộ trong bóng đêm, quyến rũ vô hạn.
Từ rất xa hắn đã nhìn thấy Mộ Như Nguyệt đi đến, khóe môi nhếch lên thành một đường cong mê người, chậm rãi đi về phía nữ tử…
Đám người lập tức trở nên yên tĩnh, không chớp mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, trong mắt rõ ràng hiện lên vẻ kinh ngạc, không biết vị cô nương này có quan hệ gì với Phượng thành chủ…
“Ngươi đã đến rồi?”
Trong lúc mọi người nghi hoặc, tò mò về thân phận Mộ Như Nguyệt, Phượng Kinh Thiên đã dừng chân trước mặt nữ tử, ánh mắt không còn thị huyết tàn nhẫn như ngày thường mà ẩn chứa tia sáng khác thường…
Ai cũng biết thành chủ Phượng thành là một nam nhân ưu tú, bên cạnh lại không có lấy một nữ nhân nào, cho dù nghĩa nữ của lĩnh chủ chung tình với hắn, hắn cũng khinh thường nhìn lại.
Nhưng nữ tử này rốt cuộc có mị lực gì? Khiến nam nhân này đối đãi khác biệt như thế?
“Ân, ta tới rồi…”
Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn Phượng Kinh Thiên, nở nụ cười nhạt.
Nụ cười kia khiến mọi người ở đây bất giác kinh diễm…
“Lĩnh chủ đại nhân giá lâm!”
Đột nhiên, một thanh âm vang lên làm toàn bộ phủ thành chủ nháy mắt trở nên yên tĩnh…
Mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra thanh âm, liền nhìn thấy một đạo bạch quanh cắt qua không trung, lao về hướng này…
Đó là một con thiên lý mã màu trắng, tựa như tia sáng giữa đêm đen, phía sau nó là một chiếc xe ngựa màu xanh đen, gió đêm thôi tung màn rèm lộ ra người ngồi bên trong…
Nữ tử tóc xanh bay múa, dung mạo khuynh thành tuyệt sắc, đôi mắt long lanh ngập nước làm khí chất nàng càng thêm ôn nhu dịu dàng như nước hồ thu.
Bờ môi nữ tử nở nụ cười nhu hòa, quét mắt về phía đám người bên dưới…
Giờ khắc này, trong lòng mọi người đều cảm thấy kinh diễm, không thể dời mắt.
Tuy Lam Nguyệt rất đẹp, nhưng ở địa ngục cũng có không ít nữ tử mỹ mạo.
Chẳng qua, nguyên nhân mọi người muốn tiếp cận nàng chính là thân phận của lĩnh chủ đại nhân!
Nghe nói Lam Nguyệt đã từng cứu tiểu thiếu gia phủ lĩnh chủ nên được lĩnh chủ đại nhân nhận làm nghĩa nữ, yêu thương chiều chuộng như nữ nhi ruột.
Nếu có thể trở thành vị hôn phu của nàng, vậy có thể rút ngắn được mười năm phấn đấu rồi…
Một nam nhân trung niên bước xuống, thanh y nhẹ phất, thần sắc lạnh lùng nghiêm túc đảo mắt qua đám người.
Sau đó, một nha hoàn vén rèm xe lên, cánh tay trắng nõn vươn ra, một thân lam y nổi bật dưới bầu trời đêm.
Cuối cùng là một tiểu thiếu niên tầm tám chín tuổi, cẩm y hoa phục, gương mặt non nớt mang vẻ cao ngạo không hợp lứa tuổi, ánh mắt khinh thường nhìn mọi người.
Tựa hồ không thèm để các vị thành chủ ở đây vào mắt…
“Lĩnh chủ đại nhân, Lam Nguyệt tiểu thư, Y Lam thiếu gia.”
Thấy người phủ lĩnh chủ xuất hiện, một thanh niên từ trong đám người bước ra, tươi cười lấy lòng, cung kính nói: “Ta cung kính chờ nghênh đón đã lâu.”
/1551
|