Editor: Tường An
Gió đêm lùa qua kẽ lá phát ra tiếng vang xào xạc.
Trong bóng tối, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
Toàn thân hắn bao phủ một tầng hắc vụ (sương mù màu đen), đầu đội đấu lạp che kín dung mạo, tay cầm một cây sáo…
Dù không thể thấy rõ bộ dáng nhưng hơi thở lại vô cùng âm trầm.
“Ân?”
Hắn khẽ nhăn mày, đáy mắt hiện lên một tia sáng không dễ phát hiện.
“Xem ra lần này có cường giả gia nhập trận chiến, có thể cảm nhận được sự tồn tại của ta! Chẳng qua, ta tuyệt đối sẽ không để những nhân loại này bước vào nơi này nửa bước! Càng không cho phép xung quanh rừng ma thú có các thành trấn tồn tại.”
---------------
Trong rừng rậm âm u chỉ thấy bóng lá cây nhẹ nhàng lay động.
Mộ Như Nguyệt thu hồi tầm mắt, tập trung vào đám ma thú phía trước, thần sắc lạnh lẽo…
“Tiểu đằng, xuất hiện đi.”
Chiếc vòng trên cổ tay Mộ Như Nguyệt chợt ngóc đầu lên, nhảy xuống đất, sau đó thân thể dần biến lớn chắn trước mặt nàng.
“Đằng xà thượng cổ?”
Mọi người ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn tiểu đằng phía trước Mộ Như Nguyệt.
Tuy bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy đằng xà thượng cổ nhưng cũng đã thấy bộ dáng nó qua đồ đằng, bây giờ có thể chứng kiến đằng xà xuất hiện ngay trước mắt mình, trong lòng vô cùng khiếp sợ…
Phượng Kinh Thiên cười khổ.
Không ngờ chỉ mới một thời gian không gặp, nàng càng trở nên cường đại hơn, ngay cả đằng xà thượng cổ cũng nhận nàng làm chủ…
“Phượng Kinh Thiên, chỗ này giao cho ngươi giải quyết, tiểu đằng, chúng ta đi!”
Mộ Như Nguyệt nhảy lên lưng đằng xà, nhanh chóng hướng về phía rừng rậm…
“Này… nàng đang làm gì? Chẳng lẽ muốn lâm trận bỏ chạy sao?”
Thấy hành động của Mộ Như Nguyệt, mọi người đều ngẩn ra.
Nhưng lại lập tức bị những chiêu công kích liên tiếp của đàn ma thú làm hồi phục tinh thần…
Gràooo!
Thấy Mộ Như Nguyệt muốn thoát khỏi vòng vây, ma thú lập tức lao về phía nàng.
Bạch y nữ tử đứng trên lưng đằng xà vẫn thản nhiên như cũ, tựa như không hề nhìn thấy đám ma thú tấn công mình…
Ngay tại thời điểm ma thú đến trước mặt, nàng rốt cuộc có động tác…
Khóe môi khẽ nhếch, lạnh lùng phun ra một câu: “Nhất kiếm phá thiên!”
Oanh!
Thanh kiếm lửa khổng lồ mạnh mẽ chém xuống, mặt đất nứt ra một cái khe lớn, những ma thú gần đó đều bị lửa thiêu thành tro bụi…
“Đỉnh thần tôn?”
Sau khi cảm nhận được thực lực của nữ tử, mọi người hung hăng hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt cực kỳ khiếp sợ.
Còn trẻ như vậy mà đã là đỉnh thần tôn, này…
Lam Nguyệt đứng trên tường thành, đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn theo hướng Mộ Như Nguyệt biến mất, nở nụ cười nhạo báng: “Ngươi cho rằng như vậy là đủ xuất sắc? Đáng tiếc, cách làm này chỉ khiến ngươi đến gần cái chết hơn mà thôi, lúc đầu ta vốn dĩ muốn tự tay lấy mạng ngươi, hiện tại xem ra là không thể, nhưng rất nhanh, ngươi sẽ phải chết…”
Gió đêm lùa qua kẽ lá phát ra tiếng vang xào xạc.
Trong bóng tối, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
Toàn thân hắn bao phủ một tầng hắc vụ (sương mù màu đen), đầu đội đấu lạp che kín dung mạo, tay cầm một cây sáo…
Dù không thể thấy rõ bộ dáng nhưng hơi thở lại vô cùng âm trầm.
“Ân?”
Hắn khẽ nhăn mày, đáy mắt hiện lên một tia sáng không dễ phát hiện.
“Xem ra lần này có cường giả gia nhập trận chiến, có thể cảm nhận được sự tồn tại của ta! Chẳng qua, ta tuyệt đối sẽ không để những nhân loại này bước vào nơi này nửa bước! Càng không cho phép xung quanh rừng ma thú có các thành trấn tồn tại.”
---------------
Trong rừng rậm âm u chỉ thấy bóng lá cây nhẹ nhàng lay động.
Mộ Như Nguyệt thu hồi tầm mắt, tập trung vào đám ma thú phía trước, thần sắc lạnh lẽo…
“Tiểu đằng, xuất hiện đi.”
Chiếc vòng trên cổ tay Mộ Như Nguyệt chợt ngóc đầu lên, nhảy xuống đất, sau đó thân thể dần biến lớn chắn trước mặt nàng.
“Đằng xà thượng cổ?”
Mọi người ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn tiểu đằng phía trước Mộ Như Nguyệt.
Tuy bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy đằng xà thượng cổ nhưng cũng đã thấy bộ dáng nó qua đồ đằng, bây giờ có thể chứng kiến đằng xà xuất hiện ngay trước mắt mình, trong lòng vô cùng khiếp sợ…
Phượng Kinh Thiên cười khổ.
Không ngờ chỉ mới một thời gian không gặp, nàng càng trở nên cường đại hơn, ngay cả đằng xà thượng cổ cũng nhận nàng làm chủ…
“Phượng Kinh Thiên, chỗ này giao cho ngươi giải quyết, tiểu đằng, chúng ta đi!”
Mộ Như Nguyệt nhảy lên lưng đằng xà, nhanh chóng hướng về phía rừng rậm…
“Này… nàng đang làm gì? Chẳng lẽ muốn lâm trận bỏ chạy sao?”
Thấy hành động của Mộ Như Nguyệt, mọi người đều ngẩn ra.
Nhưng lại lập tức bị những chiêu công kích liên tiếp của đàn ma thú làm hồi phục tinh thần…
Gràooo!
Thấy Mộ Như Nguyệt muốn thoát khỏi vòng vây, ma thú lập tức lao về phía nàng.
Bạch y nữ tử đứng trên lưng đằng xà vẫn thản nhiên như cũ, tựa như không hề nhìn thấy đám ma thú tấn công mình…
Ngay tại thời điểm ma thú đến trước mặt, nàng rốt cuộc có động tác…
Khóe môi khẽ nhếch, lạnh lùng phun ra một câu: “Nhất kiếm phá thiên!”
Oanh!
Thanh kiếm lửa khổng lồ mạnh mẽ chém xuống, mặt đất nứt ra một cái khe lớn, những ma thú gần đó đều bị lửa thiêu thành tro bụi…
“Đỉnh thần tôn?”
Sau khi cảm nhận được thực lực của nữ tử, mọi người hung hăng hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt cực kỳ khiếp sợ.
Còn trẻ như vậy mà đã là đỉnh thần tôn, này…
Lam Nguyệt đứng trên tường thành, đôi mắt xanh lạnh lùng nhìn theo hướng Mộ Như Nguyệt biến mất, nở nụ cười nhạo báng: “Ngươi cho rằng như vậy là đủ xuất sắc? Đáng tiếc, cách làm này chỉ khiến ngươi đến gần cái chết hơn mà thôi, lúc đầu ta vốn dĩ muốn tự tay lấy mạng ngươi, hiện tại xem ra là không thể, nhưng rất nhanh, ngươi sẽ phải chết…”
/1551
|