Editor: Tường An
Mà hắn lại có quá nhiều kẻ địch, một khi cùng nàng lưỡng bại câu thương, hậu quả thật không dám tưởng tượng...
Cô nương, phải làm sao ngươi mới đồng ý cứu con ta? lĩnh chủ đè nén lửa giận trong lòng, hỏi.
Ta nói rồi, ta không có nghĩa vụ phải cứu hắn, cũng không muốn cứu hắn.
Làm như không nhận thấy áp lực trong lòng lĩnh chủ, thanh âm Mộ Như Nguyệt không nóng không lạnh, lại giống như một tảng đá rơi vào lòng lĩnh chủ...
Thân thể lĩnh chủ run rẩy, hai mắt khép hờ, thật lâu sau hắn mới mở mắt ra, kiên định nói: Cô nương, nếu ngươi đồng ý cứu con ta, ta nguyện ý chắp tay dâng vị trí lĩnh chủ này cho ngươi.
Địa vị lĩnh chủ thì thế nào?
Nếu như mất đi đứa con trai duy nhất này, không có hậu nhân kế thừa, vậy không bằng buông tay vị trí này...
Dù sao, dựa vào thực lực của hắn, bất luận đi đến đâu cũng có thể hô mưa gọi gió.
Nghe vậy, biểu tình Mộ Như Nguyệt rốt cuộc thay đổi.
Ánh mắt nàng thâm thúy nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của lĩnh chủ.
Vị trí lĩnh chủ, ta muốn thì có thể đoạt, không cần ngươi chắp tay dâng lên!
Ngữ khí của nàng dị thường kiên định, khiến người khác không thể không tin tưởng...
Sắc mặt lĩnh chủ xanh mét, tận lực đè nén lửa giận sắp phun trào, gằn từng chữ một: Ngươi cũng nói, bằng thực lực của ngươi không cần ta chắp tay dâng vị trí lĩnh chủ, vậy tại sao ngươi lại nói ra tình trạng thân thể con trai ta? Ta nghĩ, ngươi làm như vậy khẳng định là có yêu cầu gì đó, chỉ cần ngươi đồng ý cứu con ta, ta có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi.
Mộ Như Nguyệt nở nụ cười động lòng người...
Lĩnh chủ quả nhiên là người thông minh, ta đúng là có yêu cầu!
Nói tới đây, nàng ngừng một chút, nói tiếp: Vị trí lĩnh chủ, ta muốn, nhưng không phải là ngươi đưa, mà ta dựa vào thực lực của mình đoạt lấy, hơn nữa, ta sẽ không giết ngươi, bởi vì ta còn có việc cần ngươi hỗ trợ...
Nghe vậy, lĩnh chủ thở phào một hơi, chỉ cần nàng có việc muốn nhờ, vậy hắn còn có tư cách đàm phán với nàng.
Cô nương cứ nói, bất luận là yêu cầu gì, ta đều sẽ đáp ứng ngươi.
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt chợt lóe, mỉm cười nói: Ta muốn ngươi nguyện trung thành với ta!
Kỳ thật, nàng làm như vậy cũng có lý do riêng.
Trong tay nàng có không ít cường giả, nhưng khi vừa mới tiếp nhận phủ lĩnh chủ, nhất định có rất nhiều người không phục, quan trọng hơn là, nàng hoàn toàn không hiểu gì về tình huống phủ lĩnh chủ...
Cho nên, nàng thiếu một người có thể thay nàng quản lý phủ lĩnh chủ.
Mà lĩnh chủ tiền nhiệm tất nhiên là sự lựa chọn tốt nhất.
Lĩnh chủ biến sắc: Ngươi muốn ta trở thành thủ hạ của ngươi?
Không sai! Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, Đây là điều kiện duy nhất để ta cứu hắn, ngươi có thể từ chối, đương nhiên, sau khi ngươi từ chối, sau này hắn hoàn toàn không có khả năng nối dõi tông đường cho Lam gia các ngươi.
Cha!
Nghe đến đó, Lam Y rốt cuộc nhịn không được hô lên.
Hắn hung tợn trừng mắt Mộ Như Nguyệt rồi quay đầu nói với lĩnh chủ: Cha, đừng nghe nàng, ta thà không thể nối dõi tông đường cho Lam gia cũng sẽ không phục tùng nữ nhân ác độc này!
Lĩnh chủ không nói gì, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, nói: Ngươi muốn thu phục ta, không sợ sau này ta sẽ cắn ngược lại ngươi sao?
Mộ Như Nguyệt cười nhạt: Nếu ta đã dám thu ngươi thì ta chắc chắn sẽ khiến ngươi không thể phản bội ta.
Mà hắn lại có quá nhiều kẻ địch, một khi cùng nàng lưỡng bại câu thương, hậu quả thật không dám tưởng tượng...
Cô nương, phải làm sao ngươi mới đồng ý cứu con ta? lĩnh chủ đè nén lửa giận trong lòng, hỏi.
Ta nói rồi, ta không có nghĩa vụ phải cứu hắn, cũng không muốn cứu hắn.
Làm như không nhận thấy áp lực trong lòng lĩnh chủ, thanh âm Mộ Như Nguyệt không nóng không lạnh, lại giống như một tảng đá rơi vào lòng lĩnh chủ...
Thân thể lĩnh chủ run rẩy, hai mắt khép hờ, thật lâu sau hắn mới mở mắt ra, kiên định nói: Cô nương, nếu ngươi đồng ý cứu con ta, ta nguyện ý chắp tay dâng vị trí lĩnh chủ này cho ngươi.
Địa vị lĩnh chủ thì thế nào?
Nếu như mất đi đứa con trai duy nhất này, không có hậu nhân kế thừa, vậy không bằng buông tay vị trí này...
Dù sao, dựa vào thực lực của hắn, bất luận đi đến đâu cũng có thể hô mưa gọi gió.
Nghe vậy, biểu tình Mộ Như Nguyệt rốt cuộc thay đổi.
Ánh mắt nàng thâm thúy nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của lĩnh chủ.
Vị trí lĩnh chủ, ta muốn thì có thể đoạt, không cần ngươi chắp tay dâng lên!
Ngữ khí của nàng dị thường kiên định, khiến người khác không thể không tin tưởng...
Sắc mặt lĩnh chủ xanh mét, tận lực đè nén lửa giận sắp phun trào, gằn từng chữ một: Ngươi cũng nói, bằng thực lực của ngươi không cần ta chắp tay dâng vị trí lĩnh chủ, vậy tại sao ngươi lại nói ra tình trạng thân thể con trai ta? Ta nghĩ, ngươi làm như vậy khẳng định là có yêu cầu gì đó, chỉ cần ngươi đồng ý cứu con ta, ta có thể đáp ứng yêu cầu của ngươi.
Mộ Như Nguyệt nở nụ cười động lòng người...
Lĩnh chủ quả nhiên là người thông minh, ta đúng là có yêu cầu!
Nói tới đây, nàng ngừng một chút, nói tiếp: Vị trí lĩnh chủ, ta muốn, nhưng không phải là ngươi đưa, mà ta dựa vào thực lực của mình đoạt lấy, hơn nữa, ta sẽ không giết ngươi, bởi vì ta còn có việc cần ngươi hỗ trợ...
Nghe vậy, lĩnh chủ thở phào một hơi, chỉ cần nàng có việc muốn nhờ, vậy hắn còn có tư cách đàm phán với nàng.
Cô nương cứ nói, bất luận là yêu cầu gì, ta đều sẽ đáp ứng ngươi.
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt chợt lóe, mỉm cười nói: Ta muốn ngươi nguyện trung thành với ta!
Kỳ thật, nàng làm như vậy cũng có lý do riêng.
Trong tay nàng có không ít cường giả, nhưng khi vừa mới tiếp nhận phủ lĩnh chủ, nhất định có rất nhiều người không phục, quan trọng hơn là, nàng hoàn toàn không hiểu gì về tình huống phủ lĩnh chủ...
Cho nên, nàng thiếu một người có thể thay nàng quản lý phủ lĩnh chủ.
Mà lĩnh chủ tiền nhiệm tất nhiên là sự lựa chọn tốt nhất.
Lĩnh chủ biến sắc: Ngươi muốn ta trở thành thủ hạ của ngươi?
Không sai! Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, Đây là điều kiện duy nhất để ta cứu hắn, ngươi có thể từ chối, đương nhiên, sau khi ngươi từ chối, sau này hắn hoàn toàn không có khả năng nối dõi tông đường cho Lam gia các ngươi.
Cha!
Nghe đến đó, Lam Y rốt cuộc nhịn không được hô lên.
Hắn hung tợn trừng mắt Mộ Như Nguyệt rồi quay đầu nói với lĩnh chủ: Cha, đừng nghe nàng, ta thà không thể nối dõi tông đường cho Lam gia cũng sẽ không phục tùng nữ nhân ác độc này!
Lĩnh chủ không nói gì, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Thật lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, nói: Ngươi muốn thu phục ta, không sợ sau này ta sẽ cắn ngược lại ngươi sao?
Mộ Như Nguyệt cười nhạt: Nếu ta đã dám thu ngươi thì ta chắc chắn sẽ khiến ngươi không thể phản bội ta.
/1551
|